Một năm sau.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã nay đã là học sinh năm ba của Hồng Cử.
Liễu Chi cùng Nhất Minh đã là học sinh năm cuối.
Liễu Hạo hôm nay mới tham gia cuộc khi cạnh tranh đầu vào được tổ chức hàng năm ở Hồng Cử.
||||| Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy |||||
Lúc Tuệ Mẫn cùng Liễu Chi nghe tin Liễu Hạo trở về đã vui mừng muốn chết, phấn khởi như muốn tiếp thêm động lực mà chờ y ở sẵn cổng vào của Hồng Cử.
Lúc đón y về Tuệ Mẫn trên xe ngựa còn nói buổi tối sẽ bảo nhà bếp làm những món y thích, Liễu Chi bên cạnh vẻ mặt hồng hào cũng gật đầu theo, còn nói sẽ chuẩn bị quà thật to cho y.
Nếu là Liễu Hạo của những năm trước, y có lẽ đến cười còn chả buồn nhếch mép, mắt phượng sẽ hờ hững nhìn ra ngoài mặc hai người lấy lòng bên cạnh.
Nhưng giờ thì khác, sau những lời Liễu Chi nói với y hồi năm ngoái, Liễu Hạo cảm thấy, có lẽ y nên để tâm đến mọi người hơn rồi.
Vì thế Liễu Hạo nhìn Tuệ Mẫn, nói: “Người đừng quên món sườn xào chua ngọt của con.”
Tuệ Mẫn không ngờ con trai sẽ đáp lời, hơi ngẩn ra hồi lâu, lúc sau lập tức vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi!”
Y trở về Liễu gia, một năm không về, theo thói quen chân sẽ luôn hướng về phía Nhạn Uyên Các mà đi, nhưng y đã dặn lòng mình.
Mẹ nó không được mềm lòng!
Thế là cuối cùng y dứt khoát về Lâm Uyên Các phòng mình nghỉ ngơi.
...
Nhạn Uyên Các.
Một năm cũng không phải là quãng thời gian quá dài, Liễu Nguyệt cũng không có gì thay đổi nhiều, Tiêu Dã hắn cũng thế.
Hai người ngồi trong thư phòng, Liễu Nguyệt đang đọc sách bỗng nói: “Hình như hôm nay thi đúng không?”
Tiêu Dã biết cô đang nói đến cuộc thi nào, vì vậy hắn nói: “Vâng, chắc bây giờ kết thúc rồi.”
Cô gật đầu, không nói gì nữa.
Tầm lúc chiều, Liễu Chi sang, nói rằng là lén Tuệ Mẫn sang đây nên phải nói thật nhanh, nàng bảo rằng Liễu Hạo về rồi, y vừa đi gặp cha về giờ đang luyện kiếm trong sân.
Trông y có vẻ chưa hết giận đâu, cô liệu mà xin lỗi.
Liễu Nguyệt: “...”
Ngồi trong phòng, cô nói với Tiêu Dã: “Ta không định giáp mặt với Tuệ Mẫn ở Lân Uyên Các đâu, hay ta dùng khinh công đi trên mái nhà nhé.”
Hắn nghe vậy lập tức nói: “Không được.
Người làm vậy sẽ rất nguy hiểm.”
“...”
Liễu Nguyệt giờ đã tìm ra được nhiều cách làm Tiêu Dã mềm lòng hơn, một mặt đáng thương kéo áo hắn nói: “Chỉ có mỗi cách đấy thôi...A Dã...ngươi đi cùng thì sẽ không nguy hiểm nữa...”
Tiêu Dã hắn cũng đã được học cách dùng khinh công, hơn nữa còn nhuần nhuyễn.
Nhưng bản thân chẳng bao giờ dùng vì hắn có bao giờ năng động đến độ bay lên mái nhà để đi đâu.
Thấy cô làm nũng bên cạnh Tiêu Dã hết đường nói: “Được rồi, ta đi cùng người.”
Liễu Nguyệt vì được đạt được mục đích mà vui vẻ nói: “Ta biết A Dã thương ta nhất mà.”
