Tiểu Hồng nghe thấy câu nói đó thì tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng giật mình trợn to mắt quay đầu lại, đối diện ngay với con người cao lớn mang vẻ mặt âm u đến đáng sợ.
“A Dã?”
Chưa kịp đợi nàng phản ứng, Tiêu Dã vụt lên đằng trước, từng khớp xương trắng bệch của ngón tay bóp chặt lấy cổ Tiểu Hồng, giọng nói của hắn giờ khàn khàn, y như ác quỷ từ địa ngục tới đòi mạng vậy: “Tiểu thư đâu? Người đâu rồi?”
Nói rồi sức lực dồn lên tay ngày càng lớn, Tiểu Hồng bị bóp đến mặt mất hết huyết sắc, nàng khó khăn phun ra từng chữ nói: “B...Bình t...ĩnh...làm...ơ...ơn...ta không...thở...được...”
Ánh mắt Tiêu Dã vụt qua sát ý, thô bạo ném nàng xuống nền tuyết lạnh băng.
Quả thực không phải tiểu thư.
Hắn nghĩ.
Tiểu Hồng lồm cồm ngồi dậy, nàng há miệng thở dốc, thở như chưa bao giờ được thở.
Vẻ mặt sợ hãi ngước lên nhìn Tiêu Dã.
Con người đáng sợ này là sao? Mới mấy phút trước hắn còn đang nói cười dịu dàng như vậy với nàng mà.
Tiêu Dã giờ đây đã không còn là Tiêu Dã, hắn đang cố kiểm soát bản thân, kiểm soát chính mình để không vì tức giận mà ra tay giết người.
Vì thế hai mắt hắn đỏ au, khuôn mặt hắn giờ phút này trông vô cùng vặn vẹo vì cơn giận tột độ với người trước mắt và nỗi bất an như đang dâng trào khắp cơ thể.
Tiểu thư của hắn! Người trước mắt không phải là tiểu thư của hắn! Vậy tiểu thư của hắn đâu!
Đồng tử Tiêu Dã vì lẽ đó co rụt lại, hắn nhìn chằm chằm người trước mắt, một giây sau liền rút kiếm ra.
Tiểu Hồng thấy vậy sắc mặt trắng hơn cả giấy, cả người nàng vì sợ hãi mà vô thức lùi lại phía sau.
Hiện tại Tiêu Dã chỉ hận không thể một kiếm ngay lập tức lấy mạng của kẻ giả mạo này, nhưng dù sao hắn vẫn kiềm chế được.
Tia lý trí cuối cùng đã bảo hắn đừng nên gấp gáp, người này có thể biết tiểu thư của hắn ở đâu, bây giờ hắn hỏi trước giết sau cũng chưa muộn.
Nghĩ vậy, tầm mắt quét qua một lượt Tiểu Hồng.
Tiêu Dã tiến đến, kề kiếm vào cổ của nàng, lạnh lẽo nói: “Nói mau trước khi ta giết ngươi.”
Tiểu Hồng biết mình có thể sẽ chết nhưng vẫn liều một phen nói: “A Dã, ngươi đang làm gì vậy.
Ta là Liễu Nguyệt mà.”
Hắn nghe vậy khẽ nâng mắt lên, ‘ồ’ một tiếng, cợt nhả nói: “Tiểu thư à?”
Tiểu Hồng ra sức gật đầu, những tưởng có thể giúp Tiêu Dã hắn bình tĩnh hơn.
Đột nhiên lúc này hắn chợt cúi xuống, túm lấy tóc nàng, tức giận nói: “Mẹ nó ngươi mà xứng bắt chước người? Đến bắt chước cũng không biết đường làm cho giống! Tiểu thư của ta từ bao giờ lộ ra cái vẻ mặt nhu nhược chết tiệt như vậy.
Đừng có mà xúc phạm người!”
Tiêu Dã rất ít khi chửi người, thậm chí chửi một từ thôi cũng làm hắn gượng cả miệng rồi.
Nhưng giờ phút này hắn chẳng màng dáng vẻ quân tử nho nhã gì nữa.
Một mặt giận dữ lại hất ngã Tiểu Hồng ra nền tuyết lạnh lần nữa.
Tiểu Hồng vẻ mặt ngơ ngác chống tay xuống mặt đất lạnh băng khó khăn ngồi dậy, nàng ngước đôi mắt như không dám tin nhìn hắn.
Nàng cứ nghĩ nếu nói như vậy Tiêu Dã hắn có thể tỉnh táo hơn trước.
Nhưng không, giờ hắn đã bị cơn giận lấn át lý trí, hành động càng ngày càng mất kiểm soát.
Sau khi hất ngã Tiểu Hồng về lại mặt đất, Tiêu Dã rũ mắt xuống nhìn, che đi sát ý ngập tràn nơi đáy mắt, hắn nói: “Có muốn biết vì sao ta nhận ra ngươi không phải tiểu thư không?”
“Trước hết, tiểu thư là người luyện võ, vì vậy các giác quan của người đều rất nhạy bén, nếu là người thật thì lẽ ra đã phải sớm cảm nhận được có kẻ đang đứng sau lưng mình và quay lại nhìn rồi.
Ấy vậy mà ta đứng sau lưng ngươi nãy giờ mà ngươi không phát giác ra, không phải giả mạo thì là gì!” Tiêu Dã có hơi kích động nói.
Tiểu Hồng mặt xanh mét sợ hãi lùi ra sau.
