Bên Hồng Cử nói là làm.
Ngay sau ngày hôm của vụ việc đã lập tức gửi giấy báo chuyện đánh nhau của học sinh cho phụ huynh, còn nêu rõ hình phạt cho cả học sinh và phụ huynh biết.
Vì sự việc xảy ra vào đầu tuần nên Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã chưa thể về nhà ngay để nghe chất vấn.
Nhưng hình phạt thì có rồi, cả đám phải quét sân trường mỗi buổi chiều cho tới hết cuối năm học.
Hồng Cử rộng lớn thênh thang, cây cỏ cũng nhiều vô kể, lá rụng thì tha hồ quét, mà vấn đề ở chỗ trong này toàn tiểu thư thiếu gia các nhà, lấy đâu ra chuyện động tay động chân vô mấy cái việc này bao giờ.
Nhưng hình phạt là hình phạt, sau mỗi buổi sẽ có người tới kiểm tra, không hoàn thành tốt sẽ nhận đánh giá thấp, thậm trí còn không được lên lớp.
Vì sân trường rộng nên mỗi người phân nhau ra một địa bàn, ai làm việc người đấy.
Liễu Nguyệt có Tiêu Dã nên không phải động tay vào việc, nhưng rồi cô có chút hứng thú muốn cầm chổi quét sân một lần, vì thế bảo hắn đưa cây chổi cho mình.
Tiêu Dã thấy sự tò mò trong mắt cô, tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn là đưa cho cô.
Tiểu thư người không cần thiết phải để đôi tay đầy cao quý đó chạm vào những công việc như này, có Tiêu Dã hắn rồi, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở bên thôi, mọi chuyện cứ để hắn.
...
Liễu gia.
Thư của Hồng Cử gửi tới kết quả rơi vào tay Liễu Diêm Tư, nhưng y cũng chẳng có vẻ gì là bất ngờ cho lắm.
Đánh nhau thì đánh nhau thôi.
Có gì to tát đâu.
Cuối tuần.
“Bên Hồng Cử báo cho người biết?” Liễu Nguyệt bước vào Vân Du Các và đây là câu đầu tiên cô hỏi y.
“Ừ, kể hết rồi.” Liễu Diễm Tư nói.
“Vậy người gọi bọn con tới đây là để...”.
Truyện Quân Sự
“A Dã.” Y gọi hắn, mắt phượng nâng lên nhìn không ra cảm xúc.
Tiêu Dã ở sau cô bước ra nói: “Vâng lão gia.”
Liễu Diễm Tư: “Nguyệt Nhi thì không nói làm gì rồi.
Nhưng sao đến cả ngươi còn tham gia vào, đã thế còn đánh ngất con nhà người ta.
Ta nhớ là mình đã bảo ngươi trông chừng con bé với quản lí nó, không được để con bé hành động nông nổi cơ mà.
Ta biết ngươi là người điềm tĩnh, vì thế mới tin tưởng giao cho trọng trách như vậy, thế mà ngươi làm ta thất vọng thế này đây.”
“Là A Dã đã làm việc thất trách thưa lão gia, mong người trách phạt.” Hắn cúi người nói.
Liễu Nguyệt bên cạnh nói: “Là do bọn chúng động tay trước mà cha.”
Liễu Diễm Tư giơ tay cản cô lại: “Ta đang dạy dỗ hắn, con đừng xen vào, không có việc gì thì về đi.
Ta gọi mỗi mình hắn tới thôi chứ có gọi con đâu.”
“Con vẫn muốn tới.” Cô nói.
Y mặc kệ cô, nhìn sang Tiêu Dã nói.
“Khi nào kết thúc năm học, tới đây tìm ta.”
...
Cuộc nói chuyện kết thúc chính là như vậy, Liễu Diễm Tư nói xong câu đó rồi đuổi hai người về.
Liễu Nguyệt còn chẳng hiểu nổi y đang nghĩ gì, quay sang hỏi Tiêu Dã: “Người bảo ngươi cuối năm tới tìm người để làm gì?”
Hắn tỏ vẻ không biết nhưng trong lòng biết thừa, đáp: “Tiểu thư, ta cũng không biết.”
Chắc hẳn y cảm thấy mình cần phải đào tạo lại mới có thể ở bên tiểu thư.
Tiêu Dã rũ mắt nghĩ.
Như vậy cũng được, vậy càng tốt, hắn có thể mạnh hơn, có thể bảo vệ người tốt hơn.
Hồng Cử.
Một buổi chiều nào đó.
“Ồ, xem ai đang hạ mình quét lá cây kìa, đường đường là nhị tiểu thư Liễu gia cao quý...”
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã đồng loạt quay ra nhìn đối phương.
Là Liễu Hạo, đi theo y còn có Liễu Chi và Nhất Minh.
Cô đen mặt nói: “Sao? Chưa thấy người khác quét sân bao giờ à?”
“Người khác thì không nói, nhưng với Tiểu Nguyệt thì lạ lắm, ta cảm tưởng như sắp có biến rồi đấy ha ha.”
“Thằng oắt con này!” Liễu Nguyệt đưa chân ra đá vào người Liễu Hạo một cái.
Y để mặc cô đá không buồn né, dù sao cú đó cũng nhẹ hều.
Nhưng Liễu Chi lại lo lắng tiến lên hỏi: “A Hạo có sao không?”
Liễu Hạo nói: “Không sao, cái chân tong teo đấy không làm đau ta được đâu.”
Liễu Nguyệt lườm y: “...”
Khoảng thời gian yên bình cứ như vậy tiếp diễn, kéo dài mãi cho đến cuối năm học, sang năm học mới.
Giờ Liễu Nguyệt và Tiêu Dã đã là học sinh năm tư.
Tầm tháng mười năm đó, Liễu Diễm Tư gọi cô tới Vân Du Các, còn đặc biệt dặn dò Tiêu Dã hắn không được đi theo.
Vân Du Các.
“Người gọi con tới làm gì?”
Vì hiện giờ đang là giai đoạn đầu mùa, thời khắc chuyển giao từ mùa thu sang đông nên trời cũng trở lạnh hơn, do đó bệnh cảm vặt của Liễu Nguyệt lại bắt đầu tái phát.
Tệ hơn nữa đối với người kị lạnh như cô là Châu Quốc thuộc vùng khí hậu ôn đới, thậm chí cận hàn đới.
Vì vậy mùa hè sẽ không quá nóng, hơn nữa còn có thể nói là mát, nhưng bắt đầu từ mùa thu, đến mùa đông, sang tận mùa xuân.
Thời tiết ở hai mùa thu xuân sẽ luôn trong trạng thái mát lạnh, nhưng mùa đông thì khác, còn tệ hơn, chính là rét đậm rét hại.
Nhưng đó là chuyện của giữa đông, giờ mới đầu mùa, còn chưa cần làm quá lên như vậy.
Dưới chân Liễu Nguyệt có chậu gỗ dùng để sưởi ấm mà Liễu Diễm Tư đặc biệt chuẩn bị cho cô, trên cổ Liễu Nguyệt còn quấn kín khăn quàng do Tiêu Dã vì sợ cô lăn ra ốm mà bắt cô quàng bằng được.
Sắc mặt Liễu Nguyệt dưới ánh lửa của bếp sưởi cũng khá hơn chút, cô nhìn y, chờ câu trả lời.
“Đợi con uống xong trà gừng đi rồi nói, ta biết cơ thể con không chịu được lạnh.”
Liễu Diễm Tư vừa dứt lời thì Thư Kính bước vào, trên tay nàng còn có một tách trà đang tỏa hơi nước bốc lên.
“Nhị tiểu thư mời dùng trà.” Thư Kính nói, nàng đưa tách trà cho Liễu Nguyệt, cô nhận lấy, nhấp một ngụm, lại nhìn y, Liễu Diễm Tư ý bảo cô uống hết, Liễu Nguyệt lại chậm rãi uống hết tách trà gừng mà cha cô chuẩn bị.
Uống xong rồi đưa lại tách trà cho Thư Kính, Liễu Nguyệt nhìn y, hỏi: “Uống xong rồi, người nói đi.”
Liễu Diễm Tư nghiêm túc nói: “Nguyệt Nhi, giờ con cũng biết bản thân không còn nhỏ nữa.”
“Vâng.”
Liễu Nguyệt nguyên tác vào năm mười hai tuổi đã nắm một phần quyền lực trong Liễu gia, cô năm nay mười ba tuổi mới được y gọi đến nói chuyện này chẳng phải hơi trễ sao.
Liễu Nguyệt nghĩ, có lẽ do mấy sự việc xảy ra gần đây khiến y phải kéo dài thời gian hơn.
Sở dĩ cô biết được rằng Liễu Diễm Tư y gọi mình tới để bàn chuyện gì, là vì biểu cảm trên mặt của y sẽ nghiêm túc như vậy nếu như có chuyện gì cực kì hệ trọng, mà chuyện hệ trọng hiện tại cô nghĩ ra cũng chỉ có mỗi nó thôi.
Đúng như cô dự đoán, Liễu Diễm Tư thực sự là gọi cô tới để bàn về việc này.
“Ta có việc muốn con đi cùng, nhưng với cái sức khỏe này thì e là...” Y có chút cân nhắc nói.
Liễu Nguyệt giả bộ không biết chuyện gì, nói: “Người cứ nói đi.”
Liễu Diễm Tư: “Sắp tới ta phải đi xa một chuyến để kiểm tra lại một chút sổ sách và cách hoạt động của khu vực nằm trong quyền quản lí của ta.
Nơi đó nắm giữ rất nhiều tài liệu mật, không hẳn là quan trọng nhưng vẫn là tư mật, chỉ ta mới biết rõ.
Năm trước nữa Hạo Nhi chính là tới đó để giám sát đám người ở đó, lần này ta cảm thấy con cũng đã đủ lớn để được biết một phần quy cách hoạt động bên trong Liễu gia, do vậy ta muốn đưa con tới tham quan một lượt.
Dù sao sau này con sẽ phải thay mặt ta xử lí nhiều việc nên làm quen như vậy từ sớm sẽ tốt hơn.”
Ngừng lại chút, đánh giá sắc mặt của cô, y nhíu mày nói: “Nhưng tình hình hiện tại ta thấy có vẻ không mất khả quan.”
“Con sẽ đi.”
Cô nói.
“Cảm vặt thông thường thôi, có A DÃ hắn đi cùng thì...”
Liễu Diễm Tư trực tiếp cắt ngang: “Không được.”
“Lần này thì thằng nhóc đó tuyệt đối không được phép đi theo.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...