Nuông chiều thái tử phi

Ngày thứ hai, hầu gia và vài vị công tử sáng sớm đã xuất phát tới bãi săn, Có điều gần quá nửa ngày liền thấy Kiều Tuần cùng Kiều Diễm vòng vẻo trở lại biệt viện.
 
Trong tay Kiều Diễm còn nắm roi ngauwj: “Loan Loan đâu? Mau nói với muội ấy chúng ta đưa muội ấy đi săn vịt nước và chim bay.”
 
Kiều Uyển đang không nhanh không chậm mà ra cửa, nghe nói các ca ca quay về vội vàng cài trâm bào búi tóc, nhẹ nhàng thay y phục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hôm nay không phải có tỷ thí cưỡi ngauwj bắn cung sao, sao các huynh lại trở về sớm như thế?”
 
Kiều Diễm nói: “Tứ hoàng tử hôm qua bị thương ở cánh tay, Thái tử lại nhường nhịn hắn nên không tỷ thí nữa, chỉ luận bàn một chút, đám đại ca còn đang ở đó bắn cung cưỡi ngựa, ta và nhị ca trở về mang muội đi dăn thú.”
 
Nữ quyến quan viên đi theo cũng có thể tiến vào bãi săn thú, chỉ có điều vì an toàn nên cần có nam tử làm người đi cùng, vì vậy hầu như là phu thê và huynh muội đồng hành.
 
“Các huynh không cùng đi luận bàn sao?”
 
“Cũng không phải tỷ thí, chỉ cùng bọn họ cưỡi ngựa bắn cung có gì hay cơ chứ, chúng ta về mang muội đi săn thú, trở về cho phụ thân và mẫu thân một bữa thức ăn cùng rượu ngon không phải càng có ý nghĩa hơn hay sao?” Kiều Diễm nói.
 
Kiều Uyển nhìn về phía Kiều Tuần “Nhị ca cũng cùng đi sao?”
 
“Đương nhiên là cùng đi rồi.” Kiều Tuấn nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Diễm cười nói: “Muội cũng không phải không biết, công phu cưỡi ngựa bắn cung của nhị ca từ xưa tới nay đều rất tốt, trong phủ chúng ta chỉ là không muốn nổi bật mà thôi.”
 
Vì chuyện kiếp trước nên Kiều Uyển nhiều ngày trước còn lệnh cho mã quan trong phủ cùng tùy tùng mỗi ngày cẩn thận kiểm tra ngựa, còn bị Tiêu thị cười nói nàng thích nhọc lòng. Nhưng nếu là vì có thể thấy được nhị ca rong ruổi cưỡi ngựa bắn cung thì đây cũng là một chuyện nên làm.
 
Hôm nay vì muốn vào trong núi săn thú nên Kiều Uyển tạm thời chi đưa theo võ tỷ Sương Thanh do Thái tử điện hạ đưa tới.

 
Không khí bãi săn thú trong lành mát mẻ, vó ngựa dừng ở trên lá thông rụng, hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy. Đi vào cánh rừng, trừ lúc trên rừng thông thì dọc theo con suối còn có một ít rừng cây lá rộng.
 
Hai huynh đệ Kiều gia chỉ mang theo Kiều Uyển đi dọc theo con suối gần đó, tiếng nước chảy róc rách, chim hót thánh thót khiến người khác vui vẻ thoải mái.
 
Cung tiễn của Kiều Uyển là do phụ thân làm cho nàng, thật ra ngày xưa nàng cũng không thường cưỡi ngựa bắn cung, chỉ là khi tới ngày hội có bắn một chút, nhưng mà chính xác từ trước tới nay đều không tồi.
 
Kiếp trước săn bắn mùa thu sau khi nàng cập kê, bởi vì nhị ca bị thường, tình cảnh trong phủ cực kỳ bi thảm, từ đó nàng cũng không sờ qua cung tiễn nữa. hôm nay khó có được có cơ hội đương nhiên nàng sẽ nghiêm túc học huynh trưởng.
 
“Tư thế này cũng của muội không tồi, không cần quá hạ vai đâu.” Kiều Tuấn trước tiên để nàng nhắm lá cây bên bờ: “Thân trên phải ổn định, không cần sợ con ngựa động đậy.”
 
Kiễu Diễm cười nói: “Khiến cho con ngựa ngoan ngoãn không nhúc nhích, muội xem như có thể cưỡi ngựa bắn tên rồi.”
 
Kiều Uyển thử vài lần, cũng may con ngựa của Đại Uyên này đúng là cực kỳ linh tính, cực kỳ hiểu ý người, cũng rất ổn định vững trái khiến nàng có thể luyện tập vài lần.
 
“Sương Thanh, ngươi tới đây, lúc con ngựa đang chạy ngươi có thể nhắm chuẩn không?” Kiều Uyển mệt rồi, để Sương Thanh thử làm cho nàng xem.
 
Sương Thanh đương nhiên có thân thủ mạnh mẽ, nàng ấy còn không quên nói: “Huyện chúa, sau khi nhắm chuẩn, làm một tiếng trống sẽ khiến tinh thần trở nên hưng phấn hơn!”
 
Kiều Uyển lại thử vài lần, cuối cùng cũng có thể trong lúc con ngựa chạy mà bắn được trúng lá cây.
 
Kiều Uyển khen: “Muội từ trước tới nay đúng là rất tốt, lực tay cũng ổn, nếu từ nhỏ huấn luyện với chúng ta thì hôm nay cũng có thể tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung rồi.”
 
“Đúng là cũng phải xem xúc cảm, do muội bình thường không luyện tập thường xuyên nên lúc này chi lo ngưng thần mà bắn, nhìn chuẩn thì liền thả xung!” Kiều Tuấn dặn dò nói.
 
Huynh muội ba người luyện tập ở bờ sống trong chốc lát, Kiều Diễm còn chat đi săn mấy con thỏ hoang.
 

“Cũng đủ cho chúng ta đặt cái mấy cái nồi, huynh lại đi thử xem săn vịt nước, nếu không thành thì ngày mai chúng ta lại tới.” Kiều diễm để tùy hầu đi nhặt thỏ.
 
“Hình như có người?” Kiều Tuấn đáng lẽ còn đang mỉm cười nghe đệ muội nói chuyện nhưng bởi vì động tĩnh ở một chỗ khác cánh rừng lập tức khiến cho đám tôi tớ đề phòng sợ rằng có dã thú lui tới.
 
Đám tùy hầu lo lắng có dã thú cũng hoang mang mà lên mũi tên, vội lệnh cho đám chó sủa to lên.
 
Chỉ thấy ở đầu bên kia của rừng cây lá rộng, cũng có chó săn cùng tùy hầu mở đường, sau đó là hai thân ảnh ngồi trên lưng ngựa.
 
Trong tay Kiều Uyển còn đang nắm cung tiễn, vào nháy mắt khi nhìn thấy người tới, dường như lập tức muốn kéo cung bắn mũi tên bắn trúng vào người lộ ra!
 
Người tới là trưởng công tử Khang Bình Bá Thẩm Dục cùng muội muội hắn ta là Thẩm Hàm.
 
Hai người này khi thấy bọn họ cũng ngay lập tức ngẩn ra, trong chớp mắt khi Thẩm Hàm đang do dự muốn xuống ngựa để hành lễ.
 
Kiều Tuấn cùng Kiều Diễm đã đánh ngựa tới đây, bảo vệ Kiều Uyển ở phia sau: “Thẩm Dục, chúng ta ở chỗ này luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Không nghĩ tới cung tên bị lạc tới nơi này, sẽ mau chóng rời đi!”
 
Thẩm Dục của phủ Khang Bình Bá đúng là có vài phần anh tuấn  đĩnh đạc, nếu không kiếp trước cũng sẽ không bị Hoàng Vân Nhạn để ý, càng không bị phủ Tuyên Ninh Hầu chọn làm tế tử.
 
Nhưng lúc này Kiều Uyển thấy hắn ta chỉ cảm thấy hắn ta trong đầu toàn tính kế, khuôn mặt dối trá.
 
Kiếp trước Kiều Uyển tiêu một số tiền lớn đưa cho đám hạ nhân trong thư phòng Thẩm Dục, lật xem rất nhiều thư từ bút ký của hắn ta, biết hắn ta là một kẻ nịnh nọt, một bè lũ xu nịnh người khác. Chuyện hãm hại phủ Tuyên Ninh Hầu cũng là do hắn ta ngẫm nghĩ rồi để trong bụng, sau đó xúi giục Khang Bình Bá dâng lên cho tân đế để đổi lấy danh trạng.
 
Kiều Uyển hận thâm hận độc người này, yên lặng nắm chặt cung tiễn trên tay.
 
Đầu bên kia Thẩm Dục nhìn thấy là người của phủ Tuyên Ninh Hầu, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ phẫn hận.

 
Từ trước tới nay hắn ta đúng là có ý đối với Kiều Uyển xinh đẹp, nhưng từ khi nàng được trong cung tứ hôn, hắn say một trận mấy ngày cũng tạm coi như để cho tâm tư lắng xuống.
 
Lúc sau đó mọi chuyện đều là vì muội muội vụng về kia của hắn ta tâm tư sinh ra sự ghen ghét làm hại nhà bọn họ bị Thái hậu răn dạy không nói, lại còn khiến hắn ta bị người khác trói kéo tới hẻm tối mà đánh cho một trận.
 
Thẩm Dục vị gợi lên nỗi lòng lúc này cực kỳ hận Kiều Diễm, đây là chủ mưu vụ đánh người mà hắn ta hoài nghi, lại hận muội muội Thẩm Hàm làm được việc thì ít hỏng việc thì nhiều. Hắn ta cố tính không nhớ tới Kiều Uyển, chỉ là khuôn mặt thâm trầm, cũng không trả lời.
 
Thẩm Hàm thấy huynh trưởng rất lâu cũng không thấy đáp lời, người trong hai phủ cứ thế giằng co tại đây liền nhìn về phía Kiều Tuần nói: “Nhị ca Thẩm gia, ta cùng với huynh trưởng phải về biệt viện, còn mong thứ lỗi.”
 
Từ trước tới nay Kiều Tuấn luôn đoan chính thủ lễ nhưng huynh ấy cũng cực kỳ bênh vực người mình. Huynh ấy đương nhiên biết được những lời đồn về mối hôn ước kia xuất xứ từ đâu, bời thế cũng không nói chuyện với Thẩm Hàm, chỉ nhìn về phía Thẩm Dục: “Thẩm Dục, còn mong tránh ra, tên lạc không có mắt.”
 
Vốn Thẩm Dục cũng không muốn dây dưa gì nhiều, chính là nhớ lại thời gian trước đó bị đánh, lại bị phiền phức về việc tư lập ngoại thất quấn thân, bây giờ đến bãi săn giải sầu còn gặp phải huynh muội Kiều gia…
 
Nhất thời hắn ta thù mới nợ cũ nhảy lên trong lòng, lạnh lùng nói: “Nơi này là bãi săn của hoàng gia, các người dám cố ý…”
 
Chính vào lúc này, hai cứ “cố ý” trong miệng hắn ta còn chưa phát ra liền thình lình bị một mũi tên bắn vào phát quan trên đầu hắn ta.
 
Kiều Uyển ngồi trên lưng ngựa váy đỏ tung bay, cung tiễn trong tay vẫn nắm chặt: “Còn chưa cút?”
 
Thẩm Dục ngây ra một trận, hắn ta kinh ngạc nói: “Ngươi làm cái gì thế! Cung tiễn là thứ có thể để ngươi đùa nghịch sao?”
 
Kiều Uyển động cánh tay lại kéo cung, hướng về phía phát quan vừa bị bắn một mũi tên lần nữa bắn ra một mũi tên. Lần này còn cực kỳ chính xác, phát quan trên đầu bị bắn trùng bung ra, theo mũi tên mà rơi xuống mặt đất!
 
Có điều chri trong thời gian ngắn, Kiều Uyển không hề có một câu vô nghĩa, động tác lại cực kỳ nhanh chóng. Đợi tới khi Thẩm Hàm hét một tiếng thoái tai kia qua đi mọi người mới kịp phản ứng ra.
 
Hai huynh đệ phủ Tuyên Ninh Hầu đánh ngựa tới gần một chút che chở cho Kiều Uyển, hạ nhân hầu phủ cũng nhanh chóng chạy tới phía che chắn. Trong lúc nhất thời tiếng chó sủa khiến cho không gian ồn ào một mảnh.
 
Thẩm Dục đang đứng nhìn người ngồi trên ngựa, có mấy phần không biết nói gì. Đợi tới khi tiếng thét chói tai của muội muội qua đi hắn ta mới duỗi tay sờ lên búi tóc, lại cúi đầu nhìn phát quan trên đầu bị rơi xuống.
 
