Bữa tối hôm nay, vịt nước Kiều Uyển săn được làm thành lẩu. Còn có chim trĩ buổi chiều liền đưa vào phòng bếp, buổi tối làm thành món nguội.
Kiều Uyển không tiếc lời khích lệ tiễn pháp của muội muội, có vài lần thiếu chút nữa đêm chuyện nàng dạy dỗ Thẩm dục lộ ra ngoài khiến Kiều Uyển âm thầm thấp thỏm nửa ngày.
Đáng tiếc khi tới buổi tối, quản gia tới bái, bên phủ Khang Bình Bá phái người tới tặng lễ tạ tội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầu gia khó hiểu nói: “Công tử và tiểu thư phủ Khang Bình Bá đắc tội Thái tử, vì sao lại tặng lễ cho chúng ta? Các ngươi hôm nay gặp mặt sao?”
Lần này bại lộ ra chuyện ba huynh muội cố che giấu.
Kiều Uyển chỉ nói muốn cho Sương Thanh lấy rượu thuốc xoa bóp cánh tay, nhanh chóng chạy biến. Nàng biết nhị ca văn võ song toàn chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó với phụ thân, còn tam ca, thì ngày mai bồi tội đi!
Hôm nay các nha hoàn và bà tử ra cửa nghênh đón Kiều Uyển đều gặp được Thái tử điện hạ. Sau khi về tới phòng, mấy tiểu cô nương mới dám vừa hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vừa ríu rít bàn tán.
“Hóa ra đó chính là Thái tử điện hạ sao, sợ là trong kịch sẽ được miêu tả thành chi lan ngọc thụ, long chương phượng tư đó.”
“Thanh Trú tỷ tỷ, vẫn là ngươi có chút tài văn.”
“Cũng chẳng phải ta nói, đều đã có săn chữ rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thái tử điện hạ nhìn qua tính cách cũng thật tốt, một chút đều không dọa người.”
Kiều Uyển cũng không cấm các nàng, nhưng vẫn muốn nói: “Không thể nghị luận Đông Cung, các ngươi lén lút lặng lẽ nói thì thôi đi, cũng đừng để cho ta nghe được truyền ra ngoài một câu nào.”
Mọi người vội vàng xin tha, nhưng trên mặt đều vui vẻ tỏa sáng vì tiểu thư.
Đợi tới khi Kiều Uyển rửa mặt chải đầu xong, Sương Thanh cũng bê rượu thuốc Thái tử ban cho tới. Rượu thuốc này có mùi vị không được thơm cho lắm nhưng vì để cánh tay ngày mai có thể động nên Kiều Uyển cắn răng chịu đựng Sương Thanh xoa bóp.
Sương Thanh còn khuyên nhủ: “Huyện chủ, thật sự đau quá thì nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ nhẹ tay một chút.”
Vì phụ mẫu có tập võ nên đương nhiên Kiều Uyển cũng biết một chút ít, chỉ chịu đựng đau đớn mà nói: “Ngày mai ta còn hẹn người ra khỏi cửa, hôm nay vẫn nên xoa tốt thì hơn.”
Hôm nay tuy đã gặp phải người khiến nàng căm ghét nhưng Kiều Uyển ỷ vào Thái tử, phun ra ngụm ác khí này nên cũng là một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau đúng là ngày Kiều Uyển đã hẹn tỷ muội tốt đi vào trong bãi săn, hôm nay nàng không có ý định săn thú, chỉ nghĩ muốn đi giải sầu.
Phụ thân và đại ca vẫn đi tới bãi săn từ sáng sớm như cũ, mẫu thân đi đánh mã cầu, mà tam ca cũng đi tìm Thất điện hạ. Hôm nay trong viện chỉ có nhị ca, huynh ấy nói muốn vẽ một bức tranh cảnh thu hôm qua đã nhìn thấy ở con suối.
Kiều Uyển rời khỏi biệt viện, đã có tôi tớ dắt ngựa tới. Hôm nay vẫn như thường lệ là Sương Thanh cùng nàng ra khỏi cửa, cũng đã sớm dắt ngựa chờ nàng ở ngoài cửa.
