Nuông chiều thái tử phi

Ngô lão thái quân ở chính đường hậu viện, giữa phòng ngoài của một bức họa bích. Vòng qua họa bích chính là năm gian phòng thượng, hành lang treo lồng tước anh vũ, chim tước, mấy nha đầu đứng canh bên ngoài cửa chờ nghênh đón người.
 
Đám tiểu nha đầu thấy Tạ ma ma đưa Kiều Uyển tới nhất thời còn chưa nhận ra, có chút do dự.
 
Tạ ma ma nói: “Đây là huyện chủ Nhu An.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đám tiểu nha hoàn hành lễ, tập tức vui vẻ xốc rèm cửa lên: “Lão thái thái, huyện chủ Nhu An tới rồi!”
 
Kiều Uyển bước vào phòng liền thấy một lão phụ nhân đầu tóc hoa râm đang ngồi ở ghế chủ vị. Bà mặc một kiện y phục màu lục dệt kim triền chi hoa nửa cũ nửa mới, váy lan mã diện, đầu đội kim quan thúy diệp, đai buộc trán bằng gấm, thần sắc hiền hòa.
 
Bên cạnh có nha hoàn bà tử chờ hầu hạ, vừa rồi người còn đang nói chuyện thấy nàng vào liền an tĩnh xuống, đồng loạt hành lễ.
 
Kiều Uyển không chút sợ hãi, na quy củ đứng im sau đó hành đại lễ với lão phụ nhân phía chủ vị: “Nhu An thỉnh an lão thái quân.”
 
Ngô lão thái quân nhận được thi lễ lúc này mới cười nói: “Hài tử của ta, hôm nay đã khiến con bị chậm trễ, ta đều đã biết. Mau tới bên cạnh ta ngồi, để ta nhìn con một chút xem nào.”
 
Kiều Uyển có chút nghi hoặc, thần sắc của lão thái quân Chu phủ không giống giả vờ nhưng sao lại thân thiết với nàng như thế? Rõ ràng từ trong miệng các cô nương họ hàng thân thích kia thì trên dưới Chu phủ cũng không quá vừa lòng với mối hôn sự này của Đông Cung.
 
Ngô lão thái quân thái nàng do dự, lại nói: “Mau tới đây ngồi xuống đây.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ma ma hầu hạ bên cạnh đưa Kiều Uyển tới bên người lão phu nhân sau đó ngồi xuống, lại hạ lệnh cho nha hoàn dâng trái cây trà bánh lên.
 
Nha hoàn bưng lên trà hoa nhài, nhất thời trong phòng tràn đầy hương thơm.
 

Ngô lão thái quân nói: “Ta cũng không biết con thích uống cái gì, đây là hoa nhài hầm với cam lộ, rất thanh mát lại có hương cam, ta cảm thấy rất ngon.”
 
Kiều Uyển vội lên tiếng cảm tạ.
 
Ngô lão thái quân lại cầm lấy tay Kiều Uyển, cẩn thận mà đánh giá nàng một phen: “Không hổ là nữ nhi của Tuyên Ninh Hầu dục tú thanh tao, ngày thường ở nhà con thích làm gì? Đọc sách sao?”
 
Kiều Uyển ôn nhu cẩn thận đáp: “Bẩm lão thái quân, ngày thường ta ở nhà chỉ làm một chút nữ hồng, tẩy phấn trang, họp hương cắm hoa, thời tiết tốt thì sẽ tới thân trang cưỡi ngựa câu cá thả diều. Ở nhà có tùy tiện cùng tiên sinh đọc sách qua mấy năm, còn cùng huynh trưởng học vài nét vẽ.”
 
“Được, rất tốt! Nữ hài phải vui vẻ thoải mái như thế mới tốt.” lão thái quân cười nói, “Vân tỷ nhi nhà chúng ta chỉ là quá mức an tĩnh một chút.”
 
Kiều Uyển nói: “Vân muội muội văn chương nổi bật, là ta học không tới.”
 
Ngô lão thái quân nói: “Nàng thích viết văn là theo phụ thân nàng, nhưng nhiều lúc cũng nên hoạt bát một chút thì thân thể mới có thể khỏe mạnh. Hơn nữa, sợ rằng con cũng không biết, lúc còn niên thiếu ta còn từng có mối quan hệ tốt với cô tổ mẫu của con. Thần thái của con bây giờ thật ra cực kỳ giống bà ấy….”
 
Kiều Uyển chưa bao giờ nghe nói qua việc này, nàng rũ mắt, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng trên mặt không chút hoảng loạn mà nói: “Tiểu nữ không biết tới mối quan hệ sâu xa của phủ với lão thái quân, không sớm tới bái kiến, thật sự là vạn phần thất lễ.” nói xong lại muốn đứng lên hành lễ.
 
Ngô lão thái quân cười giữ chặt lấy nàng: “Chuyện hôm nay ta đã biết, con thật đúng là giống bà ấy, sẽ không hồ đồ mơ màng mà chịu cái loại lời nói thế này. Còn về mấy tiểu cô nương thiếu ổn trọng kia, ta sẽ nói để người lớn trong nhà các nàng quản giáo nhiều hơn nữa.”
 
Kiều Uyển nghe ngữ khí của lão thái quân, giống như thực sự quen thuộc với Thái hậu, không nhịn được mà tò mò. Có điều trong lòng cũng có chút chua xót, nàng dù sao cũng kém hơn so với cô tổ mẫu, nếu không thì kiếp trước sẽ không mơ màng hồ đồ như thế.
 
Ngô lão thái quân thấy cả mặt cô đầy sự tò mò, lại cố kiềm chế không hỏi thì cũng không giữ bí mật: “Khi ta còn nhỏ có cùng Kiều gia các con sống ở trên một con đường, ta cùng với cô tổ mẫu của con cũng từng là khăn tay chi giao trong Xuân Yến. Chỉ là lúc đó Ngọc Kinh vẫn chưa phải là đô thành, đó đã là chuyện trước đây….”
 
Kiều Uyển lập tức hiểu rõ, trước kia Kiều gia chính là trâm anh thế gia giàu sang, Ngô gia có thể sống gần Kiều gia thì e là cũng có gia thế lừng lẫy.
 
Sau này Kiều gia phò tá Cao Tổ khởi nghĩa, vì công lao đó mà được phong tước, mà Ngô gia có lẽ là trong loạn thế dần xuống dốc. Dù sao Ngô gia đã gần như không còn danh tiếng, mà quan hệ thông gia của Chu phủ trừ việc đã từng có một vị Hoàng Hậu thì trong giới huân quý của Ngọc Kinh cũng cực kỳ không hề có gợn sóng nào.
 

Ngô lão thái quân lại nói: “Chuyện ngày hôm nay tuy ta còn chưa hỏi rõ ràng nhưng cũng có thể suy đoán ra được một chút. Nói ra không sợ con chê cười, thiệp mời mà con thu được kia thời gian viết trên đó e là muộn hơn so với người khác một chút.”
 
Kiều Uyển không nghĩ tới Ngô lão thái quân lại nói trắng ra như thế, bàn tay nàng còn đang nâng chung trà nhất thời quên luôn việc uống trà.
 
Lão thái quân thái nàng như thế vậy mà phụt cười một tiếng vui vẻ: “Lão bà từ ra đây thích ngay thẳng không cố kỵ, con ở chỗ của ta không cần quá câu thúc.
 
Tức phụ kia của ta dòng dõi xuất thân không cao, suy nghĩ cũng có chút hẹp hòi. Có lẽ nàng sợ Vân tỷ nhi tiếp đãi không tốt không thể đồng thời tiếp đãi con cùng những nữ hài nhi khác, Lại đoán con là huyện chúa, sắp nhập chủ Đông Cung, đến muộn một chút mới phô bày được chút uy phong, vì thế sửa lại canh giờ tới trên thiệp mời muộn thêm một chút…. Lúc này nàng đúng thật sự không nhớ ra nổi chuyện này.”
 
Một phen nói thẳng thắn không hề cố kỵ kia khiến Kiều Uyển chỉ có thể cúi đầu uống trà, không biết nên tiếp lời như thế nào.
 
Ngô lão thái quân cũng không định để nàng tiếp lời, tự mình nói tiếp: “Con không cần nghĩ lão nhân gia ta muốn bao che cho nàng hay là làm mất hết mặt mũi của con. Chuyện dạy dỗ nàng ta sẽ thay con làm. Con còn trẻ, không cần vì chuyện cỏn con thế này lại bị người khác tính kế một phen. Người hôm nay Vân tỷ nhi mới đến hoa viên, những người trong nhà đó cũng không phải một lòng với con.”
 
Nếu là ở tuổi này trước kia e là Kiều Uyển sẽ không hiểu rõ được ý tứ của lão thái quân, nhưng lúc này, mặc kệ vì bao che việc xấu trong nhà hay là chuyện gì khác thì Kiều Uyển đều biết lời lão thái quân nói không hề sai, cũng coi như thay cho nàng mà suy nghĩ.
 
Kiếp trước nàng đã thực sự trải qua tám năm sau, chẳng sợ nàng lại hồ đồ một lần nữa, cũng biết được các đảng phái trên triều đình đang tranh nhau giành ưu thế. Thứ nhất là bởi vì chuyện chiến sự ngoài biên cương mà văn võ tranh phong, sau khi Thái tử qua đời thì lại có cuộc tranh giành đoạt đích.
 
Trước đó, mấy lời đồn đãi về mối hôn sự của Đông Cung ở trong Ngọc Kinh từ đâu mà có cũng không hề đơn giản như bề ngoài. Mấy ngày nay Kiều Uyển cũng đã suy nghĩ cẩn thận, từ một khắc ý chỉ tứ hôn ban xuống kia, người công kích nàng chỉ có thể là vì Đông Cung.
 
Lão thái quân thấy nàng đã hiểu, vừa lòng mà cười, bỗng nhiên chuyển chủ đề, lại nói: “Trước đó có một số chuyện ta cũng muốn nói với con, tiểu thư phủ Khang Bình Bá kia quả thật là không ra gì. Lang quân trước khi cưới vợ muốn nói có mấy nha hoàn trong phòng do trưởng bối ban cho cũng coi như là chuyện thường tình. Nhưng chưa thành gia đã liền sắp xếp ngoại quả thật là chuyện chưa bao giờ nghe thấy! Còn chưa có thê tử mà đã không hề cho thê tử tương lai chút mặt mũi nào, còn ai dám gả đến nhà hắn ta nữa? Không biết là trong viện hắn ta còn có bao nhiêu chuyện, còn loạn thành dạng như thế nào!”
 
“Xem ra Khang Bình Bá nhiều năm như thế cũng không hề có chút tiến bộ nào, không có cách trị gia, phu nhân hắn cũng là người có tâm tư ngu xuẩn!”
 
Kiều Uyển thế mà cảm thấy rất vui khi nghe người khác mắng Khang Bình Bá, có điều nhà cũng kịp thời hồi thần, làm sáng tỏ mà nói: “Trước kia trên phố có đồn đại ta và Khang Bình Bá gia có hôn ước là không thể nào tin, mong lão thái quân cứ yên tâm.”
 
Lão thái thái nói: “Ta đương nhiên không tin, những lời đồn khác ta cũng không tin. Tuy rằng ngần ấy năm qua đi nhưng ta biết tâm tư của Thái hậu nương nương sẽ không thay đổi. Vì sáu châu của Ung Vân, bà ấy sẽ không để trong phủ lại xuất hiện thêm một Trung Cung nương nương.”

 
“Con của ta, từ nhỏ Thái tử đã là người có chủ kiến, là hắn có lỗi với phủ của con….”
 
“Lão thái quân, người đứng nói như thế.” Kiều Uyển vội vàng buông chén trà xuống, lại thấy hình như trong mắt lão nhân có ánh nước mắt.
 
“Trải qua mười năm kia, ai mà không muốn đoạt lại sáu châu Ung Vân đây?” Ngô lão thái quân cầm lấy tay Kiều Uyển: “Ta đã từng bước từng bước lên gác cao chỉ để có thể nhìn thấy khói báo động ngoài thành, nữ nhi gia chúng ta chỉ là không nói chứ ai mà không làm những tường đất mộc thạch đây? Chỉ tiếc lão gia nhà ta nhìn chiến tranh đến sợ hãi, mấy năm trước còn muốn cản trở phụ thân con xuất binh….”
 
Kiều Uyển liên tục lắc đầu, nàng không dám nghị luận về mấy chuyện này.
 
Nàng hiểu được ý tứ của Ngô lão thái quân, cũng hiểu rõ khát vọng của phụ mẫu nhưng nàng đã bao giờ có chí hướng lớn lao như thế? Dù cho không có gả vào Đông Cung thì qua mấy năm nữa phủ Tuyên Ninh Hầu cũng không thể nào tồn tại được, thu phục lại đất đã mất nào đến phiên Kiều gia bọn họ?
 
Ngô lão thái quân vỗ tay nàng: “Đứa trẻ ngoan, đừng sợ, ta không nói nữa. Chỉ là ta vừa thấy con liền cảm thấy thân thiết, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia. Chỉ tiếc liếc mắt nhìn một cái ta cũng đã thành một lão thái bà, cũng không biết còn có thể gặp ngươi vài lần.”
 
Kiều Uyển khẽ nói: “Con có thể thường xuyên đến thỉnh an lão thái quân.”
 
Ngô lão thái quân lại nói: “Con thường tới thăm ta ngược lại cũng không quá tốt. Đến cả ngoại tôn kia của ta cũng không dám đến thăm ta…. Có điều hôm nay thấy con là người hiểu biết như thế trong lòng ta cũng thực sự cảm thấy vui vẻ. Ta nghe nói cung Trường Xuân còn chưa tiếp nhận sổ con của nhà các con, nhưng dùng cái thể diện của cái lão thông gia này, bà ấy có lẽ còn có thể để ý.”
 
“Lão thái quân, ý người nói là….” Kiều Uyển dùng ánh mắt dò hỏi có vài phần vui vẻ.
 