Tiêu Dã khẽ đỏ mặt không nói gì.
...
“Lên chứ?” Liễu Nguyệt nhìn bức tường ngăn cách bên ngoài với sân vườn của Lâm Uyên Các hỏi hắn.
Tiêu Dã nheo mắt đánh giá, người hắn có lợi thế là cao, để lên được chắc cũng không có khó khăn gì.
Nhưng cô thì khác, mặc dù cô cũng đã cao lên không ít nhưng Tiêu Dã hắn nhìn xuống vẫn chỉ thấy cô nhỏ con như mọi khi thôi.
Vì thế hắn nói: “Người lại đây đi.”
Liễu Nguyệt có một sự tin tưởng tuyệt đối với Tiêu Dã, nghe hắn nói vậy thì không nghĩ nhiều lập tức lại gần hắn.
Tiêu Dã không đợi cô kịp phản ứng nhanh tay vòng ra sau người cô rồi một phát ôm gọn Liễu Nguyệt trong tay, để cô ôm vào cổ hắn.
Liễu Nguyệt bị hành động nhanh đến chóng mặt này làm cho thất kinh.
Hắn ôm cô, bình tĩnh nói: “Giờ ta sẽ lên đấy, người nhớ ôm chặt một chút.”
Liễu Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác nói: “Hả?...Chờ chút A Dã...!”
Chưa đợi cô nói xong Tiêu Dã đã nhảy bật lên, một giây sau hai người đứng trên ngói của bức tường.
Liễu Nguyệt bình thường không sợ độ cao, nhưng lần này mặt cô lại xanh mét, không dám nhìn xuống dưới, hai tay căng cứng trong vô thức ôm càng lúc càng chặt lấy cổ Tiêu Dã, như bản thân sợ nếu nới lỏng dù chỉ một chút thôi cũng sẽ khiến mình rơi xuống vậy.
Cô run rẩy nói: “Mau xuống đi A Dã.”
Tiêu Dã ôm cô, như đang ôm một con mèo nhỏ sợ nước, mà giờ đây hắn đang cho mèo lại gần nước, vì thế mèo ta không chút nghĩ ngợi dùng móng vuốt dính chặt vào người hắn, không chịu buông ra.
Nghĩ vậy Tiêu Dã khẽ cười, nhìn sang cô đầy chiều chuộng nói: “Vâng.”
Tiêu Dã đáp xuống đất, vẫn không có ý định buông tay ra.
Hắn thích ôm cô như vậy, cực kì hưởng thụ việc cô chỉ có mình hắn mà dựa dẫm vào, đầy sợ hãi mà ôm chặt lấy hắn.
Một lúc sau Liễu Nguyệt hoàn hồn, kêu hắn thả cô xuống.
Tiêu Dã đáp một tiếng, có chút mất mát mà buông tay.
Liễu Nguyệt hai chân chạm xuống mặt đất mới cảm thấy bản thân mình còn sống, thở phào một hơi, nhìn Tiêu Dã nói: “Không được làm thế nữa.
Suýt dọa chết ta rồi.”
Thiệt chứ đứng trên cái chỗ đấy đã cao, Tiêu Dã hắn còn bồng trên tay thì cao thêm mét nữa.
Trái tim nhỏ bé này thiếu chút nữa nhảy ra khỏi họng rồi.
Liễu Nguyệt có chút cảm khái nghĩ.
Tiêu Dã như cún con vô tội mà ngoan ngoãn gật đầu.
Liễu Nguyệt: “...” Hình như hắn không nghe vào thì phải.
“Hai người các ngươi vừa làm trò gì vậy?” Một giọng nói vang lên.
...----------------...
[ Tác giả có lời muốn nói ]
Bạn muốn được Tiêu Dã ôm?
Rất đơn giản chỉ bằng hai cách sau:
Cách 1: Bạn phải là Liễu Nguyệt.
Cách 2: Bạn vẫn phải là Liễu Nguyệt.
=> Thật là đơn giản..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...