Tô ma ma vừa ngâm nga một điệu dân gian của Giang Nam Vừa nhìn nồi đang ninh trên bếp, trong nồi chính là gà rừng Trần gia đưa đến, bắt đầu từ tối hôm qua đã bắt đầu dùng lửa nhỏ hầm.
Hiện tại ngày mới vừa lên, mùi thơm nồng đã tỏa khắp phòng bếp.
"Ôi, tờ mờ sáng nay tiểu thư mới ngủ, Lục điện hạ vẫn luôn nghỉ ngơi không tốt, cần phải bồi bổ thật tốt..."
Bà vừa nói vừa chuẩn bị toàn bộ nguyên liệu nấu cùng thật tốt.
"Tô ma ma."
Giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên, Tô ma ma vừa kinh ngạc vừa vui mừng quay lại nhìn, bà lập tức nhìn thấy Cửu cô nương đang đứng trên ngạch cửa, vui vẻ bước lên đón: "Ây dô, hôm nay sao tiểu tiểu thư đã đến rồi, không phải theo lời người nói ngày hôm qua thì hôm nay có việc không đến sao?" Bà vừa nói vừa ngồi xuống trước mặt Cửu cô nương rồi nhét một trái trứng gà nóng hầm hập vào tay bé.
Tô Tam nương không có con nối dõi, trước mắt tiểu Cửu là đệ tử duy nhất của bà, cho nên Tô ma ma bèn gọi bé là tiểu tiểu thư.
Nắm trứng gà trong lòng bàn tay, tiểu cô nương hơi ngượng ngùng: "Con không nên trách sư phụ làm đau tiểu Hồng, con đến nhận sai với sư phụ, nhưng mà sư phụ còn chưa dậy."
Cửu cô nương vẫn luôn là đứa trẻ ngoan biết sai lập tức sửa đổi, tuy rằng Tiểu Hồng chịu đau nhưng nó đã trở nên xinh đẹp, nó cũng thích dáng vẻ hiện tại của bản thân, là sư phụ giúp nó xinh đẹp hơn, nhưng bé còn tức giận với sư phụ hai lần.
Đương nhiên Tô ma ma cũng biết chuyện của Tiểu Hồng, còn nhìn hai lần chê cười đó! Ý cười mới vừa hiện lên trong hai mắt bà đã thấy trong đôi mắt trong veo của tiểu cô nương tràn đầy thấp thỏm và bất an, dáng vẻ đặc biệt áy náy, trứng gà bị bé nắm chặt đến gắt gao.
Bà lập tức mềm lòng, tiểu thư không có con, Tô ma ma bèn coi nàng thành tiểu chủ tử.
Tô ma ma sờ sờ đầu tóc đen bóng của bé một hồi lâu chậm rãi nói.
"Tiểu tiểu thư không cần lo lắng nha, sư phụ sẽ không trách người, sư phụ thích nhất tiểu tiểu thư mà."
Tiểu cô nương không thả lỏng, giữa mày vẫn hiện bất an.
Trải qua mấy tháng ở chung, Tô ma ma cũng đã biết được một ít tính tình của Cửu cô nương, tính cách đứa nhỏ này mềm mỏng nhưng lại có chút quật cường, một khi nàng đã nhận định việc gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi, là cái tính tình như con lừa.
Lúc này bà có nói nhiều hơn đứa nhỏ này cũng sẽ không nghe lọt tai, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, có rồi!
"Sư phụ còn đang ngủ, vậy tiểu tiểu thư đi Tây phòng giúp sư phụ chọn cục đá được không? Tiểu tiểu thư chọn xong thì sư phụ cũng đã dậy, sư phụ nhìn thấy tiểu tiểu thư giúp người chọn sẽ rất vui vẻ đấy."
Tô ma ma không quên Tô Tam nương vẫn luôn nói rằng, nói là đứa nhỏ này có phúc vận.
"Chọn đá?"
Tiểu cô nương cũng nhớ đến, từ sau khi chọn ra tiểu Hồng, sự phụ vẫn luôn nhắc đến việc chọn cục đá ở bên tai nàng, bất an trong mắt lập tức tản đi, vội vàng chứng thực: "Con chọn cục đá thì sư phụ sẽ vui vẻ phải không?"
Tô ma ma gật đầu, dặn dò: "Chọn là được, trong Tây phòng cũng có bút lông nhỏ, tiểu tiểu thư chọn cục nào thì dùng nét bút đánh dấu lên là được, ngàn vạn lần không cần tự mình thu dọn, biết không?"
Trong tây phòng đều là vật liệu đá thô mới đưa đến còn chưa động đến, khối nhỏ nhất không gần bằng cái ghế, đá còn chưa mở đương nhiên cũng không có đá vụn, tiểu hài tử căn bản là không thể di chuyển được, nhưng mà bà vẫn sợ vạn nhất nàng nhất thời hứng khởi cho nên vẫn dặn dò một câu.
"Con đã biết!"
Tiểu cô nương vô cùng vui vẻ đáp ứng, xoay người lộc cộc chạy về hướng Tây phòng.
Tô ma ma đứng ở cửa đến tận khi bóng dáng tiểu cô nương biến mất ở hành lang gấp khúc mới cười xoay người, ừm, trước chưng bát canh trứng, tiểu hài từ rất mau đói, cũng không thể để tiểu tiểu thư chịu đói.
"Sao tiểu thư lại tỉnh nhanh như vậy?"
Tô ma ma bưng canh trứng đang định đi đến Tây phòng, kết quả là lúc vừa ra cửa đã trông thấy Tô Tam nương đang khoác áo xoa xoa ấn đường.
Tính toán canh giờ, giấc ngủ này thế mà mới được hơn một canh giờ!
"Ngủ không yên."
Giọng nói Tô Tam nương đặc biệt khàn, lại nói: "Tiểu Lục đâu, nó ngủ chưa?"
Nhắc đến đây ấn đường Tô ma ma cũng bắt đầu nhíu lại, bà lắc đầu, thở dài: "Không hề ngủ, vẫn luôn ở bên cạnh hồ sen phía Đông, nô tì đã đi hỏi, ngài ấy không muốn ngủ cũng không ăn được gì." Nghĩ nghĩ, bà lại không tán đồng nói: "Không phải nô tỳ nói người, tiểu thư người không nên nói chuyện cho ngài ấy sớm như vậy."
"Nếu nó đã đến đây thì đại biểu hắn không nó không còn đường lui, hiện tại không nói, về sau cũng sẽ biết đến."
"Còn không bằng sớm nói cho nó biết, đau trước cũng tốt hơn về sau để nó tự phát hiện được."
Nói về chuyện này Tô Tam nương chỉ cảm thấy càng đau đầu, thế nhưng cũng không định nhắc lại bèn xua tay không muốn tiếp tục, nàng ấy liếc mắt một cái nhìn canh trứng trong tay Tô ma ma: "Không phải ma ma ngươi không thích ăn trứng gà sao?" Tô Tam nương nhắc đến, lúc này Tô ma ma mới bừng tỉnh: "Ây da, suýt nữa thì quên mất, đây là cho tiểu tiểu thư."
Bà nhét canh trứng vào trong tay Tô Tam nương.
"Trời mới sáng tiểu tiểu thư đã đến, nói là đến tạ tội với tiểu thư người, nô ì thấy nàng rất bất an nên để nàng đến Tây phòng chọn cục đá chơi, người qua đó một chuyến tránh để tiểu cô nương cứ mãi bất an."
Trước sau cũng không có việc gì, nàng ấy lại không ngủ được, Tô Tam nương gật đầu, bưng canh trứng đi về hướng Tây phòng.
Tiểu cô nương cầm bút lông đứng giữa những khối đá hỗn loạn, hết nhìn Đông lại ngó Tây, nàng hoàn toàn không hiểu nguyên liệu tốt hay xấu, càng không biết phân biệt hoa văn, chỉ cảm giác bằng ánh mắt đầu tiên, cảm thấy khối nào tốt sẽ dùng bút lông vẽ một vòng tròn trên mặt.
Khi Tô Tam nương đến đây thì thấy nàng đang ngồi xổm trước một khối đá, vẻ mặt do dự, bút lông dừng ở giữa không trung, một hồi đưa về phía trước lại một hồi thu về phía sau.
Cảm thấy dáng vẻ do dự khó quyết của tiểu hài tử hẳn là còn chơi khá ổn, Tô Tam nương bèn dựa người vào cửa nhìn nửa ngày xong mới nhấc chân lên tiếng.
"Vì sao không hạ bút?"
"Sư phụ!"
Tiểu cô nương cả kinh, bởi vì ngồi xổm không vững nên lập tức ngã ngồi xuống mặt đất, còn không đợi Tô Tam nương lại hỏi tiểu cô nương đã tự mình lồm cồm bò dậy sau đó chạy bước nhỏ đến đứng yên trước mặt Tô Tam nương, tay nhỏ đặt ở sau lưng, thành thành thật thật: "Không biết ạ, con vừa thích nó lại cảm thấy dường như nó có thứ khiến con không thích, nói không rõ ạ."
Lúc mới gặp ban đầu tiểu cô nương rất cẩn thận, nhưng về sau cái tính nhỏ đã dần lộ ra, đặc biệt là việc của tiểu Hồng, đâu có ngoan ngoãn như hôm nay đâu? Thân thể nho nhỏ lập tức đoan đoan chính chính, mắt to thường thường sẽ liếc mắt nhìn người một cái, người vừa nhìn lại bé thì bé sẽ lập tức rũ mắt, sau đó lại liếc mắt nhìn người một cái.
Dường như muộn phiền khi mới tỉnh dậy đều tiêu tán.
Tô Tam nương ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt nàng: "Con cái đầu lừa quật cường này, không phải vẫn luôn ồn ào thân thể Tiểu Hồng đau sao, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy mà thuyết phục được con rồi?"
Tiểu cô nương rụt rụt bả vai: "Là một ca ca không quen biết."
"Ca ca không quen biết?"
Tô Tam nương kinh ngạc.
Tiểu Cửu mới đến thôn được mấy tháng, mấy nam hài trong thôn con bé đều biết, ca ca không quen biết, đó là tiểu Lục ư? Nhưng không phải con bé có biết tiểu Lục sao? Mới mấy tháng đã quên sạch rồi?
Nàng ấy không nhịn được hỏi lại: "Con thật sự không quen biết vị ca ca kia?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Không quen biết." Mắt to chớp chớp, rất chắc chắn mà bỏ thêm một câu: "Nhưng mà con không sợ huynh ấy, con rất thích huynh ấy."
Tô Tam nương lắc đầu đặt canh trứng vào trong tay tiểu cô nương, vốn là canh chưng cho trẻ nhỏ nên bát rất nhỏ, tiểu hài tử bưng cũng không gặp khó khăn gì.
Cũng không biết hắn đã thuyết phục bé như thế nào nhưng tốt xấu gì đứa nhỏ này trong lòng hắn cũng có trọng lượng, nếu không hắn tội gì phải phí tâm tư đi giúp bé suy nghĩ thoáng hơn.
"Sư phụ không có tức giận nhưng Tiểu Cửu có thể giúp sư phụ đi làm một việc hay không?"
"Việc gì? Tiểu Cửu bảo đảm sẽ làm thật tốt!"
Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, suýt nữa thì không cầm vững được bát nhỏ trong tay.
Tô Tam nương cười, duỗi tay đỡ lấy cái bát: "Con ăn canh trứng trước đã, bằng không Tô ma ma biết được sẽ tức giận, ăn xong thì đi Đông phòng ở bên kia hành lang, ca ca ngày hôm qua nói chuyện với con đang ở đó, tâm tình nó không được tốt, Tiểu Cửu đi khuyên ca ca ấy ăn cơm nghỉ ngơi được không?"
Vị ca ca ngày hôm qua?
Tiểu cô nương rõ ràng là chưa quên, lập tức gật đầu, cúi đầu mau chóng múc canh trứng.
Sau khi tiểu cô nương rời đi Tô Tam nương dạo trong phòng một vòng, có năm khối được vẽ à? Trước sau gì cũng không ngủ được lại không tĩnh tâm được, Tô Tam nương đơn giản xắn tay áo lên bắt đầu mở đá.
Bùi Phượng Khanh khoanh tay đứng trên hành lang trúc, hiện tại đã đầu thu, tuy lá sen vẫn còn sen nhưng đã không còn thấy bóng dáng của hoa sen, phía trước hành lang trúc chỉ toàn một màu xanh biếc, cảnh trí đẹp như vậy chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã cảm thấy vui vẻ thoải mái, chỉ là lúc này Bùi Phượng Khanh lại không có tâm trạng này, trước mắt một mảng xanh đậm cũng chỉ như máu đỏ tiêu điều.
Trên đời sao lại có súc sinh như vậy?
Nếu thần phật thực sự có mắt sao lại dung túng ông ta có thể bước lên vị trí kia?
Tiểu cô nương đứng bên cạnh Bùi Phượng Khanh, ngửa đầu nhìn đôi mắt hắn, có lo lắng có sợ hãi.
Ngày hôm qua vị ca ca này luôn cười rộ lên đẹp như vậy, nhưng sao đến hôm nay lại có chút phiếm hồng, khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng tiểu cô nương không rời đi, không biết tại sao mà bé cũng cảm thấy khổ sở theo.
Rõ ràng thời điểm nhóc con nhà ở cách vách bị Trần thúc đánh mông khóc lợi hại như vậy, bản thân bé cũng không hề khó chịu vì sao vị ca ca này còn chưa khóc thì nàng lại khó chịu đến muốn khóc nhỉ?
Bùi Phượng Khanh đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không chú ý đến xung quanh, mãi đến khi vạt áo bị một lực rất nhẹ kéo thì hắn mới hoàn hồn, sau đó thì bèn thấy được tiểu cô nương đang ngửa đầu đứng bên cạnh.
"Ca ca, ngươi làm sao vậy?"
Giọng nói của tiểu cô nương cũng giống như gương mặt nàng hiện tại, tràn ngập lo lắng.
Bùi Phượng Khanh cúi đầu nhìn đôi mắt tiểu cô nương, nhìn hết nửa ngày mới chậm rãi ngồi xuống đối diện với tầm mắt của tiểu cô nương, vẫn nhìn vào mắt bé như cũ, chỉ là đồng tử màu nâu nhạt không có tiêu cự, tựa như xuyên thấu qua bé thấy được chân trời.
Sau hồi lâu, Bùi Phượng Khanh hoàn hồn, nghiêng đầu, định nhếch khóe miệng nhưng lại là phí công vô ích.
Thật lâu sau hắn mới nhấp môi, giọng nói khàn khàn đến cực hạn.
"Cha ta giết nương của ta, giết tổ phụ (ông nội) ta, ông ta còn dung túng cho kẻ khác giết ta."
Nói xong lời này thế nhưng hắn lại bật cười, kéo lấy tay tiểu cô nương.
"Loại súc sinh này, để ông ta toàn thây đúng là ô uế mà, chỉ có thể mang nghiền xương thành tro có phải không?"
Tiểu cô nương lập tức ôm lấy Bùi Phượng Khanh, bàn tay múp thịt vỗ vỗ bả vai hắn.
"Ca ca đừng khổ sở, ôm một chút là được rồi."
Rõ ràng mới vừa rồi ca ca đã cười, nhưng tại sao bé lại cảm thấy hắn càng khổ sở nhỉ? Tiểu cô nương căn bản không hiểu mấy lời này, chỉ nghĩ đến mỗi lần nhóc con khóc thì chỉ cần ôm một cái sẽ không khóc, cho nên bé trực tiếp ôm lấy Bùi Phượng Khanh an ủi một chút.
Bùi Phượng Khanh đứng bên hồ cả một đêm, thân thể đã sớm không còn cảm giác, bị thân thể nhỏ nhắn ấm áp mang theo mùi sữa này nhào vào lòng, trái tim như bị băng lạnh phong bế giống như dần ấm lên.
Chút ấm áp này quá quan trọng, Bùi Phượng Khanh không muốn nó đi mất, nên cũng duỗi tay giam hài tử vào trong ngực.
Thân mình vốn đã chết lặng dần dần run rẩy, hai mắt khô cạn suốt cả một đêm cuối cùng đã ươn ướt.
Tiểu cô nương vẫn luôn vỗ bả vai thon gầy của hắn, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ hơi ngứa, hơi ướt? Bé cúi đầu muốn xem xét, nhưng ca ca ôm quá chặt, động một chút cũng không được, nghĩ nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng an ủi.
"Ca ca không khổ sở, bé con ở bên cạnh ngươi."
Cả đời tiên đế có đông con nối dõi, nhưng vẫn không lập Thái tử cũng không thiên vị một ai, người được sủng ái nhất lại là Hoàng tôn Bùi Phượng Khanh.
Từ khi Hoàng tôn còn nằm trong tã lót đã được nuôi dưỡng bên cạnh tiên đế tất cả đãi ngộ đều như Thái tử.
Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng nhóm Vương gia hẳn là không còn cơ hội, đế vị này tám chín phần đã rơi vào trên người Bùi Phượng Khanh rồi.
Lúc đó tuy tiên đế đã đại thọ sáu mươi, nhưng vì thường ngày yêu thích các phương pháp dưỡng sinh nên thân thể tương đối khỏe mạnh, mọi người đều nhận định tiên hoàng sẽ nuôi nấng Hoàng tôn trưởng thành.
Ai ngờ thân thể tiên đế đột nhiên năm sau yếu hơn năm trước, cuối cùng lúc hấp hối tận sức truyền ngôi vị cho phụ vương của Bùi Phượng Khanh - Tam Vương gia cả văn cả võ đều không có gì xuất chúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...