Kiều Uyển ở chung cùng với con ngựa cực phẩm của Đại Uyên này mấy ngày, trong lòng cũng cực kỳ yêu thích. Nàng cười nói với Sương Thanh: “Ta còn chưa đặt một cái tên cho con ngựa này đâu, hôm nay cần phải cẩn thận nghĩ lại thật tốt.”
Lên ngựa, Kiều Uyển đang muốn cùng Sương Thanh đi phút chốc lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Nàng nghe thấy tiếng con ngựa hí lên một tiếng như là một tiếng đau đớn, sau đó lập tức nhảy lên hất đuôi muốn hất nàng từ trên lưng xuống!
Trong lòng Kiều Uyển run rẩy,m trong nháy mắt chỉ cảm thấy máu trong người đều lạnh ngắt.
Vì sao lại như thế! Rõ ràng thời gian cũng đã không khớp, rõ ràng lần săn bắn màu thu này không có Hoàng Văn Ngạn, vì sao ngựa lại bị kinh sợ!
Vì sao chỉ có nhị ca ở lại hôm nay!
“Huyện chủ! Đừng hoảng sợ!” Sương Thanh hô "Giữ chặt dây cương! Đừng để cho ngựa lao đi ra ngoài!”
Đúng rồi, còn Sương Thanh!
Kiều Uyển cố gắng trấn an tinh thần, nàng nắm chặt lấy dây cương, cố ôm lấy cổ con ngựa để không bị ném xuống, cố gắng tưởng tượng lại hình như là từ lúc nàng ngồi lên yên ngựa thì con ngựa bắt đầu đau đớn.
Nàng muốn đạp bàn đạp đứng lên nhưng con ngựa lại càng đau đớn hơn, một trận nhảy nhót lại quăng nàng lại yên ngựa.
“Bàn đạp, yên ngựa…. Kiều Uyển cố gắng trấn tính lại bản thân, nhất định là có người đã đặt thứ gì đó ở dưới yên ngựa khiến cho con ngựa đau đớn.
Tôi tớ xung quanh đã loạn thành một đám, có người muốn đi cản ngựa, có người chạy vào trong biệt viện bẩm báo nhị công tử. thậm chí Kiều Uyển còn mơ hồ nghe thấy âm thanh kỳ quái hô lên, không biết có phải mã quan đến chế trụ ngựa hay không.
Kiều Uyển không quản được quá nhiều, nàng không dám lại chứng thực lần nữa trên lưng ngựa, thử kẹp lại bụng ngựa để chống đỡ chính mình.
Nàng hướng về Sương Thanh hô lên: “Dưới yên ngựa của ta hình như có cái gì đó, bây giờ ta nhảy ngựa, ngươi có đón được ta không?”
“Loan Loan! Để huynh tới đón muội.” Kiều Uyển nghe được âm thanh nhị ca.
Trên trán Kiều Uyển thấm một trận mồ hôi lạnh.
Nàng không dám đồng ý. Nàng sợ hãi, nàng sợ bản thân lại hủy hoại nhị ca một lần nữa!
Lại là một tiếng hô lên, tựa hồ có một đội nhân mã ở gần đó vọt tới, Kiều Uyển nghe được âm thanh Thái tử "Đây là đang làm cái gì thế, còn không mau chém chết con ngựa này đi?”
“Không được!” Kiều Uyển đột nhiên cảm thấy an tâm.
Hôm nay Thái tử còn ở đây, bây giờ thế sự đã có thể xoay chuyển, nhất định sẽ không giống như kiếp trước!
Nàng một tay nắm chặt lấy dây cương, một tay bắt lấy bàn đạp, chỉ dùng sức lực của chân để kẹp bụng ngựa, chậm rãi đưa chân từ bàn đạp rời ra.
“Là bộ yên ngựa này có vấn đề, để ta cởi bàn đạp, các ngươi chế trụ mã!”
Kiều Uyển vừa dứt lời, mấy đại hán của Kim Lân Vệ đá tiến lên giữ chặt lấy dây cương, ôm lấy thân ngựa, Sau đó Kiều Uyển chỉ cảm thấy trên người bỗng nhẹ bẫng, một cánh tay chặn ngang bế nàng từ trên lưng ngựa xuống, nàng rơi xuống trên một con ngựa khác.
Áo choàng mềm mại nhẹ nhàng che chở nà, ở trong lồng ngực ấm áp kia, nàng nghe thấy được âm thanh lạnh lùng của Thái tử “Tra rõ cho cô!”
**
Thái tử ôm Kiều Uyển xuống ngựa, Kiều Uyển còn chút kinh hồn chưa định thần lại.
“Loan Loan, có bị thương ở đâu không?” Thái tử cẩn thận hỏi.
Sương Thanh vội đi tới đỡ Kiều Uyển ổn định lại: “Huyện chủ, người không bị thương chứ?” nàng ấy một bên nhìn rõ ràng, lúc này còn có chút hãi hùng khiếp vía.
“Ta không sao đâu.” Kiều Uyển lộ ra ý cười trấn an, chỉ có một mình nàng biết, nàng chỉ sợ hãi, cũng không hề bị thương.
“Loan Loan!”
Kiều Uyển nhìn khuôn mặt nhị ca, vừa rồi ý cười còn hiện trong mắt đã nhịn không được mà chảy ra giọt nước mắt. Tốt quá rồi, nàng không hề hại nhị ca!
Kiều Uyển chỉ cảm thấy trái tim thả lòng thêm một chút, khối đá phá hoại nhân sinh của nhị ca kia, dường như cuối cùng cũng có thể biến mất.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Kiều Tuấn từ trước tới này đều ổn trọng lúc này tay chân luống cuống mà lấy khăn tay lau nước mắt cho muội muội: “Không sao rồi, đừng sợ….”
Lúc này nha hoàn bà tử trong phòng khi nghe xong việc ngựa bị kinh sợ, bất chấp nhiều việc trên tay giờ phút này đều chạy ra biệt viện, vây quanh nàng hỏi han ân cần.
Kiều Uyển lau nước mắt, ổn định lại tinh thần rồi nói: “Nhị ca, muội thật sự không sao, chỉ là vừa rồi bị kinh sợ chút mà thôi.”
Nàng hướng về phía Thái tử, hành đại lễ, lời nói từ tận đáy lòng: “Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ.”
Nếu không phải nàng biết được Thái tử và Kim Lân Vệ ở đây thì vừa rồi Kiều Uyển thật sự không dám quyết đoán mà bỏ đi bàn đạp như thế. Nàng chỉ sợ nếu nhị ca cố tình muốn tiếp lấy nàng thì lại bị thương giống như kiếp trước. Cũng may Thái tử kịp thời giải vây, lại giải quyết cho nàng một cọc tâm sự này.
Mới vừa rồi phủ Tuyên Ninh Hầu nào ai để ý tới Thái tử, lúc này vội vàng quỳ xuống hành đại lễ nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Thái tử điện hạ.”
Vinh Kham xua tay nói: “Không cần phải cảm tạ cô, vẫn là do Loan Loan cơ linh dũng cảm, không hổ là nữ nhi của nhà Phụng quốc tướng quân.”
Lúc này chỉ huy của Kim Lân Vệ đi tới: “Điện hạ, đúng thật là dưới yên ngựa có một ít gai nhọn.”
Trong tay vị chỉ huy kia cầm mấy chiếc gia nhịn, hôm qua Kiều Uyển đã từng nhìn thấy ở trong rừng, là một chút gai nhọn ở mấy bụi cây nhỏ đã được xử lý qua, sau đó làm nhỏ lại.
Chỉ huy kia nói: “Vật này rất nhỏ, đầu cũng không sắc nhọn hoàn toàn, nếu chỉ đặt dưới yên ngựa thì ngựa sẽ chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy. Nhưng một khi có người ngồi lên lưng ngựa thì trọng lượng cơ thể sẽ khiến cho đám gia này chui toàn bộ vào trong thân thể ngựa, nó sẽ nhảy lên lăn lộn muốn nằm xuống.”
Ánh mắt Thái tử và Kiều Tuấn chuyển hướng về phía mã quan đang quỳ rạp trên mặt đất.
Kiều Uyển cũng khẽ thở dài ở trong lòng, họa kiếp trước là do Hoàng Vân Nhạn mua chuộc được tôi tớ bãi săn động tay chân. Lần đi săn bắn mùa thu này Kiều Uyển đã dặn dò kỹ lưỡng mã quan của hầu phủ mỗi ngày phải kiểm tra, không nghĩ tới vấn xảy ra chuyện như cũ.
Mã quan này tên là La Tiểu Lục, là người hầu trong phủ Tuyên Ninh Hầu, từ đời ông cố hắn ta đã bắt đầu làm mã quan ở Kiều gia.
La Tiểu Lục lúc này đã sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn cắn răng, không định làm xấu mặt trước mặt mọi người: “Khởi bẩm điện hạ cùng các vị chủ tử, tối hôm qua tiểu nhân đã kiểm tra qua yên ngựa, tuyệt đối không hề có vật này! Từ khi người trong phủ vào tới biệt viện tới nay, tiểu thư liền phân phó mỗi ngày nhất định phải cẩn thận kiểm tra ngựa. Không phải một mình tiểu nhân mà đến tôi tớ của lão gia cùng các thiếu gia đều được phân phó…”
Kiều Tuần cũng không rõ ràng việc này, Kiều Uyển gật đầu nói “Đúng là ta đã phân phó.”
La Tiểu Lục đã kinh lại càng sợ, còn có chút bực bội oan ức, run giọng nói: “Từ khi vào biệt viện, mỗi ngày tiểu nhân đều ngủ ở trong chuồng ngựa. Bây giờ chỉ hận hôm nay trước khi ra cửa không xốc lại yên ngựa lên cẩn thận kiểm tra lại một lần!”
Mắt phượng của Thái tử hơi rủ xuống, Bạch công công liền nói “Được rồi, dẫn đi đi!”
Lúc này La Tiểu Lục cuối cùng cũng không nhịn được, run bần bật mà kêu oan: “Nhị công tử, tiểu thư, cầu xin các người, điều tra Tiểu Lục ngay tại biệt viện này đi! Một nhà tiểu nhân đã ở trong phủ nhiều năm như thế, ta thật sự sẽ không hãm hại tiểu thư đâu!” hắn ta sợ bị Kim Lân Vệ mang đi, chẳng sợ chỉ là Đông Cung hay Kim Lân Vệ thì hắn ta đều sợ bản thân sẽ bị tra tấn.
Kiều Uyển nhận ra La Tiểu Lục này, khi còn bé nàng học cưỡi ngựa liền nhìn thấy La Tiểu lục theo phụ thân tới chuồng ngựa học cách chăm sóc ngựa, khi đó hắn ta còn không cao bằng con ngựa!
Mỗi tôi tử trong phủ Tuyên Ninh Hầu, không phải ai Kiều Uyển cũng nhận ra. Nhưng sau khi kiếp trước bị xử trảm cả phủ nên để bối những mạng người Kiều phủ chết oan uổng, ở trong lòng nàng đều để lại phân lượng.
“Điện hạ.” Kiều Uyển nhìn về phía Vinh Kham: “Thế thì liền thẩm vấn ngay ở trong biệt viện đi, không chừng chỉ một lát nữa là có thể điều tra ra manh mối đó?”
Vinh Kham cười nói: “Loan Loan muốn thẩm vấn ở đâu thì thẩm vấn ở đó.”
“Đa tạ điện hạ.”
Mọi người trước hết quay lại trong biệt viện, Kiều Uyển chỉ cảm thấy mỗi một bước như đạp lên trên đám mây, Vừa rồi nàng ở trên ngựa dùng sức chân mà giữ chặt, lúc này thả lỏng ra thì cơn đau liền từ từ xuất hiện, nàng cắn răng chậm rãi đi tới, nghĩ đến tôi nay không thiếu được để Sương Thanh đi lấy rượu thuốc xoa bóp một phen.
Mọi người đều tới chính đường của biệt viện, mời Thái tử lên ngồi vị trí đầu.
Chỉ huy Kim Lân Vệ bắt đầu tra hỏi: “Hôm qua ngươi kiểm tra lại yên ngựa có ai làm chứng không?”
La Tiểu Lục nói: “Có phụ mẫu của ta, hôm nay bọn họ theo hầu gia và thế tử đi vào bãi săn rồi. Đúng rồi, còn có Sơ Ảnh tỷ tỷ trong viện tiểu thư, nàng cùng An ma ma ở phòng bếp tới lấy con mồi của tiểu thư.”
Sơ Ảnh vội vàng quỳ xuống trước chính đường: “Khởi bẩm điện hạ cùng các vị chủ tử, đúng là có việc này. Bởi vì tiểu thư treo con mồi ở trên ngựa nên nô tỳ còn hỏi La Tiểu Lục là yên ngựa cùng chắn bùn bị dính máu loãng không, nếu có bẩn thì nhất định phải đổi lại.”
“Đúng là như thế.” La Tiểu Lục nói, “Tiểu nhân đều đưa chắn bùn ở ngực và ở hai bên đều mang đi kiểm tra rồi, chỉ có chút máu bị bắn trên chân, tiểu nhân bây giờ lập tức có thể tìm ra.”
Chỉ huy kia lập tức lấy chắn bùn lên, La Tiểu Lục lập tức chỉ lên vết máu dính trên chắn bùn.
“Chuyện này chỉ có thể chứng minh tối hôm qua ngươi đúng là có kiểm tra qqua, có lẽ chính ngươi là người đã cho gia vào trong thời điểm kiểm tra thì sao?”
La Tiểu Lục kêu oan nói: “Đại nhân, lúc tiểu nhân kiểm tra thật sự không hề có thứ đó! Tiểu nhân cũng không có lý do gì để hại tiểu thư!”
Lúc này An ma ma dưới phòng bếp cũng được đưa tới chính đường, bà ta sợ tới mức lời nói cũng không nhanh nhẹn”Đúng, đúng là lúc ấy có cởi xuống, nô tỳ, bởi vì chưa từng thấy qua bảo mã của Đại Uyên quốc nên liền nhìn nhiều thêm vài cái, Sau đó lại nghe hắn nói trên chắn bùn chỉ dính một chút máu loãng, đúng thật không có việc gì.”
Kiều Uyển nhịn không được hỏi La Tiểu Lục: “Ngươi nói ngươi ngủ ở trong chuồng ngựa thế trên đường có rời đi lúc nào không? Hoặc là có người nào đó không quen biết đi tới chuồng ngựa?”
“Một nhà tiểu nhân vẫn luôn canh giữ ở chuồng ngựa, đến ăn cơm cũng chưa từng rời đi.” La Tiểu Lục lại nói, “Có điều buổi tối ngày hôm qua, người phủ Khang Bình Bá đã tới, nói là tới phủ tạ tội. Bởi vì ta hôm qua hầu hạ tiểu thư ra khỏi phủ nên đại công tử bá phỉ bên kia cầm túi tiền tới đưa bảo tiểu nhân không cần truyền việc làm gãy cây trâm ra bên ngoài.”
Kiều Uyển nắm chặt khăn thêu trong tay: “Phủ Khang Bình Bá!”
Tác giả:
Nguyên nhân Thái tử nghĩ như thế sau này truyện sẽ nhắc đến, các bảo bảo không cần gấp gáp~
Hoàng đế đưa Tả Kim Lân Vệ cùng với Trấn phủ sứ giao cho Thái tử. Còn bên phải Kim lân Vệ, chỉ huy sứ bên phải cùng Trấn phủ sứ đều không có quan hệ với Đông Cung, chuyện này phải nói rõ một chút.
Nguyên nhân của lần biến chuyện vận mệnh này phía sau chuyện cũng sẽ nhắc tới, tuy rằng có một số chi tiết có biên hóa nhưng nhân quả trong truyện đều giống như kiếp trước~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...