Tạ Quân Trạch đương nhiên cũng chú ý đến Bùi Phượng Khanh đang cứng đờ cả người, hắn cũng quen muội muội?
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa về ý tưởng này hắn ta đã trông thấy cái mũi phiếm hồng và đôi mắt ướt át của tiểu cô nương, hắn ta lập tức kéo người ôm vào trong ngực rồi nhẹ nhàng mơn trớn lên vệt nước mắt còn chưa kịp khô nơi khóe mắt nàng: "Sao lại khóc rồi?"
Vừa rồi tiểu cô nương còn tràn ngập ấm ức muốn nói với Tạ Quân Trạch nhưng hiện tại ở bên cạnh vẫn còn ba người nữa, cũng không biết là do sợ người lạ hay là thẹn thùng mà nàng chỉ còn ôm cổ Tạ Quân Trạch không lên tiếng.
Tạ Quân Trạch liếc mắt nhìn Bùi Phượng Khanh một cái, hắn đã đứng thẳng thân thể, đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía tiểu cô nương trong ngực hắn ta.
Thế nhưng lúc này nhóc con lại mở miệng.
"Dì Tô khắc Tiểu Hồng của muội muội thành vòng tay!"
Tạ Quân Trạch đương nhiên cũng biết lần trước tiểu cô nương khóc vang đến rung trời, hắn ta cũng biết suy nghĩ của đứa nhỏ có khi sẽ thiên mã hành không (không thực tế) nhưng cũng không ngờ sẽ hoang đường đến mức độ này, sao ngọc có thể đau? Nhìn tiểu cô nương đau lòng, chỉ nhìn vòng tay đến lần thứ hai nước mắt đã nhoè đi.
Nàng cẩn thận móc từ trong ngực ra một chiếc vòng ngọc.
"Tiểu Hồng chỉ còn một chút như vậy, nó nhất định là đau chết đi..."
Bốn người bên cạnh nghe thấy nhóc con nói một câu này vẫn còn chưa hiểu gì, nhưng thấy tiểu cô nương lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng tay lại kết hợp với những lời nàng nói, còn có gì không hiểu đây? Khóe miệng ba người Vệ Đông, Cố Vân và Cố Hạo đồng thời giật giật, điêu khắc không phải là nên chú ý chất ngọc và nước màu của nó sao?
Thế mà lại có thể nghĩ đến ngọc sẽ đau?
Quả nhiên thần nữ không giống phàm nhân!
Tạ Quân Trạch vỗ vỗ lưng tiểu cô nương, nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Hồng sẽ không đau, nó và chúng ta không giống nhau, nên nó sẽ không đau đâu."
Ca ca nói giống với lời của sư phụ!
Tiểu cô nương nắm chặt vòng ngọc trong tay, tuy không còn khóc nữa nhưng cái miệng nhỏ vẫn mím lại thành một đường chỉ, rõ ràng là đang không vui.
Thân thể của Tiểu Hồng thiếu đi hơn một nửa, sao có thể không đau! Đột nhiên trong tay nàng trống không, Tiểu Hồng vốn đang được nắm chặt trong tay nàng đã rơi vào trong một bàn tay thon dài với những ngón tay như ngọc.
Ngón tay của thiếu niên trắng như ngọc, vòng tay lại đỏ như máu, vòng quanh còn cuốn tơ vàng, thật đúng là đẹp không sao tả xiết.
Bé ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn Bùi Phương Khanh ở trước mặt, ánh mắt giống nhau như đúc so với khi mới gặp mặt, xa lạ ngây thơ, còn có vẻ như dại ra nhưng kỳ thực là đang đề phòng.
Bùi Phượng Khanh yên lặng nhìn nàng một hồi sau mới hít nhẹ một hơi, đè xuống nỗi chua xót không biết toát ra từ đâu, hắn cũng không lập tức nhắc đến vòng tay đang cầm trong tay mà là chỉ ngón tay còn đang giơ giữa không trung của tiểu cô nương, cười khẽ rồi dịu dàng nói: "Ngón tay còn xót không?"
Thời gian này tiểu cô nương đang tập viết chữ, cho dù là bút lông cỡ nhỏ, Tạ Quân Trạch cũng bố trí bài vở rất nhẹ nhàng nhưng cổ tay hoạt động nhiều đúng là sẽ mỏi, đốt ngón tay thường xuyên có vết đỏ, xuất hiện trên bàn tay trắng nõn lại càng thêm rõ ràng.
Vì đau lòng nên mỗi đêm Trương ma ma đều xoa tay cho nàng, cũng không còn cách nào khác, luyện chữ chính là như vậy, chỉ có thể từ từ quen dần.
Tiểu cô nương im lặng hết nửa ngày mới gật đầu: "Xót."
Bùi Phượng Khanh lại không nhanh không chậm nói: "Vậy muội còn muốn luyện không?"
"Luyện."
Lần này đáp lại rất nhanh: "Ca ca nói chỉ có như vậy về sau mới có thể viết chữ đẹp."
Ca ca? Xưng hô quen thuộc lại mang theo nửa phần xa lạ khiến Bùi Phượng Khanh hơi hơi bừng tỉnh, nhìn thoáng qua Tạ Quân Trạch đang im lặng, sau lại cười cười lần nữa, nâng vòng tay đến trước tầm mắt của tiểu cô nương: "Vậy Tiểu Hồng hiện tại đẹp hay là trước kia đẹp?"
Giọng nói của thiếu niên chậm rãi như gió nhẹ, khiến cho nỗi ấm ức và nóng nảy của tiểu cô nương được vuốt phẳng từng chút từng chút một.
"Hiện tại đẹp."
"Nhưng thân thể tiểu Hồng thiếu đi nhiều như vậy, nó nhất định là đau chết đi được."
Tiểu cô nương cố chấp kiên trì cái nhìn nhìn của bản thân, ai khuyên cũng không nghe.
Vẫn là một đầu lừa ngoan cố?
Bùi Phương Khanh đè xuống ý cười sắp trào ra nơi đáy mắt, gật đầu nói: "Tiểu Hồng đúng là rất đau."
!!!
Đây là lần đầu tiên có người đồng tình với cái nhìn của nàng, sư phụ và ca ca thì cũng thôi đi, ngay cả ma ma cũng nói suy nghĩ của bé là sai, ngọc là sẽ không biết đau! Tiểu cô nương lập tức kích động, hai mắt nhìn Bùi Phương Khanh sáng lấp lánh.
"Thật vậy sao, tiểu Hồng đúng là sẽ đau, ta không nghĩ sai, đúng không?"
"Không nghĩ sai."
Bùi Phượng Khanh lại gật đầu khẳng định suy nghĩ của tiểu cô nương lần nữa, tiểu cô nương trông rất vui vẻ, hai mắt đẫm lệ cũng cong thành hai mảnh trăng non, cười đến mức răng cửa nhỏ cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cười một hồi nàng đột nhiên khựng lại, sau đó chắp tay trước ngực, trông vô cùng đáng thương mà nhìn Bùi Phượng Khanh: "Vậy ngươi đi tìm sư phụ, nói tiểu Hồng sẽ đau, nói với người về sau đừng dùng đao trên người Tiểu Hồng nữa được không?"
"Không được."
Bùi Phượng Khanh cự tuyệt không chút do dự.
Tiểu cô nương lập tức ngẩn ra, trong đôi mắt to sáng ngời kia rõ ràng toát ra kinh ngạc và nghi hoặc khó hiểu.
Bùi Phương Khanh duỗi tay, nắm lấy đốt ngón tay ở bàn tay phải của bé mà nhẹ nhàng vuốt ve, mới vừa luyện chữ xong chưa được bao lâu nên tay của tiểu cô nương vẫn còn đau, hiện tại được Bùi Phượng Khanh dùng lực vừa phải nhẹ nhàng xoa nắn, vừa nhột vừa tê.
Xoa một hồi lâu hắn mới nói: "Tay muội vừa đau vừa xót muội còn muốn luyện chữ tiếp, tuy rằng Tiểu Hồng đau nhưng nó đã trở nên xinh đẹp, không phải sao?"
"Muội vì chữ đẹp mà có thể tiếp tục kiên trì, Tiểu Hồng đương nhiên cũng có thể vì xinh đẹp mà chịu chút đau đớn."
Đúng, nàng luyện chữ chính là vì về sau có thể viết ra chữ càng đẹp hơn, nhưng Tiểu Hồng cũng là nghĩ như vậy sao? Trong đầu tiểu cô nương vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra gì, bé nhìn Bùi Phương Khanh chằm chằm, mày nhỏ gắt gao nhíu lại, nhưng lại không nghĩ ra lời gì phản bác, mặt đều đỏ cả lên!
Bùi Phượng Khanh trực tiếp đưa vòng ngọc trong tay ra soi dưới ánh mặt trời đang chậm rãi hạ xuống.
Tơ vàng trên vòng tay gặp ánh sáng lại càng thêm chói mắt, Bùi Phượng Khanh nhẹ nhàng chuyển động vòng tay, tơ vàng bên trong tựa như sống lại mà lăng qua lộn lại ở bên trong, trong lúc nhất thời rực rỡ lung linh hút ánh mắt người, tiểu cô nương cũng là nhìn đến ngây người.
Bùi Phượng Khanh rũ mắt nhìn về phía tiểu cô nương đang khiếp sợ, mỉm cười: "Muội xem, Tiểu Hồng đang cười này, nó cũng thích dáng vẻ hiện tại của nó."
Tiểu cô nương kinh ngạc, dường như lại ngẩn ra, Bùi Phượng Khanh thả vòng tay vào lại trong tay bé.
Tay nhỏ vô thức giật giật, tơ vàng bên trên lại lần nữa phát ra ánh sáng xinh đẹp, tiểu cô nương cứ động đậy liên tục, rốt cuộc cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.
"Tiểu Hồng thật sự đang cười này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...