Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái trước mắt, làn da trắng như tuyết, dáng người hình cầu tròn vo, trên người mặc quần áo nữ giúp việc màu trắng xen đen làm cho cô giống như một cái cơm nắm rong biển. . . . . . Khuôn mặt này, nhìn như thế nào cũng giống như một cô ngốc, nếu đúng như vậy. . . . . . Cô gái này chính là con dâu tương lai của cha mẹ vĩ đại của anh. . . . . .
Viên Cổn Cổn nhìn người đàn ông trên giường, lúc ngủ rất đẹp, mở mắt càng xinh đẹp hơn. . . . . . Đôi mắt màu tím, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi. . . . . . Là ở đâu nhỉ. . . . .
"Người gậy là cái gì a?" Viên Cổn Cổn phát huy thói quen chăm chỉ học hỏi.
Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Chặt hai tay hai chân của em xuống ngâm trong một chậu thuốc, sau đó móc mắt em ra, cắt đầu lưỡi em xuóng, đâm thủng màng tai của em, cuối cùng là đóng đinh trên đỉnh đầu của em, đó là người gậy."
Viên cổn Cổn ngơ ngác nhìn anh, sợ tới mức cây thông bồn cầu trên tay cũng rớt xuống đất, bắt đầu nức nở khóc thét lên: "Chị Tĩnh, chị Văn. . . . . . Hu hu. . . . . ." Người xinh đẹp như vậy mà lại biến thái a. . . . . . Thật đáng sợ. . . . . .
Hắc Viêm Triệt nhíu mày, nhìn cô không kiêng nể gì mà la hét ở trước mặt anh . . . . . Suy nghĩ có nên gọi người đến cho cô mấy roi hay không. . . . . .
Nhã Tĩnh và Nhã Văn ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của cô, da đầu run lên một cáí, liều lĩnh xông vào. . . . . . Nhìn thấy Viên Cổn Cổn đứng ở bên giường khóc đến đáng thương tội nghiệp, cung kính đi qua, khom lưng: "Thiếu gia."
Viên Cổn Cổn thấy các cô, vội vàng trốn ra sau lưng các cô, ló ra cái đầu tròn tròn nhỏ nhắn, dè dặt nhìn Hắc Viêm Triệt.
Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, lạnh giọng nói: "Cô ấy là ai"
"Em ấy là người hầu mới tới, tên là Viên Cổn Cổn, lần đầu tiên làm sai xin thiếu gia bớt giận." Bạch Nhã Tĩnh cung kính nói, rất sợ anh sẽ tức giận, vậy thì Cổn Cổn liền gặp nạn rồi.
"Em ngậm miệng, còn khóc nửa tôi sẽ may miệng em lại." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn về phía Viên Cổn Cổn đang nức nở, lạnh giọng nói.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, uất ức chép chép miệng, không dám phát ra thêm tiếng gì, anh thật hung dữ. . . . . . . . . . . .
"Đưa cô ấy ra ngoài." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt dặn dò.
"Dạ, thiếu gia." Bạch Nhã Tĩnh thở ra một hơi, hành lễ rồi kéo Viên Cổn Cổn đi ra ngoài.
Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng tròn tròn, trên mặt lộ ra nét chán ghét, anh ghét nhất là loại phụ nữ này, không có đầu óc mà chỉ biết khóc. . . . .
Trong phòng
"Em muốn về nhà, hu hu." Viên Cổn Cổn ôm Bạch Nhã Tĩnh khóc đến mê man, nước mắt rơi thành sông. . . . . .
Bạch Nhã Tĩnh an ủi vỗ nhẹ lưng của cô nói: "Cổn Cổn đừng khóc, tính tình của thiếu gia có chút không tốt, độc miệng một chút, làm việc tàn nhẫn một chút, thật ra cũng không có gì không tốt, đừng khóc a...."
Viên Cổn Cổn ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn cô: "Đấy mà còn gọi không có gì không tốt a. . . . . ."
Bạch Nhã Tĩnh ngẩn người, lập tức nghiêm túc nói: "Chuyện này em cũng không đúng, sao em có thể sử dùng thứ đồ đó chạm vào người thiếu gia chứ."
"Em không tìm thấy thứ khác a, em lại không thể chạm vào anh ta, chỉ có thể tìm vật thay thế a, hơn nửa người ta cũng chưa chạm vào anh ta. . . . . ." Viên Cổn Cổn uất ức nhìn cô.
"Thôi, đừng khóc, lần sau đừng như vậy, thật ra thiếu gia đối với em cũng không tệ, ở trước mặt ngài ấy mà em vừa la vừa khóc, ngài ấy cũng không có gọi người lấy roi đánh em, nếu đổi thành người khác đã sớm bị kéo ra ngoài." Bạch Nhã Tĩnh buồn cười lau nước mắt giúp cô, cô nhóc đáng yêu này thật sự là làm cho người ta yêu thương.
"Roi? Anh ta còn có thể đánh người? Em muốn về nhà. . . . . . Hu hu. . . . . ." Viên Cổn Cổn vừa nghe, nước mắt lại bắt đầu rầm rầm rơi xuống.
"Em ngoan ngoãn thì ngài ấy sẽ không đánh em." Bạch Nhã Tĩnh dùng khăn tay lau nước mắt rơi mãi không ngớt cho cô, dịu dàng nói.
"Em có thể không tiếp xúc với anh ta hay không? Em có thể đi làm việc khác không?" Viên Cổn Cổn mong chờ nhìn Bạch Nhã Tĩnh.
"Không được, em là nữ giúp việc chuyên thuộc của thiếu gia, sau này thiếu gia do một mình em hầu hạ." Bạch Nhã Tĩnh lắc lắc đầu.
"Vì sao? Vì sao? Em không muốn ở cùng chỗ với anh ta, anh ta sẽ biến em thành người gậy." Viên Cổn Cổn không chịu nổi kích động đáng sợ này, tiếp tục khóc .
"Hư, đừng khóc, mọi người ở đây đều phải nghe theo sắp xếp của Bạch quản gia, ai cũng không có ngoại lệ, ai cũng không có đặc biệt." Bạch Nhã Tĩnh vỗ nhẹ lưng của cô, nhỏ giọng nói.
Viên Cổn Cổn tuyệt vọng cúi đầu, nhỏ giọng nức nở .
"Cổn Cổn, đừng khóc a..., thiếu gia sẽ không biến em thành người gậy, ngài ấy chỉ hù dọa em." Bạch Nhã Văn cầm một quả táo từ trong tủ lạnh ra đưa cho cô.
"Thật vậy sao?" Viên Cổn Cổn nức nở rầu rĩ nhận lấy quả táo, hai tay bưng lên cắn một cái.
"Thật, chị sẽ không gạt em." Bạch Nhã Văn thành thật nhìn cô, ai. . . . . . Thật không dễ dàng cho cô a, vì an ủi con cừu nhỏ bị hoảng sợ này, ách. . . . . .Là con dê béo nhỏ. . . . . Còn phải nói trái lòng của mình, ông trời, mời ngài gián tiếp bỏ qua cho con đi a.
Viên Cổn Cổn nhìn cô, cũng không nói thêm gì, chỉ là im lặng ăn quả táo trong tay, cũng không khóc nửa.
Bạch Nhã Tĩnh nhìn nhìn cô, cười lắc lắc đầu.
"Được rồi đừng gặm nửa, chúng ta phải đi hầu hạ thiếu gia dùng cơm rồi." Bạch Tĩnh Văn lấy quả táo trong tay cô, vứt vào thùng rác.
Viên Cổn Cổn liếm liếm môi trái tim mềm mại, nhỏ giọng nói: "Làm sao hầu hạ? Đúc anh ta ăn sao?"
"Đương nhiên không phải, em chỉ cần bưng đồ ăn lên bàn, sau đó chờ ngài ấy ăn xong là được rồi."
Viên Cổn Cổn chép miệng, đây là sở thích kỳ quái gì a. . . . . . Muốn người khác nhìn anh ăn cơm. . . . . .
"Được rồi, đi thôi." Bạch Nhã Tĩnh dắt tay cô, kéo cô đứng lên.
Viên Cổn Cổn không tình nguyện đi theo phía sau các cô, trong lòng bắt đầu có đề phòng. . . . . Cô sợ người đàn ông kia. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...