Nuông chiều thái tử phi

Công chúa Gia Ninh cười, nắm tay Kiều Uyển để cho kiếm vào trong vỏ: “Vì sao Loan Loan lại cảm thấy kinh ngạc như thế, nếu có chuyện gì quan trọng thì cũng có thể để Sương Thanh liên hệ với Đông Cung mà.”
 
Kiều Uyển trấn tĩnh xuống, đúng là nên như thế, bản thân vốn là làm việc cho Đông Cung sao lại làm ra vẻ như thế?
 
“Nếu ngươi không thích Sương Thanh báo hết mọi chuyện đều bẩm abso của Đông Cung thì nói với nàng, Thái tử ca ca sẽ không trách cứ đâu.” Công chúa Gia Ninh đưa thanh kiếm trả lại cho cung nhân để nàng ta chốc lát nữa sẽ đưa cho vú già của phủ Tuyên Ninh Hầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Uyển nhìn thấy Công chúa Gia Ninh đưa ra thanh kiếm này, dường như chỉ là vì ám chỉ Sương Thanh và Thanh Bội cô cô đều có chuyện liên hệ với Đông Cung, nhất thời không còn gì để nói.
 
Kỳ Hoàn vốn đang định cho các nàng xem thành quả nhiều ngày luyện kiếm cùng huynh trưởng, vừa nghe thấy là lễ vật Thái tử đưa tới liền không dám nhiều lời nữa.
 
Phương Phù cũng giả vờ như không nghe được những chuyện uẩn khúc đó, chỉ nói: “Loan Loan, ngươi còn cắm hoa tiếp không?”
 
Kiều Uyển hồi phục tinh thần nỗi lòng đã bình phục được vào phần, nàng cảm thấy bản thân hẳn là nên trầm ổn hơn một chút, liền đáp: “Đương nhiên là phải làm cho xong rồi.”
 
Đều nói khí dĩ tại đạo, Kiều Uyển lại lần nữa chọn hoa và cắm hoa. Chủ vị là nam xa đằng, phụ là tường vi, cắm ở trong ống trúc, có tỷ lệ hợp lý, cũng có màu sắc diễm lệ.
 
Ba tỷ muội tốt một bên đánh cờ nói chuyện phiếm, thấy nàng đã cắm xong hoa, tụ lại đánh giá.
 
Công chúa Gia Ninh tinh tế mà nhìn, cười nói: “Nhìn cũng rất đẹp. Để ta cho người làm về, làm một cái đáp lễ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển không nghĩ tới nàng ấy sẽ nói như thế, vội nói: “Ta hứng thú nông cạn, khiến ngươi ta chê cười.”
 
“Không sao, ngươi thành tâm mà làm, đó là chỗ đáng yêu của người.”
 
Phương Phù nghĩ một chút cũng nói: “Đúng là có chỗ khác biệt với ngày xưa, đều nói hoa gửi gắm được tình cảm, bây giờ hiện tại ngươi đã trưởng thành hơn một chút.”
 
Kiều Uyển nhớ không nổi thời niên thiếu chính mình cắm hoa thì sẽ chọn đóa hoa hồng, tươi đẹp lãng mạn, cuối cùng cũng như bản thân mình lúc đó, và niềm vui vẻ đó dường như bây giờ đã không còn sót lại gì.
 
Mấy người nói nói cười cười, sau đó lại trở về chỗ tập trung của yến tiệc.
 
Công chúa Đức Khang sớm đã không còn tăm hơi, huyện chủ Thục Ninh nói nàng ta đã sớm hồi cung rồi.
 
Công chúa Gia Ninh có chút không vui, lúc này có cung nhân ở bên cạnh nàng ấy khẽ bẩm báo vài câu, nàng ấy mới nói: “Ta biết rồi.”
 
Tiêu thị thấy Kiều Uyển đã trở lại, vẫy tay gọi nàng đi qua. Đám tông phụ vẫn cười đùa nhỏ nhẹ như cũ, nhìn qua trông chờ chuyện với nhau rất vui vẻ, Kiều Uyển cũng biết chuyện khách quý trong lễ cập kê của nàng e là cũng đã nói xong xuôi.

 
Sắc trời cũng không còn sớm, mọi người lần lượt muốn cáo lui. Lúc Kiều Uyển  và mẫu thân cùng đám người chậm rãi đi ra ngoài thì nhìn thấy Lưu Nguyên. Chỉ thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không sợ bị phát hiện, vẫn không hề chuyển ánh mắt đi như cũ.
 
Kiều Uyển có chút không rõ nguyên nhân.
 
Sau đó, nàng nhìn thấy Lưu Nguyên lộ ra ý cười với mình. Ý cười kia mang theo thiện ý nhưng lại lộ ra sự khổ tâm, không hề thấy sự vui vẻ.
 
**
 
Sau khi mọi người về hết, Công chúa Gia Ninh liền cùng trưởng công chúa đi về phía hướng chủ viện.
 
Vào phòng liền thấy một người đang khoanh tay đứng ở trước bàn cẩn thận mà nhìn ống hoa mà Kiều Uyển đã cắm kia.
 
Công chúa Gia Ninh cười: “Ca ca, huynh đã tới rồi, sao lại không đi gặp nàng cùng ta?”
 
Sau khi Thái tử hành lễ với trưởng công chúa xong mới trả lời: “Cũng không cần phải dọa tới nàng. Chuyên ta phân phó muội làm thế nào rồi?”
 
Công chúa Gia Ninh cười nói: “Đương nhiên cũng đã dọa tới nàng rồi, vì sao huynh phải bảo ta nhắc nhở nàng chuyện này?”
 
Vinh Kham nói: “Tóm lại là vẫn nên chậm rãi mà học một chút, đợi khi nàng vào cung, ta sợ là không thể lúc nào cũng có thể che chở nàng được.”
 
Trưởng công chúa nghe thế liền cười: “Con thế mà rất có tâm, lúc trước ta nghe nói con cầu ý chỉ tứ hôn thật sự khiến ta sợ hãi. Tổ mẫu con bị con chọc tức đến mức ốm một thời gian, nếu con mà không đối xử tốt với Loan Loan thì đúng là sẽ thực sự náo loạn một trận đó.”
 
Vinh Kham bồi tội nói: “Nhất định sẽ không cô phụ lần này.”
 
Công chúa Gia Ninh ngồi xuống, để thị nữ rót trà xong liền hiếu kỳ mà hỏi: “Ca ca, nhị ca thật sự định xin cưới Lưu Nguyên sao?”
 
Trưởng công chúa tiếp lời: “E là ý của Huệ phi, nhị ca con cũng thực sự vui vẻ.”
 
Công chúa Gia Ninh nhớ tới hành vi của Công chúa Đức Khang trước đó, có chút buồn cười nói: “Nhà chúng ta đều là những người thích mỹ nhân. Huệ phi nương nương vui, ta thấy nhị ca cùng Đức Khang lại thấy không được đó.”
 
Trưởng công chúa luôn có quan hệ tốt với Trung Cung, đối xử với Thái tử cùng Công chúa Gia Ninh luôn cực kỳ thân thiết, lúc này nói chuyện cũng không hề ngăn cản: “Có thân phận tốt của Lưu các lão này thì nó có bóp mũi cũng sẽ vui.”
 
**
 
Trên xe ngựa hồi xung, Công chúa Đức Khang có chút uể oải mà nghịch dải lụa trên áo choàng trong tay: “Đã nói cho muội ra khỏi cung nửa ngày, bây giờ mới được có một lát đó.”
 

Thiếu niên anh tuấn bên cạnh mạc y phục hoa văn nguyệt bạch vân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thế nhìn về phía nàng: “Nếu còn ở thêm chốc lát nữa thì chẳng phải càng nhiều chuyện hơn hay sao?”
 
Công chúa Đức Khang bĩu môi nói: “Làm sao, sợ muội làm hỏng hôn sự của huynh sao? Muội cũng chưa có nói cái gì mà…”
 
Nhị hoàng tử Vinh Cẩn nhíu mày nói: “Cái gì mà hôn sự, bát tự còn chưa phẩy một nét đâu, muội nghe được từ đâu?”
 
“Không phải đều đã truyền khắp nơi rồi hay sao.” Công chúa Đức Khang nói, “Ta còn biết trước kia  đã có lời đồn Đông Cung hướng vào Lưu Nguyên kia cơ, bây giờ ngược kia đến phiên huynh. Thế nào mà Lưu Nguyên lại được hưởng hết mấy cái vinh dự của quý nữ Ngọc Kinh thế? Muội nhìn qua rồi, chẳng qua cũng chỉ có thế.”
 
“Nàng có vài phần tài danh, muội không nên nói thế.”
 
Công chúa Đức Khang không thuận theo mà buông tha nói: “Tài danh có thể sờ thấy được hay sao? Chẳng lẽ mỗi ngày huynh không nhìn nàng chỉ nhìn thơ của nàng à? Thế cưới thi tập của nàng càng hợp ý hơn hay sao.”
 
Vinh Cẩn bất đắc dĩ mà nói: “Ta đã bảo muốn cưới nàng bao giờ, ta thất xem ra có nhiều người không ngừng vội vàng truyền tin tức cho người bên cạnh muội đó, trở về bảo mẫu thân tra một chút.”
 
“Làm gì mà tới tra muội.” Công chúa Đức Khang tức giận đến phát run, “Muội sắp buồn tới chết rồi mới nghe vài lời đồn nhàm chán mà thôi.”
 
Nhị hoàng tử cũng không để ý tới nàng ta tức giận, ngồi thêm một lát đột nhiên hắn ta hỏi: “Trong buổi yến tiệc hôm nay có một vị nữ lang mặc váy thạch lựu áo vàng, ta nhìn qua thực sự rất quen mặt, muội có biết là ai không?”
 
Công chúa Đức Khang lúc này hãy còn đang tức giận nhưng nghe thế vẫn nghĩ ngợi rồi nói: “Muội không có gặp nữ lang nào mặc váy thạch lựu, huynh nhìn thấy ở đâu thế?”
 
Nhị hoàng tử không muốn nhiều lời nữa, chỉ nói: “Hôm nay mẫu phi bảo ta tới đón muội hồi cung, mấy ngày tới muội cẩn thận một chút, đừng có làm loạn nữa.”
 
Công chúa Đức Khang lúc này mới tạm nguôi ngoai, lẩm bẩm nói: “Để muội nói thì cái huyện chủ Nhu An kia còn đẹp hơn nhiều Lưu Nguyên. Ca ca, huynh lại bại bởi Thái tử rồi.”
 
**
 
Sau khi Thanh Hòa yến kết thúc thì trong kinh thành liền có vài nữ lang được nhìn trúng trong yến tiệc, mời phu nhân quen biết làm cầu nối tới cửa.
 
Kiều Uyển cũng không để ý mấy cái chuyện này, chỉ cùng người trong nhà chuẩn bị cho tiết tháng năm.
 
Nha hoàn trong viện đều dùng sợi chỉ có màu sắc để buộc, làm nhiều một chút, mỗi người đều được phân cho, Trong phủ cũng cẩn thận chọn mua chút tía tô, bồ kết, lá ngải, còn có các loại kẹo nhiều màu, những chiếc quạt vẽ hướng dương, cây lựu.
 
Đợi cho tới tháng năm thì càng não nhiệt hơn một chút, phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu bán cây cọ, những quả cầu nước ngũ sắc, hoa quả theo mùa còn có đào, cây liễu, hoa lưu, còn có giấy ngũ sắc, bức họa của thiên sư.
 
Những ngày này, lão tam Kiều Diễm mỗi ngày đều chạy lung tung bên ngoài truyền tới cho muội muội những tin tức nói phủ Duyên Bình Quận vương mời bà mai cầu thú nữ nhi nhà Anh quốc công.

 
Kiều Uyển thế mà lại ngẩn ra, sao lại khác so với kiếp trước.
 
Khiếp trước năm này nàng vẫn chưa tham gia Thanh Hòa yến, sau đó bản thân lại đính hôn với phủ Khang Bình Bá, càng không cần tham gia. Mà Kỳ Hoàn tuy tới Thanh Hòa yến nhưng cũng không có bị tông thất nào tới cửa cầu thân truyền ra ngoài.
 
Duyên Bình quận vương, Duyên Bình quận vương…
 
Kiều Uyển cố gắng  nghĩ xem người này có chỗ nào hơn người hay không nhưng lại nhớ tới cái người kia cũng không khác lắm so với Thừa Đức quận vương. Bây giờ còn có chút cửa hàng chống đỡ, nếu không kinh doanh cho tốt thì xuống chút nữa đến cửa hàng cũng rất nhanh không nuôi nổi cho cả phủ.
 
