"Không muốn..."
Trình Ân Ngọc bật khóc nức nở, đẩy bộ ngực đang đè lên nàng ra, nàng đã cố gắng hết sức nhưng không thể lay chuyển được.
Trong bóng tối, đôi mắt của người đàn ông tối sầm và tràn đầy dục vọng.
Hắn ta dùng bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói:
"Đừng trốn tránh."
"Ngươi là ai..a..."
Giữa lúc thăng trầm, người đàn ông bịt miệng nàng lại, Trình Ân Ngọc không nói được lời nào nữa.
Một giọt nước mắt chảy xuống má, đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, hắn hôn nàng dịu dàng nhưng bên dưới hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng cũng kết thúc, người đàn ông buông tay mình ra, thở hồng hộc, mò mẫm chiếc trăn gấm che cơ thể thanh tú của nàng, đồng thời che đi vết đỏ khắp người.
Dưới ánh trăng, nàng rùng mình nhìn người đàn ông đứng ở mép giường, chậm rãi thu gọn lại y phục.
Chỉ nửa giờ trước, hắn ta đột nhiên đột nhập qua cửa sổ đang hé mở, đè thẳng nàng xuống giường và làm điều gì đó không đúng mực.
Nàng không dám gọi ai tới, đình Mẫu Đơn nơi nàng ở nằm trên tầng ba của toà tháp Xích Chỉ, nhưng người đàn ông này không quan tâm điều đó, võ công hắn mạnh đến mức có thể dễ dàng giết chết nàng.
Tính mạng của nàng vẫn an toàn nhưng nàng thực hoảng loạn.
Dù ở trong kỹ viện nhưng nàng chưa bao giờ tiếp khách.
Không ngờ, nàng lại mất đi sự trong trắng một cách khó hiểu vào đêm trước ngày tiếp khách.
Ngày mai là ngày nàng bắt đầu nhận khách, tuy mẹ Tôn đã hứa với nàng là không bán thân nhưng nàng sẽ làm nghệ sĩ, nếu mẹ Tôn phát hiện ra sự trong trắng của nàng đã bị mất, nàng sẽ không còn cách nào khác là phải bán mình!
Bán mình là điều tệ nhất.
Nàng nghe nói có một cô gái ở tòa tháp Xích Chỉ bị mất trinh không rõ lý do và bị người hầu của chính mình phát hiện.
Cô trở thành gái mại dâm hạng nhất.
Cô ta liên tục đón khách hàng đêm và có khi phục vụ hai hoặc ba người cùng một lúc.
Trong vòng một tháng, cô ta bị tra tấn đến chết.
Trình Ân Ngọc càng nghĩ, nàng càng sợ hãi.
Nếu mẹ Tôn phát hiện ra mình không còn trinh thì có lẽ kết cục của nàng còn đau khổ hơn.
Nàng run rẩy, ngay cả răng cũng run lập cập.
Người đàn ông đứng bên cạnh nghe thấy động tĩnh liếc nhìn nàng, cau mày nói: "Sao ngươi lại run rẩy? Mấy ngày nữa ta sẽ chuộc mạng ngươi."
Nếu không phải hắn bị đánh thuốc mê, lên cơn động tình khi đi ngang qua toà tháp Xích Chỉ, hắn, Tần Vương uy nghiêm, sẽ không vào kỹ viện tìm một nữ nhân xấu hổ như vậy.
Vì nàng đã là người phụ nữ của anh lên hoàn toàn không có lý do gì để ở lại kỹ viện, và không ai có thể động vào nàng.
Trình Ân Ngọc đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thân ảnh cao lớn mơ hồ với đôi mắt ngấn lệ, không thể tin được hỏi: "Thật sao?"
Trong kỹ viện, nàng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phải bán thân, nhưng nếu có thể chuộc lại, thì sau này nàng chỉ hầu hạ một người đàn ông, nên nàng đương nhiên muốn chuộc mình.
Cố Hành Chu hỏi: "Ngươi tên gì?"
Trình Ân Ngọc cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Hoa Mẫu Đơn."
Mẫu Đơn là tên loài hoa của làng do mẹ Tôn đặt, nói rằng nàng rất đẹp và thơm nên rất xứng đáng với lời khen này.
"Mẫu đơn, không hổ thẹn hai chữ này."
Trình Ân Ngọc lo lắng hỏi: "Ngài thật sự sẽ tới sao?"
Trong bóng tối, rưng rưng nước mắt, nàng sắp khóc.
Cố Hành Chu cảm thấy thương xót, vốn muốn nói là mười ngày, nhưng lại đổi thành ba ngày.
Hắn hứa: "Nhiều nhất là ba ngày nữa, ta sẽ đến chuộc mạng nàng."
Trong mắt Trình Ân Ngọc hiện lên một tia hi vọng, nhưng...
Nàng cẩn trọng nói: "Mẹ Tôn nói, cần 1 ngàn lạng bạc mới có thể chuộc mạng."
Nàng đã gặp rất nhiều thân tích của hoàng đế và quý tộc, nhưng lúc này trời tối, nàng không thể nhìn rõ bộ dạng của người đàn ông trước mắt, giọng nói cũng không quen lắm.
Dường như không đến toà tháp Xích Chỉ thường xuyên.
Cố Hành Chu đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì, liếc nhìn hỏi: "Ta trông giống người không thể có được 1 ngàn lạng bạc?"
Ánh nhìn này đặc biệt đáng sợ, sự áp bức đột nhiên ập đến.
Trình Ân Ngọc sợ tới mức không dám nói gì, siết chặt góc chăn rồi cuốn mình trong đó.
Một lúc lâu sau mới nói: "Ta...Mẫu Đơn đương nhiên tin thiếu gia."
Nàng không còn cách nào khác ngoài việc tin vào điều đó.
Cô gái trước mặt có mái tóc rối bù, Cố Hành Chu hiếm thấy thương hại, hôn lên những giọt nước mắt như ngọc.
Ánh trăng chiếu sáng ngoài cửa sổ, Trình Ân Ngọc có thể nhìn rõ dung mạo của hắn, khuôn mặt sáng như ngọc, lông mày sâu, mũi cao, đôi môi mỏng lạnh lùng, hắn hôn lên khóe môi nàng...
Đây chính là người đàn ông mà cô sẽ phục vụ trong tương lai...Để không trở thành gái điếm thấp kém nhất, Trình Ân Ngọc chủ động hôn lên môi hắn, đôi mắt hoa đào dịu dàng như nước.
"Sư phụ, xin đừng quên Mẫu Đơn."
Cố Hành Chu hơi nheo mắt lại, nhéo cằm nàng, hôn thật mạnh rồi mới buông.
Trình Ân Ngọc nghiến răng nghiến lợi đẩy mình đứng lên, nửa vai lộ ra, nhẹ giọng nó: "Mẫu Đơn sẽ đợi thiếu gia tới."
Người đàn ông liếc nhìn lần cuối rồi mới rời đi qua cửa sổ.
Trình Ân Ngọc nhịn không được nữa ngã xuống giường, nước mắt thấm ướt chiếc gối mềm mại.
Đối với kế hoạch hiện tại, lựa chọn duy nhất là đánh cược rằng hắn sẽ nhớ đến nàng và sẽ mang một ngàn lạng bạc đến chỗ này trong ba ngày.
"Cộc...cộc..."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Trình Ân Ngọc giật mình, vội vàng lau nước mắt trên mặt, lớn tiếng hỏi: "Là ai?"
"Cô Mẫu Đơn, là ta đây."
Đó là giọng nói của Song Nhi, người giúp việc được mẹ tôn giao cho nàng, mẹ nói rằng cô ta sẽ phục vụ nàng, nhưng thực tế là cô ta sẽ báo cáo mọi hành động của nàng cho mẹ Tôn mỗi ngày.
Trình Ân Ngọc nhìn chiếc giường bừa bộn, trong lòng cảm thấy chua xót.
Tại sao cô ta lại đến đây vào lúc này?
Nàng vừa sắp xếp đồ đạc cẩn thận vừa câu giờ: "Ta, ta đi ngủ rồi, ngày mai có chuyện gì hãy nói!"
Song Nhi giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô nương, vì sao không cho ta vào?"
Trình Ân Ngọc không có phản ứng, hoàn toàn đem cổ của mình cuốn vào trong chăn gấm, không để lộ ra một khe hở nào.
Nàng vừa nằm xuống thì cánh cửa gỗ chạm khắc kêu cót két.
Song Nhi lập tức mở cửa, một mùi hương ngọt ngào ấm áp ập vào mặt, giống như hương hoa đào sảng khoái.
Trình Ân Ngọc có mùi thơm trên cơ thể, thường nhẹ nhàng và thoang thoảng, chị có thể gửi thấy khi ở gần.
Không ngờ hôm nay lại nồng nặc như vậy, dường như lẫn vào những mùi hương khác.
Cô ta liếc nhìn Trình Ân Ngọc, thấy ngoại trừ nước mắt cũng không có gì không ổn, dù sao ngày mai nàng cũng phải tiếp khách, lên khóc lóc như vậy cũng là có lý.
Chỉ là toàn thân là được bao bọc hoàn toàn trong một chiếc trăn gấm, điều này rất bất thường và mùa hè.
Cô ta bước tới, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Trình Ân Ngọc và giả vờ nhấc chăn bông lên.
"Ngươi có thấy nóng quá không, cô gái?"
Editor : Tiểu Thỏ Nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...