Đáng sợ quá! Đây không phải A Dã ca ca mà nàng biết!
“Tiểu thư người sẽ không bao giờ chủ động rời giường chỉ để chải đầu, khi đó ta đã bắt đầu thấy có gì đó không đúng rồi, mặc kệ ngươi giải thích nhưng đáy lòng ta vẫn sinh nghi.
Quả thật ta nên tin vào linh tính của chính mình mà.
Sau đó thì lúc ăn sáng, món cháo sườn tiểu thư đúng là thích thật, nhưng cũng không phải quá thích, hơn nữa người mọi khi ăn rất chậm, không bao giờ có cái tốc độ ăn như chết đói vậy cả...”
Dừng lại một chút, Tiêu Dã liếc nhìn Tiểu Hồng, khinh bỉ nói: “Còn lúc ở thư phòng, sự nghi ngờ của ta đã được ngươi chứng thực bằng vẻ mặt bối rối cùng sợ hãi qua lời nói của ngươi lúc đó.
Khi ta chỉ vào một phần trang sách, trong đó chẳng qua là giải nghĩa về độc tính của loài hoa trúc đào, mà quyển sách này là tiểu thư người đưa ta đọc đầu tiên, cũng đã cho ta đọc đến thuộc lòng.
Nếu được ta hỏi câu lúc đó ta hỏi ngươi, người sẽ phải thắc mắc tại sao ta lại đi hỏi một câu vớ vẩn như vậy, sau đó sẽ bảo ta đưa quyển sách cho người đọc thử.
Nhưng đó là tiểu thư, một kẻ giả mạo đến chữ còn không biết như ngươi thì làm sao hiểu được.”
“Còn nữa...” Hắn lạnh lùng nói, “Cơ thể tiểu thư vốn yếu ớt khi đông về, người lại còn đặc biệt mẫn cảm với mùa đông, chắc chắn sẽ không vì chút thích thú nhất thời mà quên đi mất điều đó.
Mọi năm người sẽ đều chọn ngồi trong thư phòng đọc sách sưởi ấm cả ngày hoặc nằm ngủ trong phòng, không bao giờ năng động chạy nhảy ngoài kia, nhất là khi tuyết còn đang rơi.
Vả lại trong buổi sáng ta đưa áo cho ngươi mặc, ngươi đã không chút câu nệ mặc luôn áo vào, còn tiểu thư người thì để ta phải nói đến cạn cả ngôn từ người mới chịu mặc áo, vẻ mặt chắc chắn sẽ không vui vẻ là bao, năm nào cũng vậy cả.
Ngươi biết không? Người chính là ghét mặc quần áo dày, người nói mặc chúng lên sẽ cản trở hoạt động chân tay của người...”
Nói đến cô, ánh mắt Tiêu Dã dịu đi rất nhiều, nhưng sau đó hắn lại nói: “Một kẻ như ngươi sao mà hiểu được, ta hỏi ngươi đúng là nực cười mà.”
“Cái cuối cùng ta muốn nói cho ngươi biết, tiểu thư của ta ghét nấm, nấm gì cũng ghét, trên bàn cứ có món nào liên quan đến nấm là người lại đen mặt đẩy nó về phía ta.
Thế mà trưa nay ta gắp nấm vào bát ngươi ngươi lại vui vẻ nhận lấy còn cười tươi đáp lại, há chẳng phải rõ mồn một rồi sao.”
“Ta hiểu tiểu thư còn hơn chính bản thân người, thậm chí đến lối suy nghĩ và cách người hành động thế nào ta đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ngươi định che mắt ai chứ không che mắt được ta đâu.”
Nói xong Tiêu Dã nâng kiếm lên, sát ý ngút trời nói: “Cho ngươi biết thế đủ rồi.
Nói mau, tiểu thư người đang ở đâu? Ngươi làm gì người rồi?”
Tiểu Hồng hoảng sợ nói: “K...Khoan đã! C...Chuyện này...ta...”
Thấy nàng ngập ngừng không thôi, hắn lạnh giọng nói: “Không nói cũng được, dù sao không cần đến ngươi ta vẫn có thể đi tìm người.
Vậy bây giờ ngươi chết được rồi...”
Quân tử không bao giờ trễ việc, Tiêu Dã nói xong câu đó, ánh kiếm xé tan không khí lập tức chém xuống Tiểu Hồng.
Hắn thật sự có ý định giết chết nàng.
Vụt!
Tiểu Hồng sợ hãi ôm đầu, đã đến nước này nàng không còn đường chối cãi, chỉ biết thét lớn: “A Dã ca ca! Ta là Tiểu Hồng!”
Tiêu Dã khựng lại, có chút bất ngờ nói: “Ra là ngươi.”
Nhưng nhiêu đó cũng không thể làm hắn dao động, tay Tiêu Dã siết chặt kiếm, nói: “Vậy thì càng phải chết.”
Mấy giây trước khi kiếm chém xuống Tiểu Hồng cứ tưởng tim mình đã ngừng đập, sắc mặt tái mét cùng với lồng ngực đập liên hồi như muốn cảnh báo nàng về sự nguy hiểm trước mắt.
Lông tơ khắp người nàng dựng ngược hết cả lên, nước mắt không biết từ khi nào đã chảy thành hai hàng dài trên mặt, nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, run rẩy nói: “Đừng giết ta...ta sẽ nói cho huynh mọi chuyện.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...