“Bà ấy hoặc là nhất thời còn chưa thể tiếp nhận được mọi chuyện, ta chỉ có thể cầu tình với Thái tử.” Lão thái quân chớp chớp mắt với nàng, “Con cứ bình tĩnh chờ mấy ngày đi.”
 
**
 
Kiều Uyển cũng không trở lại hoa viên Xuân Yến, sau khi rời khỏi chỗ của lão thái quân liền cáo từ hồi phủ, dựa theo ý của lão thái thái mà vững chắc mà bày ra, trở lại phô trương.
 
Lão thái quân Chu phủ cho người đi tới hoa viên phân trần, lại dạy dỗ Nghiêm phu nhân một hồi thì Kiều Uyển cũng không được biết. Ở trên đường về, nàng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, năm đó Chu Hoàng Hậu như thế nào từ một quý nữ gia thế trung bình mà trúng tuyển.
 
Thái hậu tin tưởng nữ nhi mà Ngô lão thái quân giáo dưỡng ra, lại vừa hay gia thế của Chu phủ cũng không còn, phụ mẫu thanh quý, quả thực rất thích hợp để được chọn làm Thái Tử Phi. Cũng giống như hôm nay khi lão thái quân và thấy nàng, hoàn toàn đều cảm thấy thân thiết, cũng là nhìn ở giáo dưỡng của Thái hậu và phủ Tuyên Ninh Hầu.
 
Từ điểm này thì tim Kiều Uyển cũng không nhịn được hơi trầm xuống. Nàng cuối cùng cũng xác định được nguyên nhân cung Trường Xuân không muốn triệu kiến nữ quyến hầu phủ ở chỗ của Ngô lão thái quân.

 
Kiều Uyển hiểu rõ sự đau khổ và áy náy của Thái hậu khi trơ mắt chứng kiến chí hướng của phủ Tuyên Ninh Hầu lại lần nữa bị cắt đứt, đây cũng là thứ mà nàng sắp trải qua.
 
Nhưng, điều quan trọng nhất của hầu phủ bây giờ chính là phải sống sót.
 
**
 
Vài ngày sau, trong kinh quả không không có bất kỳ lời đồn đại nào về chuyện ở Xuân Yến của Chu phủ. Chuyện Thái Tử Phi tương lai tới mẫu gia của Thái tử giống như cùng với những Xuân Yến khác ở Ngọc Kinh, chỉ còn chừa lại mẫu câu thơ về mẫu đơn.
 
Lúc mọi người trong vòng hậu duệ quý tộc Ngọc Kinh cuối cùng cũng phát giác không bình thường thì cũng là lúc Thái hậu cung Trường Xuân cuối cùng cũng đã dưỡng xong thân thể của mình. Chuyện đầu tiên khi cửa cung Trường Xuân mở ra đó chính là triệu phu nhân Khang Bình Bá vào trong cung răn dạy một trận.
 
Hóa ra phủ Khang Bình Bá vốn đã đệ sổ con muốn Thái hậu tứ hôn, sau khi Thái hậu quan sát trưởng công tử một phen thì đại hầu phủ từ chối mối hôn sự này. Không nghĩ tới phủ Khang Bình Bá thế mà tâm vẫn sinh ra sự oán hận, sau khi thiên tử ban ý chỉ tứ hôn cho Đông Cung liền truyền ra những lời bịa đặt không đúng sự thật.
 
Phủ Khang Bình Bá đương nhiên không dám gánh cái danh oán hận này, chỉ nói là hạ nhân nghe nhầm nên đồn bậy, phu nhân Khang Bình Bá bị dạy dỗ thiếu chút nữa muốn thoát trâm tạ tội.
 
Theo như lời đồn thì phu nhân phủ Khang Bình Bá sau khi quay về phủ liền bị bệnh nặng không xuống nổi giường, mẫu gia của bà ta còn phải phái người tới thăm vài lần. Rõ ràng là đang giữa mùa xuân nhưng gia quyến bá phủ lại không ai dám ra khỏi cửa.
 
Kiều Uyển là người rõ ràng nhất phủ Khang Bình Bá chưa bao giờ đệ sổ con thỉnh hôn lên cung Trường Xuân, hành động này của Thái hậu là vì giữ gìn danh tiếng của Thái tử và nàng, càng như thế thì nàng càng hả cơn giận.
 
Quả nhiên ít ngày sau, cung Trường Xuân truyền tới ý chỉ triệu kiến phủ Tuyên Ninh Hầu, Kiều Uyển còn đang có chút bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
 
Tác giả:
 
Trong truyện “trước đây” chính là để chỉ một triều đại như trước triều Tống chính là triều nhà Đường.
 
Mà “tiền triều” là chỉ triều đại trước của một vị hoàng đến, là cách dùng của “Nguyên lão tam triều".
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui