Nuông chiều thái tử phi

Còn chưa đợi thẩm vấn xong thì Tiêu thị đi đánh mã cầu cách biệt viện trong phủ gần nhất đã chạy về tới nơi, không cần quá một lát, hầu gia cũng mang theo thế tử, tam tử mệt mỏi phong trần mà từ bãi săn chạy về.
 
Trên chính đường có lời chứng của La Tiểu Lục, Sơ Ảnh, An ma ma cùng Sương Thanh, La mã quan đang cùng La đại, La nhị đi theo hầu gia cũng trở lại biệt viện, vừa lúc bị Kim Lân Vệ ngăn lại, chuẩn bị hỏi chuyện.
 
Hầu phủ đương nhiên muốn đa tạ Thái tử tương trợ, Vinh Kham chỉ đáp lễ nói: “Cô cũng không giúp được gì, còn phải nhiều ít nhờ vào Loan Loan tự mình cứu mình. Chỉ là bây giờ còn mong hầu gia để vào vài vị bên trái Kim lân Vệ trên chính đường đưa về điều tra rõ chuyện này mới được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phủ Tuyên Ninh Hầu đương nhiên đồng ý, nhưng Kiều Uyển nhịn không được lên tiếng nói: “Điện hạ…”
 
Vinh Kham thấy trong đôi mắt như nước màu thu của ang tràn đầy lo lắng, không nhịn được cười nói: “Chẳng qua chỉ là Kim Lân Vệ hỏi chuyện thôi, cũng không cần đưa vào trong ngục, cần gì lo lắng đến thế? Sau khi hỏi xong thì chẳng qua đến mai sẽ đưa lại về phủ thôi.”
 
Kiều Uyển vội vàng tạ tội: “là Nhu An hôm nay bị kinh sợ không thôi tinh thần còn chưa ổn, mong điện hạ thứ tội.”
 
Vinh Kham tự mình đi tới đỡ nàng: “Đã nói qua từ trước, giữa ta và nàng không cần phải đa lễ như thế, Có điều hôm nay nàng đúng là thật sự bị kinh sợ, còn muốn để Thanh Bội cô cô làm cho nàng một chén canh an thần mới được? Sau khi nàng uống xong canh nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện đã có ta rồi, không cần nghĩ quá nhiều, có thể đồng ý với ta được không?”
 
Kiều Uyển chỉ cảm thấy an tâm, sự thấp thỏm được là phẳng xuống, nàng nhỏ giọng nói: “Nhu An đã hiểu, làm phiền điện hạ rồi.”
 
Mọi người trong hầu phủ thấy Thái tử và Kiều Uyển thân mật hòa thuận thì trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
 
Thái tử thế liền cáo từ, cũng không để cho người đưa tiễn, chỉ dặn dò Thanh Bội cô cô vài câu, muốn để Kiều Uyển nghỉ ngơi thật tốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người tiễn Thái tử rời đi xuống, Tiêu thị mới nói “Loan Loan, theo như lời nói của điện hạ, con mau mau trở về phòng nghri ngơi đi. Hôm nay có bị thương ở đâu không?”
 
Bà nói xong cũng xoa ngực: “hôm ta dọa hỏng ta mất rồi, ta từ sân mã cầu trở về thẳng đây, đã lâu không cưỡi ngựa nhanh như thế.”
 
Kiều Uyển đỡ bà ngồi xuống, cười nói “Mẫu thân không cần lo lắng, con không đáng ngại, có điều vừa rồi phần chân lúc ở trên ngựa có bị cọ sát một chút, buổi tối thoa dược là được. Cả phủ chúng ta hôm nay đều phải uống một chén canh an thần mới đúng.”
 
“Loan Loan không cần ở chính đường, con mau về phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Tuyên Ninh Hầu nói, “Phủ chúng ta ta cũng tự mình tra xét một lượt!”
 
Kiều Uyển biết phụ thân đang tức giận, nàng cầu tình: “Bọn họ chỉ là theo phân phó của con mà mỗi ngày kiểm tra ngựa. Nhưng mà chỉ có ngàn ngày làm tặc chứ làm gì có ngàn ngày đề phòng cướp được? Phụ thân chớ có tức giận.”
 
Tiêu thị kéo tay nữ nhi: “Con không cần lại hao tâm tổn sức chuyện này, đợi về nghỉ ngơi trước đi.”
 
Thanh Trú bên cạnh tiến lên đỡ Kiều Uyển, lúc này Kiều Uyển mới cáo lui trở về phòng.

 
**
 
Sau khi Kiều Uyển trở lại trong phòng, trên đùi còn có chút ma sát mà đau đớn, Thanh Trú vội vàng nâng nàng ngồi xuống, Xuân Thủy và Thu Sơn đi múc nói chuẩn bị cho nàng tắm gội.
 
Kiều Uyển thấy Xuân Thủy và Thu Sơn tay chân tuy nhanh nhẹn nhưng đôi mắt lại đã đỏ bừng, liền hỏi: “Các ngươi làm sao thế, sao lại khóc?”
 
Xuân Thủy và Thu Sơn chỉ lắc đầu: “Không sao ạ, tiểu thư, chúng ta chỉ là bị dọa tới thôi.”
 
Kiều Uyển ngạc nhiên nói: “Ta cũng đâu có bị thương, sao các ngươi lại khóc đến tận bây giờ?”
 
Thanh Trú thấy các nàng ấy như thế, lại hiểu rất rõ: “Tiểu thư, các nàng đang lo lắng cho Sơ Ảnh.”
 
Sơ Ảnh đã bị Kim Lân Vệ mang đi hỏi chuyện, hiển nhiên là đã dọa tới hai tiểu nha đầu này rồi.
 
Kiều Uyển cũng có chút lo lắng, nhưng chung quy nàng vẫn tin tưởng Thái tử, an ủi: “Điện hạ cũng đã nói chỉ hỏi chuyện thôi, ngày mai liền có thể về rồi, các ngươi không cần lo lắng đâu.”
 
Thu Sơn xoa xoa đôi mắt: “Tiểu thư, quá dọa người rồi! Đến cùng là người phương nào muốn hại người thế!”
 
Xuân Thủy cũng nói: “Tiểu thư, tuy chúng ta là nói đang lo lắng cho Sơ Ảnh tỷ tỷ nhưng cũng cảm thấy sợ hãi, sợ chính bản thân mình có chỗ nào đó làm không tốt, liền trúng kế mà hại người thì sao. Hôm nay La Tiểu Lục chỉ là buổi sáng ra cửa mà không xốc lại yên ngựa để kiểm tra liền dính phải đại họa như thế, sau này chúng ta càng phải mở ra 800 cái tâm hồn mới đủ.”
 
Tuy Thanh Trú luôn hòa thuận ôn nhu nhưng lúc này cũng không an ủi các nàng ấy, chỉ nói: “Đã thấy được giáo huấn ngày hôm nay, các ngươi sau này tất nhiên phải thường xuyên cẩn thận, một chút cũng không được phép lười biếng. Càng phải học được cách cảnh giác, nói chuyện cũng cần phải cẩn thận, không thể lộ ra với người ngoài bất cứ chuyện gì.”
 
Xuân Thủy và Thu Sơn gật đầu liên tục.
 
Kiều Uyển cười nói: “Có người đề điểm các nàng ta cũng thấy yên tâm phần nào.”
 
Kiếp trước năm thứ 21 Thái Hòa, Thanh Trú vì về quê bị nhiễm phong hàn, lại hương tiêu ngọc vẫn ở trên đường. Trải qua một trận ngựa kinh sợ lần này, Kiều Uyển càng có tin tưởng hơn nữa, nàng tin tưởng bản thân cũng có thể xoay chuyển vận mệnh của Thanh Trú.
 
Kiều Uyển rửa mặt chải đầu xong, Thanh Bội cô cô cùng với Sương Thanh đồng loạt tới.
 
Thanh Bội cô cô còn mang theo hộp đồ ăn, Thanh Trú, Sương Thanh thu xếp đưa điểm tâm cẩn thận đặt ra đầy bàn.
 
“Loan Loan tiểu thư bị kinh sợ, còn cần phải ăn lót dạ trước một chút rồi mới uống canh an thần.” Thanh Bội cô cô kéo Kiều Uyển tới trước bàn ngồi xuống.

 
Sương Thanh cũng nói: “Xoa bóp rượu thuốc dù sao cũng sẽ có chút tính nhiệt, huyện chủ ăn trước vài thứ lại xoa bóp thì càng tốt hơn.”
 
Kiều Uyển theo lời mà ngồi xuống, lại ngửi thấy mùi kim sang dược không nhịn được hỏi: “Sương Thanh, sao ngươi lại còn mang theo cả kim sang dược?”
 
Sương Thanh ngẩn ra, nàng ấy trộm nhìn về phía Thanh Bội cô cô một cái, sau đó quỳ xuống nói: “Hôm nay Sương Thanh không bảo vệ tốt cho huyện chủ, đương nhiên cần phải chịu phạt. Nếu huyện chủ không thích mùi vị của kim sang dược lần tới Sương Thanh sẽ không sử dụng nữa.”
 
“Lãnh phạt?” Kiều Uyển vội vàng đỡ Sương Thanh đứng dậy, “Chịu phạt cái gì? Ai phạt ngươi?”
 
Sương Thanh không dám nói gì, Kiều Uyển lại nhìn về phía Thanh Bộ cô cô: “Là di Thái tử trách phạt Sương Thanh sao?”
 
“Không phải không phải.” Sương Thanh vội vàng cướp lời, “Là Lăng đại nhân của phía trái Kim Lân Vệ.”
 
Kiều Uyển có chút mơ hồ: “Đại nhân của bên trái Kim Lân Vệ sao lại trách phạt ngươi?”
 
Sương Thanh có chút ậm ừ, vẫn là Thanh Bội cô cô thay nàng ấy mở miệng nói: “Sương Thanh là người của bên trái Kim Lân Vệ.”
 
“Kim Lân Vệ cũng có nữ tử sao?”
 
Thanh Bội cô cô nói: “Lúc trước bệ hạ đưa Tả Kim Lân Vệ ban cho Thái tử điện hạ, điện hạ nói công chúa Gia Ninh cũng nên có Võ tỳ đi theo mới được nên đã lập một đội Võ tỳ cho Tả Kim Lân Vệ, đương nhiên cũng thuộc sự quản lý của Trấn phủ sứ Lăng đại nhân.”
 
Kiều Uyển có hơi nhớ ra vị Lăng đại nhân này là ai, nghe nói kiếp trước sau khi Thái tử qua đời, vị Trấn phủ sứ Tả Kim Lân Vệ Lăng Tuấn này cũng bị thiên tử ban chết.
 
Kiều Uyển tạm thời không nghĩ nhiều tới việc này, nàng hỏi Sương Thanh: “Ngươi bôi thuốc đã tốt chưa? Không cần lo lắng cho ta đâu, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
 
Sương Thanh lắc đầu nói: “Chuyện ngựa bị kinh sợ còn chưa điều tra rõ ràng, Sương Thanh Nguyện canh gác đêm nay cho huyện chủ.”
 
Xuân Thủy ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm SƯơng Thanh: “Tỷ tỷ, hôm nay là ta và Thu Sơn cùng nhau gác đêm, ngươi vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi.”
 
Sương Thanh vẫn không chịu thoái nhượng như cũ, chỉ nói: “Sương Thanh phải làm tròn chức trách của mình.”
 
Kiều Uyển phân phó cho Xuân Thủy: “Không cần tranh chấp, các ngươi đi chuẩn bị giường nhớ lót thêm đệm cho Sương Thanh đi.”

 
“Vâng.” Xuân Thủy cúi đầu đáp lời.
 
Thanh Trú chiếu theo thức ăn mà Kiều Uyển ưa thích liền chia thức ăn cho nàng, hôm nay Kiều Uyển bỗng nhiên bị kinh sợ, lại vì nhị ca tránh được họa mà vui vẻ nên lúc này ăn uống cũng giống như bình thường.
 
Sau khi ăn uống xong xuôi, Thanh Bội cô cô lại tự mình đổ canh an thần do chính tay mình nấu ra.
 
“Đây là thuốc lưu thông khí huyết dùng cho màu thu.” Thanh Bội cô cô nói, “Loan Loan tiểu thư sau khi uống xong lại đi nghri trưa một lát, nô tỳ lại tới đây tiếp.”
 
Kiều Uyển sau khi uống vào chỉ cảm thấy mát mát ngọt ngọt, có chút hương vị của táo, rất giống nước đường mà mẫu thân dùng để dỗ dành nàng.
 
“Không cần làm phiền cô cô tới lần nữa nào có nghiêm trọng đến như thế.”
 
Lại ngồi thêm một lát, Kiều Uyển liền mời Thanh Bội cô cô trở về nghỉ ngơi một chút. Sương Thanh cầm rượu thuốc ở lại, xoa chân cho Kiều Uyển.
 
“Huyện chủ hôm nay thật sự bình tĩnh, thật khiến ta cực kỳ bội phục!” Động tác của Sương Thanh nhanh nhẹn, thủ pháp  điêu luyện.
 
Kiều Uyển chịu đựng sự đau đớn, chỉ nói: “Nào có cái gì mà bội phục, ta cả người đều như nhũn ra! Cái bộ dạng đi không nổi thật khiến cho người khác chê cười.”
 
“Tiểu thư văn nhược tầm thường sẽ không có được sức lực cùng sự quyết đoán tự mình cứu như thế.” Sương Thanh nói, sau đó nhanh chóng ủ rũ cụp mắt, “Chỉ tại nô tủ trước khi ra cửa không kiểm tra lại ngựa.”
 
Kiều Uyển cũng không an ủi nàng ấy, chỉ trêu ghẹo nói “Ngươi thế này là đang khen ta sức lực lớn sao?”
 
Sương Thanh nghi hoặc: “Đúng thế, sức lực lớn rất tốt mà! Nếu nô tỳ mà có sức lực lớn hơn một chút thì vừa rồi đã có thể tiếp được huyện chủ nhảy ngựa rồi…. Không đúng, nô tỳ có thể trực tiếp ngăn cản được con ngựa, không để cho nó chạy loạn lên như thế!”
 
Kiều Uyển lại buồn cười, Thái tử đúng thật tặng cho nàng một người diệu nhân.
 
**
 
Kiều Uyển không biết bản thân ngủ đi từ lúc nào, khi nàng tỉnh dậy đã là lúc hoàng hôn.
 
Nàng chậm rãi ngồi dậy, xốc màn lụa lên liền thất Thanh Trú đang ngồi trước cửa sổ thêu hoa, Xuân Thủy và Thanh Sơn ở bên cạnh thắt dây đeo.
 
“Tiểu thư, người tỉnh rồi….” Xuân Thủy  phát hiện ra động tĩnh của Kiều Uyển đầu tiên, nàng ấy vội vàng buông dây đeo xuống, đi tới sửa sang lại màn trướng.
 
Thanh Trú  bưng một ấm trà ấm áp tới, hầu hạ Kiều Uyển uống.
 
“Tiểu thư, người cảm thấy thế nào rồi? Ngủ có ngon không, trên người còn cảm thấy nhức mỏi không?”
 

Kiều Uyển đỡ Thanh Trú đứng dậy, chậm rãi đi vài bước: “Chân cũng không cảm thấy đau đớn, ngủ cũng rất ngon, không sao.”
 
