Lão thái quân cau mày không nói chuyện, nhất thời trong phòng cũng không ai dám lên tiếng, nha hoàn đang châm trà đều dừng tay lại.
Ma ma có thể nói chuyện hiện giờ không ở trong phòng, bọn nha hoàn đành phải lẳng lặng mà hầu hạ, chờ phân phó.
Lão thái quân thất thần trong chốc lát mới nói: “Mấy người Tạ thị, Lâm thị ở trong hoa viên sao? Bảo các nàng hầu hạ huyện chủ cho tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại nha hoàn vội vàng bưng trà tới: “Bẩm lão phu nhân, vài vị ma ma đã tới hoa viên để hỗ trợ. Người chờ các nàng ấy qua rồi lại nói.”
Lão thái quân tự hồ không nghe thấy lời nàng ta nói vậy, lắc đầu tự mình nói: “Không đúng a, Kiều gia không phải là một gia đình không nề nếp như thế….”
Từ sau khi Chu phủ có nương nương trong cung, địa vị ở kinh thành ngay lập tức trở lên khác biệt. Gia thế của Nghiêm phu nhân dòng dõi không cao, Chu phủ vẫn luôn do Ngô lão thái quân chưởng gia. Tận đến khi tôn bối trưởng thành, cũng tới lúc Ngô lão thái quân dần trao quyền.
Có điều bữa Xuân Yến hôm nay bởi vì mời tới huyện chủ Nhu An nên lão thái quân vẫn là phái mấy ma ma bên người tới hoa viên, nhất thời cũng không màng thể diện của tức phụ.
**
Hoa viên Chu phủ không lớn, nội viên các nữ quyến ở cũng tinh xảo hơn nhiều. Kiều Uyển đối với hoa viên cũng không cảm thấy quá hứng thú, dù sao nàng cùng công chúa Gia Ninh du ngoạn ở Dục viên từ nhỏ. Chẳng nhắc tới kiếp trước sau khi thành thân có giao du, nàng cũng chưa bao giờ thấy nơi nào độc thái tao nhã hơn so với Dục Viên.
Trong nội viên dinh thự chẳng qua cũng chỉ là hòn non bộ, hồ thạch cùng với các bình hoa cỏ một loại, những cái như cây ba tiêu, giá tường vi cùng gà cảnh, khổng tước, dường như là đủ ở các phủ. Nếu có ao thì có thể lại có hoa sen cùng nuôi mấy con cá cẩm lý, có đình hóng gió, thủy tạ cho mùa hè nóng bức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều Xuân Yến lần này của Chu phủ đúng là tốn nhiều công phu, tìm được không ít chủng loại mẫu đơn hiếm gặp. Trân phẩm trong vườn là khóm mẫu đơn, cao thấp đan xen, tốn không ít tâm tư.
Cách đó không xa trong hiên, có nhạc sư đánh đàn tấu nhạc, sau khi khai tịch xong Chu Vân mang mọi người ngắm nghía mẫu đơn một phen rồi lại làm một vòng thơ. Bây giờ các thiếu nữ quen biết đều ngắm hoa cỏ hoặc là phẩm trà chơi cờ, cũng có người đàm luận về hoa, tựa hồ thật sự chuẩn bị muốn cắm hoa để dâng lên lão thái quân.
Trừ Chu Vân thường xuyên chăm sóc Kiều Uyển một chút thì thiếu nữ ở đây dường như đều kính nhi viễn chi với nàng. Một là vốn không quen thuộc, gia thế không ngang hàng, hai là quý trọng tài danh, sợ nói nhiều cùng Thái Tử Phi tương lai hai câu lại chọc phải một cái danh bợ đỡ nịnh hót.
Kiều Uyển thật ra lại khác vui vẻ khi được thanh tịnh, nàng tìm một hiên nhỏ góc vườn ngồi xuống ngắm hồ thạch.
Sơ Ảnh thấy bốn phía không người mới nói: “Thế mà lại không thể nghĩ tới tiểu thư tới phủ Chu Hoàng Hậu đã phải chịu lạnh nhạt như thế này.”
Trong lòng Thanh Trú cũng có chút lo lắng: “Vì sao Chu phủ không đồng ý cho tiểu thư bái kiến lão thái quân? Nếu truyền ra ngoài thì cũng quá bất kính rồi.”
“Cũng không phải là chuyện gì, chỉ là có chút buồn chán thôi.” Kiều Uyển chống cằm nhìn hồ thịch kia.
Vườn này dựa theo sự thanh kiệm của văn nhân, phần ngói lợp trên vách tường không hề có hoa văn màu sắc, bắt chước theo Lâm viên của Giang Lam, bồn hoa, mái hiên, cổng tò vò làm ra sự khác biệt trong cách bài trí.
Kiều Uyển không nhịn được nhớ tới tiên hoàng hậu Chu thị, nghĩ tới bà đã sống ở nơi này suốt Sơn thời thơ ấu, nghĩ tới bà gả vào Đông Cung sao đó lại nhập chủ Trung cung có tâm tình như thế nào. Nàng lại nghĩ tới Thái tử, nếu Chu Hoàng Hậu còn sống thì mọi chuyện có gì thay đổi so với bây giờ? Thái tử Điện hạ sẽ không do thiên tử tự mình giáo dưỡng, đây là tốt hay xấu?
Trong lúc Kiều Uyển miên man suy ngẫm thì bên ngoài hiên vang lên tiếng người đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Hiên nhỏ ngắm hồ thạch trùng hợp cạnh giàn hoa tường vi, chỉ cách nhau một dãy thúy trúc, đúng lúc từ cánh cửa này ngắm hồ thạch rất tốt, cửa sổ có thể nhìn thấy cả dàn trúc.
Mấy người kia có lẽ không chú ý tới hiên phía sau hàng trúc có người, đi trên con đường mòn mà đàm luận: “Hôm nay thấy huyện chủ Nhu An ta lại nghĩ tới tiểu thư Thẩm gia khóc lóc kể lể trên ngày hội thơ hôm ấy….”
“Xuỵt, đừng nói nữa, gia phong Khang Bình Bá gia bất chính, không cần nhắc tới nhiều làm gì.”
“Có gì phải khẩn trương, chúng ta lại chưa từng nói huyện chủ nói bậy, chẳng qua không nghĩ tới cuối cùng nàng là….” Người nọ ngừng lại câu chuyện, nói, “Sao hôm nay đến chính cả lão thái thái cũng đều không muốn gặp nàng?”
“Nàng tới muộn như thế, thế mà còn muốn chúng ta chờ nàng bái kiến lão thái thái rồi mới khai yến? Không đến lượt nàng lăn lộn.”
“Ai biết nàng dùng cái thủ đoạn gì cơ chứ, lão thái thái đương nhiên cũng không vui. Không biết vì sao vị kia ở Đông Cung lại chọn nàng, có lẽ là vì cái gì mà gia học thâm sâu…..”
Người khác vội vàng hô lên: “Ai nha, im miệng!”
Kiều Uyển đi ra ngoài hiên thất, cười lạnh một tiếng: “Gia học thâm sâu? Còn kính mong vị tiểu thư này phân trần cùng với ta một phen xem cái gì là gia học thâm sâu đây?”
Vài vị tiểu thư trên con đường mòn không phải ai khác đúng chính là mấy tiểu thư thân thích Chu phủ. Người bị bắt lấy câu chuyện chính là vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất, giờ phút này mặt mũi đỏ bừng, ấp úng nói: “Ngươi, sao ngươi lại nghe lén người khác nói chuyện?”
“Nghe lén?” Kiều Uyển cười nói, “Các vị đi qua hiên thất chỗ ta nghỉ ngơi, vừa đi vừa lớn tiếng nghị luận, thế không phải cố ý để cho ta nghe thấy mà là do ta nghe lén sao?”
Hai vị tiểu thư lớn tuổi hơn vội vàng nói: “Huyện chủ bớt giận, chúng ta không phải cố ý, gia muội tuổi còn nhỏ….” “Tiểu muội, còn không mau xin lỗi đi!”
Kiều Uyển nói: “Không dám nhận lời xin lỗi này, để tránh trong phủ lại nói ta dày vò người khác, ỷ thế hiếp người. có điều ta nhắc tới chuyện hôm nay ta tới trễ, ta thế mà cực kỳ tò mò với canh giờ trên thiệp mời của các vị ở đây…” lời nói của nàng còn chưa dứt liền thất khuôn mặt vài vị trước mặt trở nên khó xử.
Sơ Ảnh đúng lúc mà nói một câu: “Tiểu thư, các nàng sợ là không có nhận được thiệp mời.” những lời này như một cái tát vang dội khiến ba người kia đều cúi thấp đầu.
Kiều Uyển hiểu rõ hôm nay hầu hết mọi người trong phủ tuy đều là những quan lại nhà trong kinh thành những người cùng hoặc thuộc cùng khoa tiến sĩ với Chu lão gia, chỉ có vài vị tiểu thư thân thích này là không có gia thế. Nàng có chút kỳ lạ bản thân đã tới còn sớm hơn cả thời gian ghi trên thiệp mời mà sao vẫn là “Tới muộn như thế”? chẳng lẽ hôm nay Chu phủ này thực sự làm một cái lễ ra oai phủ đầu cho mình sao?
Kiều Uyển không rõ dụng ý của Chu phủ, nàng tin tưởng lấy thế bây giờ của Đông Cung, chắc chắn không phải là bị bắt ép nhận ý chỉ tứ hôn. Nhưng thái độ hôm nay của Chu phủ là theo ý của Thái tử hay vẫn là không có cùng suy nghĩ với Thái tử?
Nếu là kiếp trước thì Kiều Uyển cũng sẽ không để mấy chuyện này mà ở trong lòng. Nhưng nay đã khác xưa, nàng bắt buộc phải hiểu rõ từng chuyện từng chuyện, không thể bởi vì bản thân mình ở trong phủ, thậm chí gây thêm phiền toái cho Đông Cung và cung Trường Xuân.
Suy nghĩ của Kiều Uyển bay xa, trong lòng không xác định.
Mẫu gia của nàng là hầu phủ, bản thân cũng dựa vào phụ thân lập công mà được phong hào Huyện chủ. Đương gia Chu phủ hiện tại còn đang ở Hàn Lâm Viện mà chờ xét tư lịch. Thậm chí nếu bàn tới ngoại thích thì người trong Trung cung cũng đã mất mà hiện tại Kiều Thái hậu còn tọa trấn ở cung Trường Xuân.
Nàng đứng ở Chu phủ vốn dĩ có thể đứng thẳng lưng.
Kiều Uyển tự phụ nhiều năm như thế vừa mới làm lại được cuộc đời, còn chưa học được chu đáo mọi mặt, trường tự thiện vũ, nàng lại không muốn nghĩ tới nguyên nhân phía sau, nàng muốn dựa thế để tìm ra cái nguyên do đó.
“Thì ra là thế.” Kiều Uyển nói, “Ta mệt rồi, đúng nên nên đi tới chỗ lão thái quân chào tạm biệt, lại nói, vừa hay hỏi xem cái gia học thâm sâu là có ý gì, hóa ra phủ Chu Hàn Lâm lại nghị luận hầu phủ và cung Trường Xuân như thế sao!”
Một câu rõ ràng này của Kiều Uyển khiến hai chân mày người trước mặt run lẩy bẩy, nếu không phải có nha hoàn đỡ tay chì có lẽ đã ngã ngồi xuống dưới mặt đất.
Nữ hài nhỏ nhất sợ tới mức quỳ rạp xuống trước mặt Kiều Uyển: “Là ta sai rồi, cầu xin tỷ tỷ bỏ qua cho ta! Không, là cầu xin huyện chủ bỏ qua cho ta! Bỏ qua cho dân nữ đi!”
Tay Kiều Uyển hơi run lên một chút, nàng cũng không phải chưa gặp qua mất vú già nhào tới trước mặt mình mà khóc lóc nhưng nữ hài không oán không thù với mình trước mặt này….
Hai vị thiếu nữ còn lại cũng cuống quít quỳ xuống, Kiều Uyển lệnh cho Sơ Ảnh đỡ các nàng ta lên.
Kiều Uyển nói: “Ta chỉ muốn biết một chuyện, thời gian trên thiệp mời hôm nay có sự khác biệt, vô duyên vô cớ khiến ta trở thành người vô lễ trước vô số người. các ngươi chỉ cần nói cho ta thời gian đến dự tiệc mà hôm nay các người nhận được, ta sẽ tha cho các người rời đi.”
Ba vị tiểu thư thân thích của Chu phủ lúc này khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn thoáng qua nhau, không nghĩ tới huyện chủ lại buồn bực vì chuyện này, vội vàng đồng loạt thời gian mình nhớ rõ báo ra.
Kiều Uyển rũ mắt, hóa ra là thời gian trên tấm thiệp của chính mình đúng là có khác biệt.
Tuy là giàn tường vi cùng gian thạch thất có chút hẻo lánh nhưng nội viên cũng không lớn, động tĩnh của mấy người vẫn dẫn tới những người khác. Các nàng ta thấy ba tỷ muội đều khóc đến mức mặt nhem nhuốc, vội vàng hỏi: “Thế này là có chuyện gì thế….”
Có người tính cách nóng này nói: “Uy phong của huyện chủ thật lớn!”
Ba tỷ muội kia vội nói: “Không thể trách huyện chủ là do chúng ta nói sai….” Nhưng những lời này lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta càng cảm thấy huyện chủ Nhu An ỷ thế hiếp người.
Kiều Uyển mặc y phục la sam vàng nhạt cùng váy sam xanh lá cây, dài lụa choàng vắt trên cánh tay màu thạch lưu, trâm mộc hương cái một bên mái, gương mặt tinh xảo như cúc, thoạt nhìn là bộ dạng cực kỳ tươi tắn đáng yêu khiến người khác yêu thích.
Lúc này sắc mặt nàng cực kỳ trầm tĩnh, không nhìn ra sự tức giận, cũng không có vẻ giận dữ, chỉ nhã nhặn lịch sự, không chút nào nhìn ra bộ dạng ỷ thế hiếp người.
Chu Vân luống cuống tay chân, nàng ta vốn không phải người có tính cách giỏi giao tiếp, lúc này không nhịn được nhìn về phía người có gia thế tương đương nhất là Trình Kiểu.
Chân mày Trình Kiểu nhíu lại, nàng ấy biết Kiều Uyển từ trước tới nay tính cách luôn cực kỳ khiêm tốn, có thể khiến cho vị huyện chủ tuân thủ nghiêm ngặt sự khiêm tốn của ngoại thất răn dạy thành như thế chuyện đương nhiên phải có nguyên nhân. Nhưng bất luận là chuyện gì thì bây giờ đang ở tại trong phủ của Thái tử mẫu gia, Trình Kiểu cũng không muốn nhiều lời.
Cũng may Kiều Uyển cũng không cho nàng ấy cơ hội này, nàng nhìn về phía một vị vú già: “Vị ma ma này thấy được mọi chuyện đã xảy ra có thể cùng ta thỉnh an lão thái quân được không?”
Chu Vân theo tầm mắt nàng mà nhìn qua, đúng là Tạ ma ma trong phòng lão thái quân. Nàng ta lập tức nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Vị này vừa hay là Tạ ma ma trong phòng của lão phu nhân, thích hợp cùng tỷ tỷ đi!” Nàng ta lại nghĩ một chút, có chút lùi bước mà nói: “Ta cùng tỷ tỷ đi….”
Vị Tạ ma ma này là một lão nô bộc sắc mặt nghiêm khắc, bà ta hành lễ rồi nói: “Nô tỳ vừa rồi không dám chen lời vào nói, kính mong huyện chủ thứ lỗi.” bà ta lại quay đấy nói với Chu Vân: “Lão phu nhân cũng muốn gặp mặt huyện chủ, tiểu thư không cần đi cùng đâu, chỉ cần ở đây yên tâm du ngoạn cùng mọi người là được.”
Kiều Uyển gật đầu nói: “Là do ta tính cách nóng nảy, khiến ma ma chê cười rồi, mời ma ma dẫn đường.”
**
Ta ma ma còn chưa dẫn Kiều Uyển tới chỗ ở của lão thái quân thì Lâm ma ma trở về bước một bước đã đưa mọi chuyện vừa diễn ra hồi báo cẩn thận một lượt.
Ngô lão thái quân vừa nghe liền hiểu ra nguyên do trong đó, không nhịn được mà than dài một câu: “Phụ nhân ngu xuẩn này!”
Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, Lâm ma ma nói: “Phu nhân cũng là vì Vân tiểu thư….”
Lão thái quân đánh gãy lời nói của bà ta: “Vân Tỷ nhi không giỏi giao thiệp, đây không phải là sai lầm gì quá to tát. Nhưng mà nàng ta không nên dùng Thái Tử Phi tương lai để làm nền, nâng nữ nhi của bản thân lên!”
Lúc Kiều Uyển đi vòng qua bức bích họa ở chính đường có loáng thoáng nghe từ sau rèm một câu: “Cuối cùng là mời mấy tiểu thư gia bình dân kia tới….” trong lòng lập tức hiểu ra sự kỳ quái hôm nay, hóa ra việc ra oai kia hình như chính là chủ ý của Nghiêm thị.
Tác giả:
Loan Loan thẳng lưng: Bấm ngón tay tính toán, hôm nay cũng muốn học ỷ thế hiếp người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...