Hắn nhìn cậu ôn nhu lắc đầu, cưng chiều hôn lên đôi môi nhỏ.
"Của em, không bẩn."
Vì Hoàng Thiên Bá rút tay ra, cậu cảm thấy bên trong trống rỗng, khó chịu vì thiếu cái gì đó.
"Cậu...!Chủ...!Em...!Khó chịu." Bé con nũng nịu nói.
Hoàng Thiên Bá đối mặt với Uẩn Đồng , để cho người cậu em của mình ma sát vào cậu nhỏ của Uẩn Đồng làm cậu khó chịu muốn đòi hỏi.
"Bé con, nói đi.
Em có yêu anh không?" Hẳn rất muốn biết vị trí của mình trong lòng cậu.
"Yêu.
Là sao ạ?"
Cậu thật sự không biết yêu là gì, là định nghĩa như thế nào? Chỉ biết mình không thể sống thiếu cậu chủ mà thôi, cậu chủ là số một tròng lòng cậu, quan trọng nhất.
"Em không biết.
Em chỉ biết cậu chủ là người em luôn nghĩ đến đầu tiên, là vị trí đầu tiên."
"Tốt." Hắn hoàn toàn hài lòng với câu trả lời đó.
Uần Đồng khó chịu lắm rồi, hẳn cúi xuống hôn người dưới thân, tay lại tiếp tục mân mê cậu nhỏ của Uẩn Đồng, đôi lúc cậu chịu không nổi nữa khép chân lại, hắn sẽ đánh nhẹ vào mông cậu, tách hai chân thon thả trắng ngần của cậu ra.
Hoàng Thiên Bá nâng chân Uẩn Đồng lên, mơn trớn hôn lên từng chút, từng nụ hôn đều để lại dấu vết, điên cuồng hôn loạn, hồn đến đâu lưu dấu đến đó.
"Đồng Đồng, giúp anh."
Bản thân hắn cũng rất khó chịu.
Hắn lấy tay Uẩn Đồng đặt lên tiểu Bá của mình.
"Dùng miệng."
Uẩn Đồng ngoan ngoãn nghe theo, càng làm thì tiều Bá càng lớn.
Uần Đồng lo lắng không biết nó lớn đến mức nào, lo rằng nó lớn quá sẽ giống quả bóng bay, lớn đến mức không thể chịu được liền phát nổ.
Liệu nó có nổ không? "Cậu..
Chủ..."
Đôi mắt mơ màng nhìn hắn.
Vì là lần đầu nên bé con không có kinh nghiệm.
Non nớt, hắn rất thích.
Hoàng Thiên Bá không nói gì cúi xuống đổi vị trí, đến lúc hắn chăm sóc lại cho Uẩn Đồng.
Hôn xuống nơi đó của
Uẩn Đồng, dùng miệng làm loạn.
Uẩn Đồng sướng điên lên, nắm lấy tóc hắn.
"Cậu chủ." Miệng nhỏ liên tục gọi, không nhịn được ra trong miệng hắn.
Hoàng Thiên Bá không kiên dè nuốc xuống, chồm lên hôn môi Uẩn Đồng.
"Gọi tên.
Từ giờ em chính thức là của anh, không cần gọi cậu chủ nữa nghe rõ chưa?" Hắn cưng chiều vuốt gọn tóc đang chạy loạn trên trán cậu.
Uẩn Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
"Thiên Bá."
"Gọi chồng yêu." Hắn tham lam đòi hỏi.
(
"Chồng...!Chồng yêu." Giọng nói đứt quảng kèm tiếng thở dồn dập.
"Ngoan lắm.
Đến lượt anh." Như khơi lên sự dục vọng to lớn, hắn hài lòng hành sự.
Bé con khó chịu, rướn người lên hôn lên cổ hắn.
Một mảng tím xuất hiện.
"Mèo nhỏ.
Vợ ơi."
Hoàng Thiên Bá đáp lại hôn lên cổ cậu, hôn lên nốt ruồi đỏ sau gáy.
Cả hai đánh dấu cho nhau.
Hắn tách hai chân Uẩn Đồng ra, từ từ đưa tiểu Bá vào bên trong Uẩn Đồng, Uẩn Đồng không thích ứng kịp đau đớn ập đến liền khóc.
"Lớn quá, nóng...!Thiên Bá, chồng em đau..." Lời chưa kịp nói ra đã bị chặn lại nơi cổ họng, hắn không muốn nghe lời nỉ non của Uẩn Đồng, hắn không muốn nghe cậu nói đau, vì hắn sợ sẽ lung lay lí trí.
Hắn không thể dừng lại được nữa rồi.
Hắn phát điên lên với Uẩn Đồng, muốn ăn sạch sẽ bé con của hắn.
"Ngoan, thả lỏng.
Vợ sẽ không đau nữa."
Uẩn Đồng không biết làm sao để thả lỏng, chỉ biết bây giờ rất đau.
Hoàng Thiên Bá dùng môi mình chặn môi Uẩn Đồng, không muốn nghe Uẩn Đồng nói "đau", lập tức sẽ mềm lòng tha cho cậu.
Hắn đã chờ cậu hơn mười năm, bây giờ cuối cùng cũng hái được quả ngọt.
"Mười năm, cuối cùng em cũng thuộc về anh.
Mười năm của anh."
"Quên nói.
Chúc mừng sinh nhật, Đồng Đồng bã xã của anh." Quà năm nay của cậu chính là hắn, một món quà thật lớn.
Uẩn Đồng bị hắn hôn, bất giác cậu bị cuốn theo nụ hôn đó, hai tay quàng lên cổ Hoàng Thiên Bá để nụ hôn đi sâu hơn, chìm đắm trong nụ hôn đó khiến Uẩn Đồng quên đi cảm giác đau đớn dưới thân, bên dưới cũng thả lỏng hơn.
Cảm nhận được Uẩn Đồng đã chấp nhận tiểu Bá của mình vào trong người.
Hoàng Thiên Bá bắt đầu đề Uẩn Đồng ngồi lên trên mình, bên dưới cũng vì vậy mà đi sâu hơn một chút, hai chân
Uẩn Đồng quấn lấy eo hắn, bất ngờ chạm phải điểm G.
Uẩn Đồng lên đỉnh sung sướng không khống chế được rên lên, bé con ngại ngùng cắn lên vai hẳn.
Vì Uẩn Đồng lên đỉnh, bên dưới bất giác cũng siết chặt tiểu Bá hơn.
Hoàng Thiên Bá không nhịn được, bàn tay to lớn ôm lấy eo Uần Đồng, bắt đầu vừa hôn vừa di chuyển kịch liệt.
Đêm nay Uẩn Đồng chính thức là của hắn, Hoàng Thiên Bá điên cuồng chiếm đoạt.
Trai tân được bóc tem, giống hệt con quỷ được giải trừ phong ấn, rất đáng sợ.
Đưa Uẩn Đồng lên đỉnh mấy lần.
Làm vô số tư thế, bé con mệt rã rời khóc lóc van xin hắn tha nhưng hắn lúc này vừa điếc vừa mù mặc kệ người dưới thân sắp ngất đến nơi.
"Cậu chủ...!Tha em."
Uẩn Đồng không còn sức kháng cự, yếu ớt đẩy hẳn ra nhưng vô dụng.
"Cậu chủ? Phạt."
Tiểu Bá bên trong lại cương cứng, tiếp tục xoa nắn bên trên, thúc đẩy bên dưới.
Hắn làm việc hết công sức, vắt cạn sức lực của Uẩn Đồng.
Tư bản đáng sợ, Uẩn Đồng mệt đến khóc.
Hắn không thương xót hôn lên nước mắt của Uẩn Đồng, biến thái liếm lấy nó.
"Chồng.
Tha cho em, em mệt lắm rồi." Lần đầu tiên Uẩn Đồng hiền lành biết mắng người.
"Thiên Bá, anh là đồ không phải con người." Nếu là con người sao hắn lại không biết mệt chứ?
"Miệng nhỏ hư hỏng.
Miệng trên hư, miệng dưới cũng không kém."
Cậu càng mắng, hắn càng hưng phấn.
Hắn trêu chọc Uẩn Đồng rên lên, ưỡn người, bên dưới co bóp lại, chảy dịch nhờn, hắn hài lòng cười.
"Mèo nhỏ, cơ thể em thành thật hơn nhiều."
Hoàng Thiên Bá đặt người nằm xuống tiếp tục hồn hôn, cắn cắn, xoa nắn, đưa đẩy.
Hắn nằm đè lên Uẩn Đồng cho cơ thể hẳn và cậu dính vào nhau thật lâu, hắn lật người lại cho Uần Đồng nằm trên hắn.
Bờ ngực nhỏ của Uẩn Đồng bị hắn gặm nhấm đến sưng đỏ hồng hào, ép vào bờ ngực to lớn của hắn.
Tăng thêm kích thích, hắn lại tiếp tục "ăn " Uẩn Đồng, tiếp tục công cuộc chiếm đoạt.
Hắn đã kiềm chế hơn mười năm để ăn con mèo này thì dễ dàng gì tha được.
Ai cũng vậy, nhịn càng nhiều thì đến khi bộc phát được cơn thỏả mãn thì sẽ điên cuồng chiếm đoạt, ăn cho thật thoã, ăn đến không chừa lại xương.
Hai người mây mưa.
Bên trong phòng phát ra tiếng rên, tiếng thở dốc.
Tạo ra một bản hòa tấu vô cùng ám muội, bên ngoài cách âm vốn không nghe được gì.
Nhưng ai cũng biết bên trong đang sảy ra chuyện gì.
Uẩn Đồng nương theo hắn nhưng sức cậu không thể theo kịp hắn liền ngất đi.
Đến hai giờ sáng hắn mới buông tha cho cậu.
Con sói hoang Hoàng Thiên Bá đã ăn con mèo nhỏ Uẩn Đồng từ sáu giờ chiều đến hai giờ sáng.
Mèo nhỏ kiệt sức nằm trong vòng tay hắn, Hoàng Thiên Bá thỏả mãn hôn lên chiếc trán nhỏ.
"Cậu chủ." Uẩn Đồng hé mắt nhìn thấy hắn.
"Lần này tha cho em." Hắn mỉm cười.
Hoàng Thiên Bá bế Uẩn Đồng đi tắm, vào nhà tắm, dưới làn khói mờ ảo của nước ẩm, hắn lại không nhịn được.
Uẩn Đồng vừa hồi sức được một chút lại bị hắn ăn thêm lần nữa.
Trong phòng tắm lại phát ra tiếng da thịt chạm nhau làm người nghe phải đỏ mặt.
Uẩn Đồng ngất đi lần nữa hắn mới tha cho cậu.
Hoàng Thiên Bá tắm người nọ, mắt thấy dấu hồn đỏ chi chít trên người Uần Đồng, hắn thoả mãn vô cùng ngắm nhìn thành quả của mình, hắn thoa mãn cười.
"Nhìn dấu trên người em, chính anh tạo ra.
Cảm giác thật thích, rất tuyệt."
Hôn hôn thêm vài cái rồi bế Uẩn Đồng lên giường ngủ.
Lần đầu của Uẩn Đồng đã thuộc về hắn, những lần sau sẽ vẫn là của hắn và Uẩn Đồng mãi mãi là của hắn.
Nhìn con người bé nhỏ nằm bên cạnh, dễ dàng lọt thỏm vào lòng, hắn mềm mại ôm chặt lấy, hôn lên môi nhỏ của cậu.
"Chúc mừng sinh nhật bà xã."
Hoàn toàn có được người trong lòng, hẳn yên tâm ngủ ngon.
Không còn lo được lo mất nữa rồi.
Mười năm cuối cùng cũng thu được quả ngọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...