Phủ Anh Quốc công bây giờ cũng giống như vậy, nhưng huynh đệ Kỳ gia một văn một võ, vẫn cực kỳ có ý chí tiến thủ. Lỳ Hoàn không phải là loại sẽ lấy của hồi môn để cho mấy nhà tông thất vô dụng như thế.
 
Nhưng cũng không biết thế tử Duyên Bình quận vương tài mạo và nhân phẩm thế nào? Sợ rằng lại là một người có thể lừa tình của các nữ lang.
 
Sáng sớm hôm sau, Kiều Diễm được muội muội giao phó tìm kiếm lại cười nói: “Đại ca phủ Anh Quốc công có quan hệ tốt với đại ca nhà chúng ta, đợi sau khi nghe ta nói xong bọn họ đã sớm đi cẩn thận điều tra. Duyên Bình quận vương phủ bây giờ chỉ còn cái mã bề ngoài, đến cả cái thế tử kia cũng chỉ được cái mã bề ngoài, nhìn qua thì có vẻ tuấn tú nhưng lại là một người trêu hoa ghẹo nguyệt….”
 
“Vài vị ca ca lôi hắn ta từ Hồng Tụ Chiêu hỏi chuyện, hắn nhất thời sợ không chịu được mà run rẩy đến mức như một con gà rù vậy. ta và Thất Điện hạ ở đối diện xem náo nhiệt, Thất Điện hạ cười đến mức thiếu chút nữa phun cả trà ra ngoài.”
 
Kiều Uyển nghe xong thì nhíu mày: “Huynh đưa Thất điện hạ tới phố hoa xem náo nhiệt?”
 
Kiều Diễm vừa nghe, lòng bàn thân lập tức như bị bôi dầu: “Cái đó bây giờ cũng không còn sớm, huynh còn phải đi ra khỏi cửa, muội cũng đừng có lo lắng chuyện này nữa…”
 
Nha hoàn trong phòng đều cười rộ lên, vội vàng đi qua an ủi Kiều Uyển.
 
Lại qua mấy ngày sau cũng không có tin tức, Kiều Uyển khó khăn lắm mới yên lòng được một chút.
 
Một ngày trước ngày lễ Đoan ngọ, trong cung cũng ban cho trăm sợi tơ, đóa hoa được điêu khắc bằng vàng, cây cọ tinh xảo, ngải hổ, rèm lụa, bùa chú, quýt mùa hè., … Đông Cung còn đưa tới một số túi thơm, con diều, rượu bồ kết cùng ngọc bội hình hoa lan, đều là chút vật nhỏ rất hữu dụng.
 
Kiều Uyển cài trâm hoa lựu, đeo một sợi dây màu sắc, trước ngực đeo một chiếc dây linh phù, dứt khoát đeo cả túi thơm mà Đông Cung đưa tới, lệnh Sơ Ảnh lấy con diều rồi ra khỏi cửa.
 
Huynh đệ trong phủ hôm nay hẹn nhau xuất phủ đi đánh mã cầu, xạ liễu, Kiều Uyển cũng cùng bạn tốt hẹn nhau đi ra ngoài thả diều, xem thuyền rồng.
 
Hôm nay Ngọc Kinh thật là náo nhiệt, từng nhà trước cửa đều treo cành cảnh diệp xã xương bồ, nhà để ý chút còn dán bức họa thiên sư, xung quanh cũng nhuộm màu xương bồ.
 
Kiều Uyển cùng huynh trưởng và tỷ muội tốt đi đến sân đánh mã cầu, nhóm nữ lang liền ở phụ cận thả diều, chờ sau giờ ngọ cùng đi xem thuyền rồng.
 
Phương Phù thấy con diều của Kiều Uyển, cầm lấy nhìn rồi lại nhìn: “Sao người lại mang theo nhiều thế, nhìn qua thật là tinh xảo, hình thức cũng rất đẹp.”
 
“Là Thái tử đưa tới, ta nghĩ để ở nhà kho thì chi bằng lấy ra ngoài thì mới phát huy được tác dụng.” Kiều Uyển liền chọn cho mình một con diều ẩy hồ điệp.
 
Kỳ hoàn đặt của mình xuống, cũng đến cho của Kiều Uyển mà lựa lựa, đột nhiên cười nói: “Ai nha, cái thì là phượng hoàng, cái thì là mỹ nhân, chúng ta đều không có xứng để thả đâu. Ngươi cứ dứt khoát mà buộc lấy nhau đi, tự mình thả một loạt.”
 
Hôm nay Kiều Uyển thấy nàng ấy còn không dám hỏi về chuyện quận vương phủ cầu thân, sợ nàng ấy phiền muộn, Bây giờ nhìn qua còn biết trêu ghẹo thì tức là cũng không có chuyện gì lớn, cũng không nhịn được mà trêu chọc: “Ta thấy con uyên ương này thích hợp với ngươi đó, trên sân bóng bên cạnh đều là các công tử huân quý tài tuấn, diều ngươi mà rơi quấn lên ai thì không phải chính là vừa lúc hay sao/”

 
Kỳ Hoàn liền duỗi tay muốn chọc nàng: “Loan Loan, ngươi đúng thật là sinh hư rồi…”
 
Phương Phù vội vàng ngăn cản: “Đừng đánh đừng đánh, nếu mà đánh hỏng Thái Tử Phi nương nương rồi sẽ bị Đông Cung trách tội đó…”
 
Thả diều, chia xong máy cây cọ, buổi chiều mọi người lại đi xem thuyền rồng. Chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt, tận đến khi trời tối rồi mới tan, quả thật là tận hứng.
 
Buổi tối trong phủ có trừ tịch, vì để mấy vị dạy lễ nghi cảm thấy thoải mái hơn một chút, tiệc của các nàng sẽ được đưa tới trong viện từng người. Kiều Uyển còn chia cả rượu xương bồ mà Đông Cung đưa tới.
 
Sau khi bữa cơm xong xuôi, phòng bếp bưng anh đào và dâu tằm tới, Kiều Uyển lại cho người đưa ngọc bội hoa lan cùng túi thơm tới rồi chia ra.
 
Hôm nay là ngày lễ Đoan Ngọ, buổi tối còn cần dùng cánh mộc lan.
 
Tiêu thị nói: “Nước buổi trưa là đã đủ rồi, đưa tới trong viện các con đi.”
 
Bốn huynh muội nói cảm tạ liền cáo lui, vẫn như thường mà sau khi bước ra khỏi Thanh Thái Đường liền trở về viện của mình.
 
Hôm nay Kiều Uyển cực kỳ vui vẻ, dường như quên hết mọi chuyện phiền lòng, quên luôn cả kỳ hạn ba năm tính mạng cả phủ treo trên đầu. trên đường trở về, nàng đột nhiên bị hiện thực đánh thức, từ vui vẻ trở thành nỗi sợ.
 
“Tiểu thư, sao thế?” Thanh Trú cảm nhận được nàng càng đi càng chậm.
 
Kiều Uyển vuốt ve túi thơm còn đang đeo bên hông, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.”
 
Buổi tối hôm đó, mỗi nhà đều đang chìm trong mùi hương lá ngải  và xương bồ đểu trừ tà diệt độc, lại có một đội binh mã từ con phố hoa đi thẳng tới đường Di Hòa.
 
Mấy người gác của nhà đó thấy tuần bộ chỉ tưởng là bọn họ đang tuần tra bắt trộm trong đêm, còn cười chắp tay thi lễ: “Các vị lão gia vất vả, đêm khuya thế này tới đây không biết có chuyện gì quan trọng hay chăng?”
 
Mấy tuần bộ còn tính là khách khí, xuống ngựa nói: “Còn mong bẩm báo vào trong phủ, vừa rồi có thông báo từ phố hoa bên kia là có quý nhân chết bất đắc kỳ tử ở trong phòng. Người hầu kia đứng ra chỉ điểm và xác nhận người chết chính là thế tử trong phủ, hy vọng quản sự của quý phủ cùng đi tới đó nhận diện thi thể.”
 
Nhất thời, chân người gác cổng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất: “Nhưng mà thật sự là người trong phủ chúng ta sao?”
 
Tuần bộ kia ngẩng đầu vừa thấy tấm biển lớn, chắp tay nói: “Đúng là phủ Duyên Bình quận vương.”
 
Tác giả;
 
NPC quan trọng của chúng ta lên sân khấu.
 
Nhị hoàng tử chính là Chiêu Vương kiếp trước, là kẻ thù lớn nhất của Loan Loan.
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui