Cả hai người chơi đến tầm trưa, Liễu Nguyệt hiếm có dịp vui chơi lâu như thế này.
Trước khi đi hai người đã nói với Hương Cẩm Lan, nàng cũng đã đồng ý vì có Tiêu Dã đi cùng.
Cô không hiểu làm thế nào Tiêu Dã hắn trong mắt nàng lại có độ uy tín cao như vậy.
Lúc hỏi, Tiêu Dã ở bên cạnh nói với cô rằng: “Phu nhân cảm thấy tiểu thư là cần một người quản thúc, mà luôn đi theo người, hiểu được người, còn có thể bảo vệ người thì chỉ có mỗi ta.
Vì vậy phu nhân an tâm để tiểu thư ra ngoài cùng ta là phải thôi.”
“Người không sợ ta dạy hư ngươi sao?”
Hắn nhìn cô, khẽ bật cười: “Dạy hư ta? Nếu ta hư thì cũng không hư bằng tiểu thư.
Vẫn có thể quản được người.”
Liễu Nguyệt: “...”
Cô cùng hắn hôm nay không định ăn trưa ở nhà.
Hội chợ sôi động như vậy cũng không thể thiếu mấy quán ăn lớn nhỏ được.
Liễu Nguyệt chính là kéo Tiêu Dã vào quán ruột* của mình, hôm nay khách tới đông hơn thường ngày, cô vẫy tay gọi to: “Tiểu nhị ca ca!”
( Đọc lại chương 4 để khôi phục kí ức nếu lỡ quên)
Tiểu nhị đang lên danh sách ở bàn bên thấy cô gọi lập tức ghi nhanh rồi tiến tới nở nụ cười: “A Nguyệt à, lâu lắm mới thấy tới đó.
Hôm nay dẫn theo cậu nhóc này à, trông quen ghê, ta đã gặp bao giờ chưa nhỉ?”
Y nói, sau đó dùng cặp mắt chăm chú nhìn Tiêu Dã, lại còn quay đi quay lại đến chóng mặt, Liễu Nguyệt hết chịu nổi nói: “Lần trước ta có dẫn hắn vào đây uống nước, đã là chuyện của năm ngoái rồi.”
“À...” Tiểu nhị nghe vậy gật gù, y có tài nhớ kĩ được mặt người khác dù đã rất lâu, cho dù chỉ là người lướt qua y cũng nhớ được rất rõ.
Tiểu nhị niềm nở nói: “Vậy cậu ấy tên là gì?”
“Liễu Nguyệt!”
Liễu Hạo chỉ vô tình nhìn lướt qua mà không ngờ bản thân sẽ thực sự thấy cô ở trong, gọi Liễu Nguyệt thật to xong liền hùng hổ xông vào, theo sau y là Liễu Chi có chút ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên nàng bước vào nơi như thế này và Nhất Minh mặt lạnh không cảm xúc.
Liễu Nguyệt ngay lúc này mắt trừng lớn, chỉ sợ nếu giờ cô đang uống nước thì đã sặc chết rồi.
Liễu Hạo đứng trước bàn ăn của hai người, ra vẻ nghiêm nghị, hai tay khoanh lại nói: “Hai ngươi hay lắm.
Dám trốn bọn ta ra ngoài chơi mảnh, đã thế giờ còn định ngồi đây tận hưởng bữa ăn thịnh soạn thế này trong khi cả sáng ông đây đi tìm bóng dáng hai ngươi.”
Liễu Nguyệt: “...”
Tiêu Dã: “...”
Sao cứ cảm thấy như bị y bắt gian tại trận vậy.
Cô nghĩ.
“Tam thiếu gia, cậu cũng ăn cùng hai người họ à?...” Tiểu nhị lên tiếng, y biết Liễu Hạo, nhưng hai người đằng sau thì y không biết nên hỏi: “Hai vị đằng sau là...”
“Tỷ tỷ của ta với người của tỷ ấy, bọn ta sẽ ngồi ăn tại đây, ngay cái bàn này.” Liễu Hạo nói, sau đó dường như muốn chọc tức Liễu Nguyệt, y không chút ngần ngại ngồi xuống.
Liễu Chi nghe Liễu Hạo nói đôi mắt bỗng ngập tràn vui sướng, nàng e thẹn ngồi vào bàn, Nhất Minh ở sau cũng ngồi theo.
Thế là cái bàn vốn chỉ cho hai người giờ lại thành cho năm người.
Liễu Nguyệt với khuôn mặt xám xịt nhìn Liễu Hạo hỏi: “Ngươi đi tìm bọn ta cả sáng?”
Y nhướn mày nói: “Chứ sao?”
Cô thực sự cạn lời với thằng nhóc cứng đầu này rồi, nhìn sang Liễu Chi hỏi: “Cả ngươi cũng đi theo nó luôn?”
Nàng nhìn cô, như xấu hổ vì bị chất vấn mà đôi má ửng đỏ khẽ gật đầu.
Liễu Nguyệt: “...”
Lại nhìn Nhất Minh, coi như đang nhìn tảng băng đi.
Hai người đọ mắt một lúc, không ai chịu nhường ai, cuối cùng Liễu Nguyệt nói: “Cái tên to xác này, sao ngươi không quản chủ tử của mình đi hả?”
Nhất Minh bình đạm đáp: “Lời của tiểu thư là trên hết, ta chỉ cần đi theo để đảm bảo an toàn cho người thôi.”
Cô nghe hắn nói vậy thì như được khai sáng, cảm thấy bản thân vừa tìm được tư tưởng vô cùng mới mẻ cho Tiêu Dã.
Hai mắt Liễu Nguyệt tràn đầy mong chờ nhìn về phía Tiêu Dã như muốn nói:
Thấy không A Dã, mau học theo Nhất Minh đi!
Tiếc thay Tiêu Dã vẻ mặt lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
Liễu Nguyệt: “...”
Đợi một lúc thì thức ăn đã được dọn lên đầy một bàn.
Liễu Hạo vì tìm người cả buổi trời nên có chút đói bụng, mặc kệ tiểu tiết mời ăn.
Nhanh tay gắp thức ăn vào bát nhai ngấu nghiến.
Liễu Nguyệt cũng chẳng rảnh mà đi quan tâm tới mấy câu mời sáo rỗng đó nên gắp đồ ăn luôn.
Vì Tiêu Dã là người gọi món nên cả bàn toàn đồ ăn cô thích, nhưng ban nãy cô đã ăn vặt bên ngoài rất nhiều rồi, mặc dù sức ăn của cô không đến nỗi nhưng cái bụng nhỏ giờ đã hết chứa nổi, thế là thành ra cả bữa cô ăn còn chưa xong con tôm trong đĩa gỏi thập cẩm hải sản.
Liễu Hạo để ý thấy, mắt phượng ngước lên hỏi: “Ăn uống kiểu gì mà chậm như rùa bò thế.
Không nhanh đến cả đĩa cũng không cho ngươi gặm đâu.”
Liễu Nguyệt nói: “Lo việc ăn của ngươi đi.”
Y lười nói nhiều với cô, cầm đũa gắp một cái đùi gà quay lên sau đó ném thẳng vào bát Liễu Nguyệt.
Mà nó lại trùng hợp đúng lúc Tiêu Dã bóc xong tôm cho cô, đưa tay ra để tôm vào bát.
Liễu Hạo: “...”
Tiêu Dã: “...”
Đùi gà vì va vào tay Tiêu Dã mà rơi ra bàn, tôm bóc cũng vì tác động của đùi gà mà rơi theo.
Hắn đen mặt nhìn con tôm trắng nõn của mình bóc cho cô nằm trên mặt bàn, Liễu Hạo cũng nhìn chằm chằm vào cái đùi gà của mình.
Mẹ nó chứ!
Y tức giận nghĩ.
Liễu Nguyệt không lo về Tiêu Dã nhưng lại khá quan ngại về Liễu Hạo, chỉ tay về phía y nói: “Cấm đánh nhau lúc đang ăn.
Nếu muốn thì gắp cho Liễu Chi đi.”
Liễu Hạo nghe cô nói xong chẳng có thái độ gì khác, chỉ im lặng gắp thức ăn cho Liễu Chi theo lời nói của cô.
Liễu Chi được Liễu Hạo gắp thì vô cùng vui, ánh mắt như lấp lánh vì sao hướng về phía Liễu Nguyệt như muốn cảm ơn.
Cô nhìn nàng khẽ gật đầu, xem ra làm người tốt cũng không khó lắm.
Ăn xong thì cả bọn quyết định ghi giấy nợ, dù sao Liễu Nguyệt từ nhỏ tới giờ chưa quỵt tiền ăn bao giờ nên tiểu nhị rất thoải mái đồng ý.
Vốn định ăn xong thì về nhưng trên đường về cô bất chợt thấy đám trẻ nối đuôi chạy thành tốp năm tốp ba đi theo về hướng nào đó.
Không chỉ mỗi cô, cả bốn người còn lại đều thấy.
Liễu Hạo nói: “Đi theo đi.”
Liễu Nguyệt vốn đang cân nhắc về việc đi ngủ trưa, nhưng tính tò mò lại nổi lên, cô nói: “Đi thôi.”
Vậy là cuối cùng cả năm người lại kéo nhau sang tận đường bên kia để chơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...