Lúc lên đèn, bà tử đi qua phòng bếp hỏi chuyển qua chuyển lại, còn dứt khoát mang theo hộp đồ ăn trở về, Chỉ nói buổi chiều Tiêu thị có phân phó để buổi tối Kiều Uyển tự mình dùng bữa tối trong phòng, không cần ra ngoài hóng gió.
Sau khi dùng xong cơm thì tiểu viện lại náo nhiệt lên, Người trong nhà đều tới thăm hỏi Kiều Uyển, lúc này mới cẩn thận hỏi tới chuyện ngựa bị kinh sợ lúc sáng.
“Không thể nào tưởng tượng được, lúc nhị ca nói ta còn không tin.”, Kiều Diễm tán dương, “Loan Loan không hổ danh là người của Kiều gia chúng ta, dám trực tiếp bỏ bàn đạp để nhảy ngựa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển khiêm tốn nói: “Nhảy không thành, chân còn bị đau.”
Hầu gia vội vàng hỏi: “Chân đã tốt hơn chưa, để ta lệnh cho lương y mang theo rượu thuốc tới…”
“Đa tạ phụ thân, hôm qua Thái tử tặng rượu thuốc vẫn còn một chút, buổi chiều Sương Thanh có xao bóp qua cho con rồi.”
Kt hỏi: “Hôm nay lúc ta để muội nhảy ngựa vì sao muội lại không nhảy? nếu không phải Thái tử điện hạ kịp thời đuổi tới thì ta thực sự không kịp đỡ của muội.”
Trong lòng Kiều Uyển còn ngũ vị tạp trần, nàng chỉ nhỏ giọng nói: “tay nhị ca còn phải cầm bút, sao muội dám để huynh tới đón?”
“Nói cái gì đó!” Tuyên Ninh Hầu nói, “Nếu hôm nay con ngoài ý muốn xảy ra chuyện gfi thì cho dù nó có đậu Trạng Nguyên cũng có tác dụng gfi đây?”
Kiều Diễm vội vàng trêu ghẹo nói: “nhị ca, công chúaha có kỳ vọng hơi cao đối với huynh đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kt không chút đẻ ý tới hắn, chỉ nhìn Kiều Uyển: “Loan Loan,. Muội đừng nghĩ tới chuyện này. An nguy của muội so ra sao có thể quan trọng hơn cả đôi tay của ta? Cho dù là tay huynh có bị phế, không có cách nào thi cử thì chẳng lẽ phụ thân và đại ca có thể đuổi huynh ra khỏi cửa sao? Còn có cái gì quan trọng hơn so với một nhà chúng ta luôn luôn bình an?”
Kiều Uyển ngẩn ra, lời này đã thẳng tắp đâm tới lòng nàng. Nàng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Nhị ca, Loan Loan đã nhớ kỹ rồi.”
Tiêu thị vỗ về tay nàng nói: “Hôm nay ta, phụ thân con, huynh trưởng con khiến cả nhà cùng ở tại đây dạy dỗ con một phe, Hơn nữa, đều là lão nhân trong phru đã quen dùng, không tra ra người tâm can đen tối thu bacj bên ngoài. Chẳng sợ phụ tử La thị bị Thái tử điện hạ mang đi thì đó cũng là người đi theo tổ phụ ở trong quân lập nghiệp, ta cùng với phụ thân con hoàn toàn không chút nghi ngờ nào.”
Kiều Uyển nói: “Thế đó là người của phủ Khang Bình Bá hôm qua tới sao? Người tới đêm đó rốt cuộc là người phương nào? Vì sao dám cả gan làm loạn như thế?”
Kiều Diễm nói: “Hôm nay trước đó Kim Lân Vệ đã tới bá phủ bắt người, bây giờ e là cái gì cũng đều đã hỏi xong rồi, muội cần gì phái sốt ruột?”
Thấy Kiều Uyển còn kiên trì, Tiêu thị bên cạnh đành phải nhớ lại nói: “Là quản gia của bá phỉ, tức phụ của quản gia còn đưa theo hai nha đầu và gã sai vặt tới, ya chỉ nhận ra một người là tiểu thư gọi là Trì Sơn bên người trưởng công tử, còn có một người là Không Thúy.”
Không thúy?
Kiều Uyển nhíu mày, sao lại là Không Thúy, Người này đúng vốn là nha hoàn của Thẩm Hàm, kiếp trước còn một nha hoàn Vinh Nhứ được thu làm ngoại thất, đó chính là Liễu thị, Thẩm Hàm cũng không muốn Liễu thị kia càn rỡ nên dứt khoát chỉ điểm Không Thúy đi qua hầu hạ.
Lúc này Không Thúy vốn nên ở Ngọc Kinh làm bn với Liễu thị mới đúng, không nghĩ tới lại bị Thẩm Duc mang tới bãi săn, Kiều Uyển chỉ cảm thấy dc một trận chán ghét, từ trước tới nay hắn ta luôn giả bộ như ân cần quan tâm nhưng thật ra đằng sau ai cũng không buông tha.
Bây giờ người cũng đều bị Kim Lân Vệ mang đi, Tiêu thị cũng không có manh mối gì, bà chỉ nói: “Thái tử điện hạ nhất định đã tra ra manh mối.”
Kiều Anh đột nhiên nói: “Lúc hoàng hôn điện hạ đã tra ra gần xong, chỉ nói buổi tối không tiện quấy rầy, ngày mai lại cho người tới báo.”
Hóa ra vừa rồi Kiều Anh sốt ruột đã qua hành cung một chuyến.
Lúc này Kiều Diễm thật sự sốt ruột nói: “Huynh giấu diếm cũng thật giỏi, sao bây giờ mới nói ra?”
“Còn có chút chuyện cần phải xác minh lại một lần.” Kiều Anh nheo mắt, trên mặt ý cười như có như không, “Đêm nay để Kim Lân Vệ giơ đuốc quanh sân, lại kéo đệ từ chăn ấm áp kéo ra, xiêm y đơn bạc mà chộp tới hỏi chuyện chẳng phải càng khiến người ta chú ý hơn hay sao?”
Kiều Anh nghe thế gật đầu nói: “Không tồi.”
Kiều Diễm níu lưỡi nhỏ giọng nói: “Được đó, đây chính là đãi ngộ xét nhà đó nha.”
Tim Kiều Uyển chấn động, đau đớn chôn sâu nói cho nàng biết, không đủ, như thế này còn lâu mới đủ!
Tuyên Ninh Hầu trừng mắt nhìn tiểu nhi tử một cái: “Đừng nói bừa, đây là Tả Kim Lân Vệ hành sự.”
Kiều Diễm biết mình nói lỡ lời liền vội vàng xin tha.
Mọi người bên cạnh ngồi cùng Kiều Uyển trong chốc lát, Thanh Bội cô cô mang theo canh an thần cùng Sương Thanh đi tới.
Thấy Kiều Uyển ngoan ngoãn uống xong chén thuốc, lại có võ tỳ Đông Cung tới gác đêm, lúc này mọi người mới yên tâm mà quay về phòng.
**
Hành cung bãi săn Tùng Vân, trong tiếng thông xào xạc, cung Thúy Vi xuất hiện trong các tác phẩm.
Chỗ hành cung Thúy Vi bình thường quạnh quẽ nhất, đó là một địa lao rất lớn. Không nghĩ tới tối nay nơi này lại cực kỳ náo nhiệt.
Một người trẻ tuổi gương mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở trước phòng hành hình, nghe tiếng gào thảm thiết bên trong, mặt không đổi sắc.
Không bao lâu sau, chỉ còn lại tiếng khóc oai oái, liền thấy một vị chỉ huy đi ra, tiến tới nói: “Đại nhân, giống với chiêu lúc trước, chỉ nói là tính mạng phụ mẫu thân gia của nàng ta đều trong tay Thẩm Dục.”
Dạ Hàn lộ ra vẻ ổn trọng, Thẩm Dục chỉ mặc một chiếc đơn bào quỳ xuống trên mặt đất, không biết là lạnh hay là sợ hãi, chỉ run bần bật nói: “Vị đại nhân này, tiểu nhân chỉ thuận miệng bịa chuyện, cũng không có thực sự muốn làm hại tới huyện chủ!”
Một gian tù giam khác, Thẩm Hàm đã bị dọa ngốc luôn, thân là nữ quyến, nàng ta có nhiều hơn một kiện áo choàng nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn trắng bệch như cũ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đều chỉ là trò chơi thôi, chỉ là trò chơi thôi mà…”
Chỉ huy kia lại nói: “Nha đầu kia nói, cũng là muốn để Liễu di nương bất giận, Nhưng khi dùng hình lại nói là do Thẩm tiểu thư sai sử nàng ta làm như thế!”
“Sao tiểu nữ có thể sai sử loại chuyện thế này? Nhất định là Liễu di nương thông đồng với Không Thúy vu hãm ta.”
“Đại nhân, Liễu di nương trong phru chúng ta mọi người trong viện đều biết là có thù oán với huyện chủ, nhất định là Không Thúy bị hồ đồ rồi!”
“Liễu di nương?” Lăng Tuấn như là đang nghe được chuyện gì thú vị, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Hắn ta đứng lên, cũng không nhìn hai người đang ở trong nhà tù, chỉ nhìn ánh đèn rồi nói: “Thẩm công tử, Thẩm tiểu thư, đêm còn rất dài, phòng hành hình ấy à…. Xem ra vẫn là nên đi một chuyến thôi.”
**
Sáng sớm hôm sau, chuyện đêm qua biệt viện của phủ Khang Bình Bá bị bao vây đã truyền khắp trong ngoài bãi săn.
Biệt viện bãi săn vốn chỉ là một vòng phủ trạch bên ngoài bãi săn hành cung, để cho các vị tùy giá ở đó. Gác đêm các phủ lân cận mắt thấy là Kim Lân vệ tới bao vây quanh viện, sợ tới mức bẩm báo cho chủ nhân đầu tiên. Từng nhà ở gần đó đóng chặt cửa viện nhưng lại hận có thể nhìn trộm chuyện gì đó từ khe cửa.
Trời vừa sáng, các phủ phát hiện rằng có thể ra khỏi cửa thì rất nhanh liền truyền chuyện này ra khiến những người có tâm hoảng sợ, Bây giờ Thánh giá đang ở bên ngoài, lại có Kim Lân Vệ tới cửa vào đêm khuya, làm sao không khiến người khác nghĩ nhiều cho được?
Có điều rất nhanh lại có gã sai vặt xác nhận, đêm qua được áp giải đi từ phủ Khang Bình Bá là mấy vị nam nữ trẻ tuổi, thật sự không có chuyện gì liên quan tới Khang Bình Bá, càng khiến người ta khó hiểu hơn.
Mà Khang Bình Bá đang bị nghị luận trong lời nói mọi người kia sáng sớm liền đi thẳng tới biệt viện của phủ Tuyên Ninh Hầu.
Thật ra đêm qua Khang Bình Bá liền hận không thể cùng hài tử nhà mình thỉnh tội với Thái tử, nhưng bên trái Kim Lân Vệ lại ấn ông ta ở trong viện làm ngâm cả một đêm, đến khi trời sáng mới được thả ra khỏi viện.
Tả Kim Lân Vệ không cho ông ta tiến tới hành cung “Quấy rầy quý nhân” chỉ nói là trực tiếp vào ngục, cũng không thấy được mặt của Thái tử. Cái này khiến Khang Bình Bá làm sao có thể ngồi yên được! Lại nề hà cái vị Trấn phủ sứ Lăng Tuấn để lại mấy tên cao lớn, chỉ để nhìn ông ta lo lắng đi qua đi lại, tận đến khi trời hửng đông thì râu cũng đã bị nắm rơi hết.
Bây giờ ông ta chỉ biết đắc tội chính là Đông Cung và phủ Tuyên Ninh Hầu, cầu tông thất bên kia nói chuyện với Đông Cung là điều không thể, chỉ có thể cược dùng cái mặt già này tớ biệt viện của phủ Tuyên Ninh Hầu thử xem, ít nhất có thể thăm dò ra hư hư thực thực.
Chỉ là phủ Tuyên Ninh Hầu cùng hai quốc công cũng có giao hảo, Khang Bình Bá cũng không biết còn có thể lấy cứu tinh đâu ra để tới cầu tính.
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Khang Bình Bá lại có chút tức giận, bởi vì thế gia Võ Huân bị suy thoái, ông ta đáng lẽ muốn kết thân với phủ Tuyên Ninh Hầu, thái phó của Thái tử tuy chỉ là một chức vụ không thật nhưng cũng xem sư là thái phó của Đông Cung, nếu có thể trở thành quan hệ thông gia thì ít nhiều cũng dính được chút ít quân quang của trữ quân.
Cũng tại phu nhân của ông ta ngại vị huyện chủ kia tự phụ, lại là nữ tử nhà tướng môn, không biết vẫn đang bắt bẻ chuyện gì, vẫn luôn chậm chạp không chịu tới cửa. Kết quả qua một cái Xuân yến, trong cung tứ hôn, mắt thấy hôn sự đáng lẽ có thể thành không thể nào quay đầu. Sau đó lại có chuyện hạ nhân tiết lộ này làm hại bọn họ bị cung Trường Xuân dạy dỗ.
Bây giờ ngược lại hai phủ không kết thành thân gia, mà kết ra mối thù! Trong lòng Khang Bình Bá nóng như lửa đốt mà chạy về phía phủ Khang Bình Bá, cơm nước cũng chưa kịp ăn, nước cũng không rảnh lo uống, một nửa đêm này thực sự là muốn nửa cái mạng của ông ta.
Nào biết người gác cổng phủ Tuyên Ninh Hầu thấy là Khang Bình Bá tự mình tới cũng không có quá nhiều khách khí, chỉ mời quản gia đưa ông ta tới chính đường để chờ.
“Bây giờ ở biệt viện đang có chút thanh kiệm, chỉ có gian chính đường này.” Quản gia hầu phủ khách khí nói, “Bá gia người ngồi đây, lão nô liền đi mời hầu gia.”
Chính đường này không có cái gì, đợi một lúc lâu cũng không có một nha đầu hay gã sai vặt tới dâng trà. Khang Bình Bá đã khát cả đêm, lúc này đang sáng sớm mùa thu mát mẻ mà đến cả chén trà nóng cũng chưa được uống.
Người hầu bá phủ mắt thấy không đúng, chỉ nói: “Bá gia, e là phủ Tuyên Ninh Hầu cũng tức giận rồi.”
Hai phủ có quan hệ ba đời, nào có sự chậm trên như hôm nay bao giờ.
Khang Bình Bá thở dài: “Ngươi cũng biết Dục Nhi và Hàm Nương không biết đến cùng đã làm chuyện gì lại chọc đến Đông Cung làm ra hành động lớn như thế?”
“Chuyện này.” Người này vốn là tâm phúc của Khang Bình Bá, lúc này thấy không có ai mới thấp giọng nói, “Còn tưởng bá gia không có tính người, mới tới trước mặt Tuyên Ninh Hầu cầu tình, Nhưng bây giờ xem ra việc này vẫn tự mình lộ ra chút ít.”
“Đêm qua Kim Lân vệ ở trong phủ cả đêm, không thể bẩm báo cho bá gia. Bây giờ mới có thể nói cho bá gia biết, tôi tớ hai phòng bị thẩm vấn suốt đêm mới biết là Thiếu gia hôm trước đó bị huyện chủ bằng ba mũi tên mà làm nhục, thái thái có phái người qua phủ tặng lễ bồi tội. Nhưng việc này hình như xảy ra vấn đề gì đó, thế nên mới gọi những người ngày đó tới phủ Tuyên Ninh Hầu, cũng đến cả tiểu thư, thiếu gia đều bị Kim Lân Vệ mang đi.”
“Cái gì mà ba mũi tên sỉ nhục?” Khang Bình Bá lúc này vừa hỏi liền có gã sai vặt dâng trà đi lên.
Lại là trà lạnh để qua đêm cùng với điểm tâm khô khan.
“Thế này là có ý gì?” tùy tùng Bá phủ tức giận nói.
Gã sai vặt kia chỉ cười làm lành: “Mùa thu gió mát mẻ, đại nhân thứ tội, Nếu không thì để tiểu nhân đi đổi một bình khác tới?”
Khang Bình Bá xua tay chỉ biết rằng việc này e là khó mà xử lý cho êm đẹp.
Chỉ là lại ngồi thêm một canh giờ, người trong phủ Tuyên Ninh Hầu mới tới, đến cả người của Tả Kim Lân Vệ cũng tới.
Người tới dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, lúc không nói gì môi mỏng đều mím chặt, cả người giống như một lưỡi dao sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn. Nhưng khi hắn ta cởi áo choàng ngồi xuống lại thu lại cái khí thế này.
“Vừa hay nhị vị hôm nay đều ở chỗ này.” Lăng Tuấn nói, “Buổi sáng Thái tử điện hạ còn phải đi cùng giá nên liền lệnh cho ta tự mình tới một chuyến. Sáng nay đã điều tra xong xuôi việc này….”
“Nha hoàn phủ Khang Bình Bá nói rằng khế ước cả nhà nàng ta đều ở trong tay Thẩm Hàm, vì thế tuy nàng ta đi theo Liễu di nương trong phòng trưởng vông cử nhưng vẫn làm việc cho Thẩm Hàm như cũ. Hôm trước Thẩm Hàm phân phó nàng ta tới bá phủ hối lộ mã phu đã đặt gai đến lên yên ngựa của huyện chủ Nhu An, đến lúc đó khi ngựa bị kinh sợ thì chỉ cần nói là gia ở bụi cây hôm trước đã cọ phải.”
“Nếu mọi chuyện bị bại lộ liền một mực chắc chắn là trưởng công tử, Liễu di nương và huyện chủ Nhu An có thù oán cũ là được…”
Trong lòng Khang Bình Bá chỉ cảm thấy chấn động, cả người hốt hoảng. Dường như ông ta theo bản năng mà nói “Đại nhân có chứng cứ gì không? Hay là dựa vào nghiêm hình bức cung?”
Lăng Tuấn cười: “Tờ giấy dạy nàng ta nhận biết ngựa đã bị đốt, chuyện này Không Thúy đúng thật ra rất để ý, thu lại gai đặt trong khăn thêu. Phía trên đó có đều một câu thơ, lại chính là bút tích của tiểu thư trong phủ, nếu chiếc khăn lụa này đều có thể lưu lạc đến tay người khác thì Lăng mỗ không còn lời nào để nói.”
Hắn ta từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa, đúng là có một câu thơ về mùa xuân, lộ ra vài phần hoài xuân của thiếu nữ.
Khang Bình Bá biết đó là chữ viết của nữ nhi, nhưng nàng sao có thể dùng chiếc khăn này để đi bọc đồ vật hại người? Chỉ em là Không Thúy kia đã sớm trộm cầm khăn muốn áp chế hãm hại mới đúng!
Lăng Tuấn đương nhiên biết ông ta đang nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói: “Bá gia, chuyện này quả thật là trong phủ đã phạm phải. Bây giờ một mình nữ nhi của phủ ngươi đang ở đại lao trong cung Thúy Vi, muốn lựa chọn như thế nào, Đông Cung cũng sẽ không can thiệp…”
Dứt lời, hắn ta không hề để ý tới Khang Bình Bá đang ngây ra như phỗng, đứng dậy hướng tớ Tuyên Ninh Hầu đang uống trà một bên nói: “Hầu gia, lời nói cũng đã chuyển tới, ti chức đi trước một bước. Hôm nay sau khi đi săn xong Thái tử sẽ tự mình tới bái phỏng rồi lại nói chuyện này.”
Tác giả:
Khang Bình Bá là một kẻ vạn sự đều mặc kệ, phu nhân lại trọng nam khinh nữ, có nhược điểm trí mạng, nhà này đại khái là như thế
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...