Nàng đi đi lại lại ở trong phòng hai vòng, hỏi: “Sương Thanh đâu rồi?”
 
“Mới vừa rồi Sương Thanh tỷ tỷ xoa chân cho tiểu thư, tiểu thư liền ngủ rồi.” Xuân Thủy đáp, “Chúng ta muốn hỏi nàng buổi tối định dùng cái giường nhỏ nào thì nàng nói gác đêm đương nhiên không thể năm, sợ sẽ ngủ mất. Thanh Trú tỷ tỷ liền bào nàng đi nghri ngơi trước, sau khi dùng xong cơm tối rồi lại tới, buổi chiều có chúng ta trực ở đây.”
 
Kiều Uyển vốn định nói bọn họ cũng cẩn thận quá mức nhưng cẩn thận dù sao cũng không tính là sai.
 
Bởi vì ngủ trưa, sợ buổi tối không được yên giấc nên Kiều Uyển liền thay quần áo tản bộ trong viện,. Sân của biệt viện ngoài bãi săn đương nhiên so với hầu phủ nhỏ hơn rất nhiều, chỉ vài bước là đi hết.
 
Trong viện có một gốc cây ngô đồng, gió thu thổi qua liền có lá ngô đồng bay xuống, Mặt trời lặn nghiêng về một phía kéo bóng cây cô độc, lại có vài phần mát mẻ lạnh lẽo của trời thu.
 
Xuân Thủy và Thu Sơn vội vàng đi tới đốt đèn, Thanh Trý ở cùng Kiều Uyển, liền chỉ phân phó bà tử tới phòng bếp để ý xem bữa tối, lúc trở về báo lên danh sách món, không cần những đồ ăn khó tiêu hóa.
 
Kiều Uyển cười nói: “Nào có phiền phức như thế, lúc này ta đã hoàn toàn tốt rồi.”
 
Xuân Thủy và Thu Sơn cầm đèn trở về, trong tay đều cầm một thanh thông khí của đèn lưu ly cung đình. Lúc này đèn đuốc trong phòng sáng trưng, đến mái hành lang cũng được treo đèn lồng.
 
Nhất thời giống như pháo hoa của nhân gian đã dọn sạch toàn bộ đình thanh thu này.
 
Ba người cùng Kiều Uyển tản bộ trong viện nho nhỏ, Xuân Thủy hỏi: “Ngày mai Sơ Ảnh tỷ tỷ liền có thể quay về được sao? Kim Lân Vệ tra án nhất định rất nhanh?”
 
Kiều Uyển nói: “Đó là đương nhiên.”
 
Thu Sơn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, là người của phủ Khang Bình Bá lại tới hại người sao?”
 
Bước chân của Thanh Trú khựng lại, không đồng ý mà nhìn về phía Thu Sơn.
 
Xuân Thủy cũng bị dọa cho nhảy dựng, nàng ấy nghe giọng nói: “Thu Sơn, chúng ta không thể nói lung tung đâu.”
 
Kiều Uyển hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ như thế?”
 
Thu Sơn nói: “Buổi sáng nô tỳ ở chính đường cũng đã nghe thấy được hết, trừ bên phủ kia thì nào còn ai có thù oán với tiểu thư đâu?”
 
Tuy Thu Sơn không biết La Tiểu Lục nhắc tới việc đoạn trâm kia là có gì nhưng nàng ấy là người rõ ràng nhất chuyện thanh danh của trưởng công tử và đích tiểu thư phủ Khang Bình Bá bị phá hủy trong tay ai.
 
Gió đêm thổi tới, Kiều Uyển nhặt một chiếc lá ngô đồng lên: “Đến ngươi cũng sáng tỏ, một chiếc lá cũng biết trời sang thu… Vậy người nói xem tại sao phủ Khang Bình Bá lại dám làm một hành động lớn mật như thế?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui