Nuông chiều em đến đau lòng

 
Sau khi tiêm xong ra khỏi bệnh viện, Thời Hạ nhận được điện thoại của Mạc Mạt, hai người đã hẹn gặp mặt ở trung tâm mua sắm.
 
Thời Hạ dự định kêu taxi đi thẳng từ cửa bệnh viện đến trung tâm mua sắm.

 
 
Hai người đứng ở cửa bệnh viện chờ xe, Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu nhìn cô, “Trưa có về nhà ăn cơm không?”
 
Thời Hạ giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, chắc chắn không thể về kịp.
 
“Chắc tôi và Mạc Mạt ăn ở bên ngoài.”
 
Thẩm Nhất Thành chưa nói gì cả, cậu nhìn xe chạy trên đường rồi mím môi.
 
Do dự một lúc, Thẩm Nhất Thành vẫn móc một cái túi trong suốt trong túi ra đưa cho cô, giọng nói không mấy kiên nhẫn, “Thuốc buổi trưa.”
 
Thời Hạ sửng sốt, có chút chần chờ, “Sao cậu mang thuốc bên người?”
 
Thẩm Nhất Thành nhìn cô một cái, ánh mắt này hàm chứa ý nghĩa đặc biệt phức tạp.
 

Tựa như khó hiểu, tựa như đồng tình, còn có rất nhiều ý trào phúng rõ ràng.
 
Thẩm Nhất Thành nói, “Thời Hạ, đến bây giờ cậu còn không thừa nhận chỉ số thông minh của cậu thấp sao?”
 
Thời Hạ, “A?”
 
Đây là cái gì và cái gì?
 
Như thế nào lại cua đến đoạn chỉ số thông minh rồi?
 
Thẩm Nhất Thành, “Ngày hôm qua lúc cậu gọi điện thoại cho Mạc Mạt, cậu không hề nghĩ tới trưa nay có lẽ sẽ không về nhà ăn cơm sao?”

 
Thời Hạ, “....”
 
Thẩm Nhất Thành vẫy tay, xe taxi ngừng lại, Thẩm Nhất Thành mở cửa xe nhìn người còn đứng bất động ở ven đường, cậu nhíu mày, “Ngẩn người ra đó làm gì, lên xe!”
 
Thời Hạ nhíu mày đi qua đó, khom lưng ngồi vào xe taxi.
 
Thẩm Nhất Thành chống cánh tay ở đỉnh xe, thả thêm một câu, “Đừng nhíu mày, chỉ số thông minh là trời sinh, cậu có ai oán thì cũng không chiếm được nhiều hơn.”
 
Thời Hạ không nhịn được nữa, giơ tay đánh cậu, “Đi đi đi, đi xa một chút , thấy cậu là phiền.”
 
Người đứng bên cạnh xe thu tay lại lui về sau một bước, cậu nhìn xe đi xa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
 
Lỗ tai nóng lên, mang theo chút ướt át trong lòng bàn tay như đang nói cho cậu biết vừa rồi cậu khẩn trương đến cỡ nào.
 
Thời Hạ ngồi trong xe taxi quay đầu nhìn, nét mặt trong trẻo thoái mái của chàng trai đứng ở ven đường càng ngày càng xa.
 
Thời Hạ nhịn không được lấy tay che mặt.
 
*
 
Thời Hạ gặp Mạc Mạt ở cửa trung tâm mua sắm.
 
Hai người đi dạo trong trung tâm, Mạc Mạt mua hai bộ đồ.
 
Thời Hạ đã rất nhiều năm không dạo quá phố, cô từ lâu đã không còn hứng thú đối với thói quen dạo phố xa xỉ này.
 
Bánh mì cũng không có mà ăn thì đâu ra thời gian rảnh rỗi trang điểm chứ.
 
Nhưng đi theo Mạc Mạt dạo hai vòng xuống dưới lại dần hứng thú với quần áo trang sức của con gái.
 
Thời Hạ nhịn không được mỉm cười.
 
Cô cũng không biết nụ cười này có ý nghĩa gì.
 
Chỉ biết là bây giờ cô đã sống lại, lòng cũng hồi sinh theo đó.
 
Thời Hạ nhìn trúng hai bộ quần áo, cô dự định mặc thử.
 
Mạc Mạt vẻ mặt ghét bỏ, “Thời Hạ, mắt thẩm mỹ của cậu trở nên già như vậy từ lúc nào thế, quần áo này dành cho bà dì 27 28 tuổi mặc có biết không.”
 
Thời Hạ bị đả kích thẳng vào linh hồn, yên lặng thả quần áo về chỗ cũ.
 
Phụ nữ nhìn phụ nữ, thật chuẩn!
 
Hai người dạo phố xong thì đi KFC ăn hamburger khoai tây chiên.
 
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
 
Dường như Mạc Mạt hôm nay không đói bụng, cô ăn rất chậm, như đang suy tư việc gì đó, giống như người có tâm sự.
 
Trước lúc tách ra, rốt cuộc Mạc Mạt không nhịn được nữa, “Thời Hạ, tớ có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ.”
 
“Ừm?” Thời Hạ cười, “Chuyện gì mà nói trịnh trọng như vậy, còn dùng chữ ‘nhờ’?”
 
Mạc Mạt hơi đỏ mặt, sau đó do do dự dự lấy một phong thư màu hồng trong ba lô ra, “Thời Hạ, cậu có thể giao lá thư này cho Thẩm Nhất Thành giúp tớ được không?”
 
*

 
Sau khi Thời Hạ về đến nhà thì trời đã tối, lúc đi đến đến quán cơm ở cửa tiểu khu, Thời Hạ ngừng bước chân một chút, tiếp theo quẹo vào con hẻm nhỏ phía sau tiệm cơm.
 
Cô cần hút một điếu thuốc để bình tĩnh.
 
Hết cây đèn đường này đến cây đèn đường khác nối tiếp nhau sáng lên, ánh sáng lờ mờ chỉ chiếu sáng một phần năm con hẻm, Thời Hạ giấu mặt trong bóng tối nên không thấy rõ.
 
Uống thuốc, chích thuốc, trong cổ họng còn nóng rát, nuốt nước bọt cũng kéo theo theo dây thần kinh phía sau lỗ tai đau nhức.
 
Thời Hạ hút hai điếu thuốc, trong sương khói lượn lờ, Thời Hạ nghĩ tới ngày mà mẹ Thẩm Nhất Thành qua đời.
 
Cô đứng ở chỗ ngoặt bên ngoài hành lang nhà xác nhìn thấy Mạc Mạt.
 
Khi đó, cô cho rằng Mạc Mạt đi tìm cô.
 
Bây giờ nghĩ lại thì thật là ngây thơ, cô chưa từng nói với Mạc Mạt ngày hôm đó cô ở bệnh viện.
 
Chỉ là khi đó, Thẩm Nhất Thành vừa hôn cô, còn nói ‘Hẹn gặp lại’ với cô.
 
Thời Hạ còn ngây ngốc, có một số việc tất nhiên không có tâm tình hình tìm hiểu.
 
Hiện tại nghĩ lại, vì sao bắt đầu từ ngày đó, Mạc Mạt rất nhanh đã cắt đứt tất cả liên lạc với cô.
 
Thì ra hết thảy mọi thứ đều nằm ở chỗ này.
 
Thời Hạ dập tắt đầu mẩu thuốc lá, nhịn không được mắng một câu.
 
Thẩm Nhất Thành quá mẹ nó dụ dỗ người khác.
 
Ra khỏi hẻm nhỏ đi vào Lâm Vận siêu thị, Thời Hạ sau khi hai người tách ra ở bệnh viện, Thẩm Nhất Thành cũng không về nhà.
 
Còn còn gọi điện thoại cho Lâm Vận nói buổi chiều không về nhà ăn cơm.
 
Chỉ có Thời Hạ và Lâm Vận ăn cơm với nhau, hai người chưa nói chuyện gì cả, trong phòng rất yên tĩnh.
 
Thời Hạ nhai cơm trong miệng, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
 
Cuối cùng là Thời Hạ phá vỡ sự yên tĩnh, “Dì à, con thấy hai ngày nay sắc mặt của dì không được tốt lắm, có phải bị bệnh không?”
 
“Vậy sao?” Lâm Vận nhìn cái gương treo trên tường phía sau Thời Hạ, bà sờ sờ mặt, “Có lẽ gần đây quá bận rộn, chắc là huyết áp thấp.”
 

Thời Hạ cắn đũa thử hỏi, “Chi bằng đi bệnh viện kiểm tra thử đi, có một số loại bệnh nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vẫn nên đi kiểm tra để yên tâm hơn.”
 
Nghe Thời Hạ quan tâm bà như vậy, Lâm Vận rất vui vẻ, “Không cần đi bệnh viện, thân thể của dì tự dì hiểu rõ trong lòng, chờ thêm hai ngày rảnh rỗi là tốt thôi.”
 
Hiệp thứ nhất, Thời Hạ bại trận.
 
Lúc Thẩm Nhất Thành trở về đã hơn 9 giờ tối, Thời Hạ đang làm bài tập ở cửa hàng còn chưa về nhà.
 
Sáng nay Thẩm Nhất Thành mặc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, lúc quay về đã chuyển thành sơ mi xám.
 
Cũng không biết đi ra ngoài làm chuyện gì không để cho người khác biết.
 
Thời Hạ đứng lên thu dọn cặp sách, cô đi đến bên cạnh Thẩm Nhất Thành hừ một cái thật mạnh, sau đó rời cửa hàng về nhà.
 
Thẩm Nhất Thành, “....”
 
Uống nhiều thuốc, e là uống đến đầu óc hỏng?
 
Thời Hạ nửa buổi tối ở cửa hàng chỉ vì nhìn Thẩm Nhất Thành ‘hừ’ một cái rõ to trước mặt để phát tiết bất mãn.
 
Mạc Mạt nói, “Thời Hạ, cậu có thể giao lá thư này cho Thẩm Nhất Thành giúp tớ được không?”
 
Thời Hạ nói, “Ngại quá, Mạc Mạt, tôi không thể đưa giúp cậu lá thư này.”
 
Mạc Mạt, “Vì sao?”
 
Thời Hạ, “Bởi vì tôi cũng thích Thẩm Nhất Thành.”
 
Đó là chàng trai của cô!
 
Một bước cũng không thể nhượng bộ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui