Một ngày sau, chỗ Thu Sơn còn chưa có tin tức thì lại có người vội vàng tới cửa bái phỏng.
“Ta không chờ được tới lúc ngươi tâm trạng tốt mà gặp ta, Thái Tử Phi nương nương quả là có thể diện thật lớn đó!” Phương Phù banh mặt ra làm ra vẻ hung dữ.
“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chỉ là ta đang cẩn thận mà thôi.” Kiều Uyển cười khanh khách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Phù nhịn được được xì cười nói: “Ngươi lại học mấy lời nói gở gì đó để tới dọa ta.”
Thấu Ngọc Hiên là viện tinh xảo nhất trong phủ Tuyên Ninh Hầu, sảnh tiếp khách nhỏ vừa hay dùng nguồn nước dẫn từ hoa viên của hầu phủ tới. Hiện tại là mùa xuân, không thể nào ngắm sen, thi thoảng còn có những lá sen khô cong.
Những bà tử có nhiệm vụ quản lý hoa cỏ mỗi ngày đều sẽ dâng lên rất nhiều hoa tươi để vào trong ngoài sảnh tiếp khách.
Kiều Uyển đi tới bên cửa sổ ngắt một nhánh thược dược, tự mình cài lên đầu cho Phương Phù: “Tặng tạm chi tỷ tỷ một nhành hoa xuân, xin ngươi bớt giận.”
Phương Phù giơ tay sờ sờ, nói: “Gần đây ngươi đúng là đả thông thiên khiếu, càng ngày càng giỏi dỗ dành người khác.”
Kiều Uyển lắc đầu, viên châu trên vành tai trắng nõn cũng như ngọc cũng nhẹ nhàng đong đưa theo: “Ta biết vì sao hôm nay ngươi lại tới, là cảm tạ thật lòng.”
Phương Phù thu lại thần sắc: “Thật là bất ngờ, ngươi nói một chút xem tại sao ta lại tới đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển hơi mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là một chút lời đồn vớ vẩn, ngươi không cần để ý quá nhiều đâu.”
Phương Phù nói: “Ta còn lo lắng ngươi không muốn nghe mấy lời đồn đại này cơ, nên mới sấn sổ tới cửa. Nào biết ngươi đã sớm bày mưu tính kế xong, quả thật là không có duyên cớ mà nhọc lòng!”
Kiều Uyển nâng tay áo lên chỉnh lại: “Haizz, bây giờ ta sao có thể không để ý động tĩnh mưa gió cơ chứ?”
Phương Phù cười to: “Đúng là nên như thế!”
Cười xong, nàng ấy lại nói: “Cũng không biết ai đã truyền ra trước ta một bước?”
“Là nhị tẩu tẩu của nhị phòng nhà ta.”
“Nàng đối xử với ngươi thật có lòng.” Phương Phù gật đầu, “Nhưng nghe nàng nói và nghe ta nói đương nhiên là không hề giống nhau.”
Tâm tư Kiều Uyển vừa chuyển lập tức hiểu ra ý tứ của nàng ấy.
Lâm thị là tiểu tức phụ của Kiều gia, lời đồn có thể trực tiếp truyền vào trong tai nàng ấy đã trải qua vài tầng lọc, nàng ấy cũng phải dò hỏi tỷ muội nhà mẹ đẻ xong mới nắm chắc được hướng gió, nhưng Phương Phù là nữ nhi của Thành Quốc Công gia, chuyện nàng ấy nghe nói đương nhiên Lâm thị không thể so sánh.”
“Còn mong tỷ tỷ nói tỉ mỉ với ta.” Kiều Uyển nâng chén trà kính.
Phương Phù uống một ngụm trà: “Cái lời đồn ngu xuẩn kia chắc ngươi đã nghe qua rồi đúng không?”
“Có hôn ước với phủ Khang Bình Bá?”
Phương Phù than khẽ: “Thẩm Hàm đúng là dại dột đến mức làm người ta muốn ôm bụng mà cười.”
“E là nàng ta còn muốn đi ra ngoài vừa khóc lóc vừa hô phủ Khang Bình Bá bị người khác hủy hoại thanh danh đó.” Kiều Uyển nhàn nhạt nói.
Phương Phù lại cười: “Ngươi đúng thật rất hiểu nàng ta, mấy ngày trước đã khóc lóc một hồi rồi.”
Kiều Uyển cũng không hề để ở trong lòng: “Sau này chắc chắn nàng ta khóc tiếp.”
“Có mấy tin đồn ta cũng nghe quan, có điều sợ bẩn lỗ tai ngươi, nhưng mà chắc chắn bắt nguồn từ mấy tên tiểu nhân có tâm ghen ghét khua môi múa méo mà thôi. Thế nhưng điều khiến ta không thể hiểu nổi lại là tin đồn nói…. Đông cung cố ý Tây Bắc…..”
Kiều Uyển ngước mắt về phía Phương Phù, chuyện này đúng là chuyện mà Lâm thị sẽ không thể nghe thấy.
Tuyên Ninh Hầu Kiều Liễm đúng là có chút uy vọng ở phía biên cương Tây Bắc, nhưng ông đã lui về định cư tại Ngọc Kinh 6 năm rồi. Bây giờ đánh thắng khải hoàn trở về chính là Hoài Xa tướng quân Hoàng Tĩnh, lời nói Đông Cung có ý với cải cách Tây Bắc quả thật chính là lời nói vô căn cứ.
Có điều Kiều Uyển vẫn nhíu mày như cũ: “Tuy rằng chỉ là một lời đồn vô căn cứ nhưng cũng rất dễ khiến cho nhiều người tin theo.”
“Không biết là ai đã truyền tin này đi? Hầu gia từ lâu đã thích…. Quyền….” Phương Phù tự biết mình lỡ lời vội vàng kéo dài mà giấu diếm.
“Tỷ tỷ ngốc à, sao ngươi cũng nhất thời quân tâm ắt loạn thế này. Đây không phải là hướng về phủ của ta mà hướng vào vị kia trong triều đi.” Kiều Uyển nhẹ nhàng nói.
Cũng khó khách Phương Phù suy nghĩ sai. Thái tử trong mắt thế nhân là hoàng tử được thiên tử sủng ái nhất, từ nhỏ đến lớn đều do tự tay thiên tử giáo dưỡng, mỗi ngày quan tâm tới cuộc sống sinh hoạt đời thường, lại còn so với những hoàng tử được coi là được sủng ái yêu thương mảy may đều kém hắn nhiều.
Chỉ khi chân chính tới trước một ngày đó thì chưa từng ai có thể nghĩ tới Ngọc Sơn cũng có ngày có thể sụp đổ.
Trong nhất thời Kiều Uyển nghĩ ngợi đến thất thần, Phương Phù lại nói: “Đây là ai ăn gan hùm mật gấu thế?”
“Thế này cũng không tính là gì, đương nhiên còn có nhiều lời đồn hơn.” Kiều Uyển nhớ tới chuyện hương an thần theo như lời của công chúa Gia Ninh, nhất định là đã bị rất nhiều người biết được, “Người ta thường nói là lắm miệng nói xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. ý chỉ tứ hôn với Đông Cung tới thực sự quá kỳ lạ, lời đồn đại ở Ngọc Kinh bay lên đầy trời, lúc này trong mưa trong gió chẳng qua chỉ thuận mắt đẩy thuyển, đục nước béo cò, không uổng phí chút sức lực nào, tại sao lại không làm cơ chứ?”
Phương Phù bình tĩnh nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi không phải là đồ ngốc, ta mới là đồ ngốc.”
Kiều Uyển nói: “Ta cũng không phải là đồ ngốc, chỉ là mắt nhìn thấy nhưng không để ý, lỗ tai dài nhưng lại không nghe. Trước hết đa tạ tỷ tỷ luôn luôn nghĩ cho ta, sau đó…..” nàng khựng lại một chút, không nói tiếp nữa.
Mấy ngày trước mấy quý nữ trong Dục Viên tranh nhau khoe sắc nhưng nữ hài đạt được hạng nhất khuôn mặt lại không hề vui vẻ.
Phương Phù nhìn tỷ muội tốt nhà mình, trong lòng nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn. nàng ấy xuất thân từ phủ Quốc công, từ trước tới nay đã nhìn quen những tranh đấu trong nội trạch, cũng biết bây giờ thế gia võ huân dần đi xuống. tỷ muội tốt sắp nhập chủ Đông Cung, tương lai có khả năng lớn sẽ chính là mẫu nghi thiên hạ, đây chính là chuyện vui. Nhưng mà theo đó mà đến chính là tranh đấu không ngừng , lần nữa đặt toàn bộ hầu phủ vào trong nước sôi lửa bỏng….
Ý nghĩ đau buồn chủ lướt qua trong giây lát, Phương Phù nắm lấy tay Kiều Uyển: “Ta lại muốn chúc mừng ngươi có được đại hỉ, quan hệ của ngươi và công chúa Gia Ninh cực kỳ tốt, từ xưa tới nay Thái tử Điện hạ đều đối xử với ngươi vô cùng thân thiết yêu thương, cuộc sống sau này cũng không cần phải nhiều lời.”
Kiều Uyển cũng cười, đúng thật là không cần phải nhiều lời.
Phương Phù chậm rãi quay lại việc chính, nói: “Còn có một số lời đồn vô căn cứ về ngươi nhưng cũng không cần thiết nhắc tới, trong lòng ngươi hiểu rõ là được rồi. từ trước tới nay ta cứ tưởng ngươi tâm tư đơn thuần, bây giờ thật ra ta lại yên tâm hơn hẳn.”
Không phải tâm tư đơn thuần. chỉ là không suy nghĩ quá mức mà thôi.
Kiều Uyển cũng không có ý định giải thích, chỉ nói: “Như thế cũng tốt, vừa hay ngồi nhìn xem ai đang muốn tính tính mà đưa than ngày tuyết, ai lại muốn đổ lửa thêm dầu.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn không duyên không cớ mà để cho bọn họ làm hỏng than danh của mình sao?”
Kiều Uyển chỉ cầm một thứ quả trên bàn lên, cũng không ăn mà chỉ nói: “Không vội, lại chờ thêm năm ba ngày nữa, ngươi cứ từ từ mà nhìn xem.”
**
Ba ngày sau, Đông Cung đưa tới các danh sách lễ vật thật dài tới phủ Tuyên Ninh Hầu. Bây giờ ngày tốt còn chưa được định ra, đây cũng không phải là sính lễ gì đó, chỉ là Thái tử một số vật Thái tử tặng cho Thái tử Phi tương lai chơi đùa mà thôi.
Ngựa xe tặng lễ dài một đoạn trường nhai, lời đồn thổi trong kinh thành trong nhất thời đã thay đổi hoàn toàn.
Hai ngày sau đó, đúng là thật sự xảy ra một chuyện mới mẻ.
Binh mã tư của Đông thành trong khi đi tuần truy bắt đạo tặc gặp được một hộ gia, người trong hộ kia từ đầu nói là ngoại thất của phú thương, sau đó lại nói là ngoại thất của gia đình huân quý. Cả ngày vẫn luôn càn quấy không chịu xưng tên ra, xem như đã đắc tội người khác, sau đó cũng không biết ai phải người chuẩn bị đi tới nha môn, tra xét một chút chuyện này cho Binh mã tư ở Đông thành.
Hộ gia này thế mà lại là ngoại thất của trưởng công tử nhà Khang Bình Bá.
Chính là trưởng công tử phủ Khanh Bình Bá nghe đồn là có hôn ước với huyện chủ của phủ Tuyên Ninh Hầu, sau đó bị Đông Cung hoành đao đoạt ái!
Trưởng công tử phủ Khang Bình Bá còn chưa đón dâu mà sao ở bên ngoài bây giờ đã an bài cả ngoại thất! Điểm kỳ lạ này khi liên hệ với hôn sự Đông Cung, liên tiếp mấy ngày sau lời đồn đại càng thêm lên xuống thất rõ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Phủ Khang Bình Bá vội vàng cho người dùng một xe ngựa đem ngoại thất kia nâng vào trong phủ, tạm thời không hề có độngt ĩnh. Không nghĩ tới qua mấy ngày sau, bà tử làm trong Bá phủ say rượu, mọi chuyện nhanh chóng tuyền ra ngoài.
Ngoại thất kia lại chính là nữ tử phong trần*? Thế nhưng cũng không phải, nàng ta lại là nha hoàn bên người của muội muội ruột thịt của trưởng công tử phủ Khang Bình Bá!
Nha hoàn trong phủ đổi lại sân, nâng lên làm thông phòng cũng không phải là chuyện gì quá ly kỳ, nhưng trưởng công tử phủ Khang Bình Bá lại không hề đi cầu trưởng bối trong nhà ngược lại bị nha hoàn kia dỗ dành đến mức chưa nạp thê đã liền nạp thiếp thất, cố tính là đó lại là thị nữ bên người của muội muội vẫn còn là khuê trung.
Cực kỳ không có quy củ, cũng cực kỳ không có sự tôn trọng với thê tử tương lai của hắn ta.
Nghe nói đích nữ Bá phủ này còn là tỷ muội tốt của Huyện chủ Nhu An, nha hoàn này e là từ trước tới nay cũng thường xuyên gặp mặt huyện chủ, ngẫm lại liền khiến cho người khác sốt ruột. Cũng không biết thế nhân nghĩ thế nào lại có người cảm thấy Thái tử cũng là vì giải cứu biểu muội huyện chủ ở đang chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Trong lúc nhất thời đúng thật sự là như cơn gió thổi vào rừng thông, lan truyền nhanh không ngừng, tất cả các nữ nhi nhân gia chờ gả đều nghe nói tới việc này.
Trong phủ Thành Quốc Công, Phương Phù nghe xong chuyện huynh trưởng vừa nói, vừa tức giận vừa sảng khoái. Tức giận với hành động của trưởng công tử phủ Khang Bình Bá, sảng khoái vì chuyện hoang đường này của hắn ta chỉ sợ là mỗi người trong Ngọc Kinh đều biết.
Trước kia lúc nàng ấy nghe được mấy lời nói của Thẩm Hàm cũng cho là trưởng công tử phủ Khang Bình Bá có tìm cảm sâu đậm đối với Kiều Uyển. Khang Bình Bá lại vốn dĩ là thuộc hạ cũ của hầu phủ, nếu Loan Loan gả vào nhà hắn ta thì cũng coi như là một nơi an ổn hòa hợp. nhưng không nghĩ tới cái vị trưởng công tử Khang Bình Bá kia chưa có thê tử lại đã có ngoại thất, mà ngoại thất đó là nha đầu mà ngày xưa Thẩm Hàm vẫn mang theo bên người, thật sự là khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Phương Phù nghĩ tới lời nói ngày ấy của Kiều Uyển, có thể thấy được là đã có sự tính toán nên càng yên tâm hơn với nàng.
Nhưng thật ra lúc Kiều Uyển nghe thấy chuyện này lại cảm thấy kỳ quái, gọi Thu Sơn tới: “Sao lại náo loạn lớn như thế, còn liên lụy của Binh Mã tư của Đông thành?”
Tác giả:
Nữ quyến Ngọc Kinh: Đúng là có nghe thoáng qua những lời đồn không tốt đẹp về Thái Tử Phi, có điều dưa nhà Khang Bình Bá gia cũng ăn ngon thật đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...