Thẩm Hàm cũng nhìn xuống phát quan của huynh trưởng, thấy hắn ta cũng không có vấn đề gì, vội vàng rút một chiếc trâm tố ngọc để hắn ta búi tạm tóc, lúc này mới quay đầu lạnh lùng nói: “Huyện chủ Nhu An, ngươi làm cái gì thế! Ngươi tức giận với trong phủ chúng ta, chỉ lo đánh chửi chúng ta thì không sao, sao lại còn động tới binh khí hung ác này! Mũi tên không có mắt, ngươi muốn ở bãi săn của hoàng gia mà cậy thế hành hung sao….”
 

Thẩm Hàm chưa bao giờ ở trước mặt Kiều tuấn mà lớn tiếng nói những câu như thế, chỉ có điều bây giờ nàng ta cũng bất chấp tất cả. Đang lúc nàng ta dõng dạc hùng hồn, âm cuối lại như bị chặt đứt vậy, thẳng tắp mà nhìn về phía đội binh mã khác đang tiến tới.
 
Ba huynh muội phủ Tuyên Ninh Hầu thấy nàng ta có điểm không đúng, vội vàng nhìn về phía sau.
 
Chỉ thấy một đội Phiêu Kỵ Phóng ngựa mà tới, có người vừa cưỡi ngựa vừa cầm cờ, còn có cả chỉ huy của Kim Lân Vệ mặc áo giáp.
 
Mấy người vội vàng xuống ngựa liền thấy Thái tử đang mặc trên người trang phục đi săn, cưỡi một con ngựa trắng sáng sủa đạp lá vàng sương trần mà tới.
 
Thái tử cưỡi ngựa đến gần đó, đám tôi tớ hai quý phủ vội vàng quý xuống điều khiển chó săn, mọi người cùng nhau hành lễ: “Tham kiếm Thái tử điện hạ.”
 
Vinh Kham xuống ngựa ném roi ngựa cho Bạch Anh đi theo phía sau, cười nói: “Không cần đa lễ. Lại gặp được các người ở chỗ này, đang đưa Loan Loan đi săn vịt nước sao?”
 
Kiều Uyển đứng dậy, mở miệng trước huynh trưởng, ngoan ngoãn đáp: “Điện hạ, ta vừa mới tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, còn chưa đi săn vịt.”
 
Vinh Kham gật đầu với huynh đệ Kiều gia, đang định nói gì đó liền nhìn đến Thẩm Dục và Thẩm Hàm đang đứng đằng sau, Nhân mã ha phía đang giằng co chia làm hai phe.
 
Bạch công công thấy Thái tử dừng lại đưa mắt ra hiệu liền có người chỉ huy Kim Lân Vệ lên tiếng nói: “Hai vị này chính là trưởng công tử và đích tiểu thư của phủ Khang Bình Bá.”
 
“Ồ?” Vinh Kham nghe được là phủ Khang Bình Bá hơi nheo đôi mắt lại, hắn nhìn phát quan bị rơi ở dưới đất, nói  “Thế này là có chuyện gì?”
 
Thẩm hàm cúi đầu đứng đó, nháy mắt có chút không khống chế mà run rẩy, nàng ta muốn bẩm báo chô Thái tử điện hạ! Nàng ta muốn nói cho Thái tử điện hạ là Kiều Uyển kia ương ngạnh kiêu ngạo, ỷ thế hiếp người tới mức nào!
 
Nhưng nàng ta còn chưa mở miệng thì liền nghe thấy âm thanh ôn nhu của nữ hài kia: “Điện hạ, đây là hai mũi tên do ta bắn xuống, ta ngắm có chuẩn không?”
 
Nhất thời không khí tĩnh lặng cực kỳ, hạ nhân hia phủ còn đang quỳ sát giữ chặt chó săn, chỉ có Bạch công công cùng chỉ huy Kim Lân Vệ đang cực kỳ có hứng thú mà nhìn về phía mũi tên bắn lên phát quan cách đó không xa.
 
Nàng làm sao lại sam! Thẩm Hàm muốn ngẩng đầu nói chuyện lại bị Thẩm Dục nắm chặt lấy ống tay áo.
 
Kiều Tuấn và Kiều Diễm có chút kinh ngạc với lời nói của muội muội, đang muốn tạ tội liền nghe được âm thanh Thái tử cười khẽ một tiếng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui