Khắc Kiệt được đưa về một căn nhà tuy nhỏ nhưng nhìn rất ấm cúng, từ bên trong khi vừa nghe tiếng động cơ xe máy, liền chạy ra một câu trai dáng người nhỏ nhắn, hình như tuổi cũng bằng hoặc lớn hơn Khắc Kiệt một chút
- Ba!!!
Ông gạt chân chống xe lại, sau đó hướng cậu trai cười cười
- Tiểu Thiên con chưa ngủ sao?? Giờ này thức làm gì vậy??
- Con ôn lại chút bài, phải cố gắng mới đậu vào trường Tín Lâm được!! Ba người này là ai??
Lục Ương là tên của người đàn ông đó, và cậu trai này chính là con trai ông Lục Tiểu Thiên, hai người nhìn nhau, ông Ương giải thích
- Nhóc con này bị lạc đường, ba hỏi gì cũng không biết,nhóc này tên Kiệt, chỉ biết là anh nó học trường Tín Lâm, thôi thì hôm nay cho cậu ấy ở chung với phòng con nhé!! Ngày mai ba đưa cậu ấy đến trường tìm người!! À mà đúng rồi,hình như Kiệt có vấn đề về trí tuệ, con chiếu cố một chút nhé
Lục Tiểu Thiên nghiêng người nhìn sang Khắc Kiệt đang sợ hãi ôm chặt cái cặp, liền tiến đến dỗ dành
- Đã ăn gì chưa?? Nhà còn cơm, cậu vào ăn tạm nhé??
Cả người cậu tỏa ra không khí hiền lành khiến Khắc Kiệt nới lỏng hơn, nhóc con đáp
- Không đói!! Kiệt được cho ăn rồi, em mệt.... Kiệt ngủ rồi tìm Đông
- Vậy lên phòng với tớ nhé!! Ngày mai ba tớ sẽ đưa cậu đi tìm anh trai có được không??
- Tìm Đông...ở chung với Đông..
Nhìn Khắc Kiệt cứ lặp đi lặp lại chữ Đông khiến Tiểu Thiên tuy khó hiểu, nhưng vẫn thân thiện đưa cậu lên phòng
Mẹ Trân vừa nhìn thấy con trai mình dắt người lạ vào, định bụng hỏi thăm thì ông Lục Ương đã lên tiếng giải thích sự việc, khiến bà nhìn theo lối hành lang rồi đáp
- Thôi thì dù sao cũng đáng thương, mai tôi sẽ dậy sớm nấu đồ ăn sáng, để hai người ăn trước khi lên đường!!
Khắc Kiệt sau khi được nằm trên giường, liền sống chết không buông cặp ra, ánh mắt dù liu riu vì buồn ngủ nhưng miệng vẫn không quên thì thầm
- Đông..ơi...Kiệt..nhớ...anh!!!
Tiểu Thiên nhìn cậu bạn đáng thương đang nhớ nhà này liền không khỏi cảm thấy thương xót, chỉnh nhẹ góc chăn lại cho Khắc Kiệt,sau đó cậu lại ngồi vào bàn chăm chỉ ôn bài!!
-------------****------
Qua ngày mới, tuy Khắc Kiệt vẫn còn sợ hãi người lạ, nhưng nhìn một nhà ba người này ai đối với cậu cũng thân thiện, còn cho Khắc Kiệt ăn sáng khiến nhóc cảm kích không thôi
Lúc Lục Ương dắt xe ra khỏi nhà, Khắc Kiệt biết mình sắp rời đi, liền từ trong cặp gà con lấy ra hơn phân nửa bánh kẹo đưa đến để lên bàn, sau đó còn chỉ chỉ mà dặn Tiểu Thiên cùng mẹ Trân
- Kiệt..không có..nhiều...chỉ có chừng này... Mọi người đều tốt.... Kiệt..cảm ơn.. Bánh kẹo ngon, mọi người nhớ ăn nhé
Hai người nhìn nhóc con này đã mang cặp hớn hở đi theo xe ba Lục thì cũng vẫy tay chào tạm biệt, lòng thầm chúc cậu sớm tìm được người nhà
Nhìn nhóc ngốc đã an tọa ở phía đằng sau mình, ông cũng bắt đầu cho xe chạy đi luôn!!
Bên nhà họ Hoắc dù đã qua 9h sáng nhưng vẫn chưa tìm thấy Khắc Kiệt thì đúng lúc này đại thiếu gia Hoắc Đông vừa hay được nghỉ giải lao liền gọi điện về
Bà Tuyết bắt máy nhưng lòng đầy lo lắng nói
- Con trai!! Có chuyện gì sao??
Âm giọng đều đều vang lên hỏi
- Mẹ!! Cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi là Khắc Kiệt đâu rồi?? Em ấy còn khóc không??
-À...ờ..thì...nhóc ấy...vẫn tốt!! Con không cần lo lắng!!
Anh nghe trong giọng mẹ mình như muốn giấu giếm chuyện gì, liền híp mắt nghi hoặc nói tiếp
- Cho con gặp Khắc Kiệt một chút đi mẹ!! Con muốn nói chuyện với em ấy
Bà Tuyết biết đã hết đường giấu con trai mình, chỉ biết đành thở dài kể sợ thật
- Đông.. Thật ra mẹ không muốn giấu con,nhưng mà tối ngày hôm sau ta sơ ý để nhóc ấy ở một mình, Khắc Kiệt sau khi vừa nghe điện thoại con xong thì bỏ trốn nữa rồi. Chúng ta tìm từ tối hôm qua đến sáng hôm nay vẫn chưa thấy một tin tức gì cả??
Tút!! Tút!! Tút!!
Hoắc Đông vừa nghe đến câu cuối thì cũng dập máy, tâm trí bắt đầu cuồng loạn lên
- Kiệt..em đang ở đâu?? Nhóc con ấy bị thiểu năng trí tuệ, còn đi từ tối hôm qua nữa!! Kiệt em nhất định đừng có chuyện gì, có khóc hay hoảng sợ không??
Anh quay đầu lại, nhìn Mạnh Nghiêm đang ngồi bên cạnh hỏi
- Xe nhà cậu đến chưa?? Cho tớ mượn một lát, Khắc Kiệt mất tích rồi!!
Tử Hoàng vừa nghe đến đây bình thường rất hay đùa giỡn, nhưng mà lúc này liền trở nên nghiêm túc nói
- Cái gì?? Mất tích?? Em ấy đi từ khi nào
- Chuyện này nói sau đi!! Nghiêm cho tớ mượn xe
Khang thiếu gia cũng quan tâm bạn mình, gọi một cuộc điện thoại, chưa đầy nửa phút sau liền nói
- Xe đã đến rồi!! Cậu cứ đi ra đi, tôi đã nói rõ tình hình cho bà Ngoại. An tâm mà đi tìm nhóc ấy đi, có gì không ổn cứ gọi cho tụi này!! Tôi sẽ giúp hết mình
- Cảm ơn!!
Tuy mặt liệt không biểu cảm gì, nhưng mọi người biết Hoắc Đông đang rất lo sợ, bước chân anh lao vun vút trên dãy hành lang, đến khi ngồi vào trong xe, cả người đã bức ra nộ khí muốn giết người!! Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Khắc Kiệt như lần đầu gặp nhau, sợ hãi mà khóc lóc
- Kiệt đợi anh!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...