Chuyện chẳng ngờ là, đúng ngày hôm sau, Liễu Diễm Tư quả thực gọi Liễu Nguyệt tới để bàn việc đi học.
“Người thật sự không nói dối à?” Tiêu Dã đi bên cạnh hỏi cô.
Tru????ệ???? cop ????ừ ????ra????g ﹙ T rUm????ru????ệ????.VN ﹚
“Ta tiện miệng nói thế thôi.” Liễu Nguyệt nói.
Tiêu Dã: “…”
Vân Du Các.
“Người cho gọi bọn con.”
“Ừ.” Liễu Diễm Tư nói.
“Về vấn đề này, trong thời gian con mất tích, ta đã gặp trực tiếp Khả tiên sinh để nói chuyện.
Y cũng đã hứa sẽ giữ kín chuyện này không để cho bên ngoài biết.
Vì thế hai đứa cứ thoải mái đến trường, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nếu có ai hỏi thì chỉ nói mới đi thăm họ hàng xa trở về thôi.”
Liễu Nguyệt hỏi: “Không một ai biết chuyện?
“Không ai cả.” Liễu Diễm Tư nói.
Cô thật sự muốn giơ ngón tay cái với y mà, nghe Tiêu Dã kể qua thì số lượng người được y huy động trong cuộc tìm kiếm cũng không phải ít.
Ấy vậy mà người ngoài không một ai biết kể cũng lạ.
Ánh mắt Liễu Nguyệt tràn đầy tán dương, Liễu Diễm Tư có thể thấy được điều đó trong mắt cô, đuôi mắt phượng khẽ cong cong, y cười nói: “Khỏi phải hâm mộ, lo về học hành cho tốt đi.”
“Vậy tuần sau con mới đến trường nhé?” Cô ngây thơ hỏi.
Liễu Diễm Tư giả bộ suy ngẫm, nhưng thực chất đã nhìn ngay ra tính toán của cô từ ban đầu.
Dù gì y cũng đã quen với kiểu tâng bốc lấy lòng ngầm của cô, vẫn là vừa xua tay vừa nói: “Tuần sau thì tuần sau, mau về đi.”
Liễu Nguyệt được như ý nguyện mà vui vẻ ra về.
Tiêu Dã chứng kiến cả quá trình không khỏi đỡ trán thở dài.
Lão gia y đúng là quá chiều tiểu thư rồi.
…
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Giọng của Tiêu Dã khe khẽ, như sợ làm người trước mắt giật mình.
Hắn dịu dàng gọi cô dậy, “Sắp tới giờ đi học rồi.”
Đây là thủ tục thường ngày của hắn.
Sớm đã quen nên Tiêu Dã cũng coi như việc bình thường, ngồi năn nỉ hồi lâu thì Liễu Nguyệt mới chịu mở mắt lười biếng ngồi dậy.
Lại ngồi chờ hồi lâu nữa để cô xuống khỏi giường.
Chuẩn bị xong hết thảy thì xe ngựa cũng đã đợi sẵn sàng ở bên ngoài.
Tiêu Dã để Liễu Nguyệt lên trước rồi mình lên sau.
Hồng Cử.
“A! Liễu Nguyệt kìa!”
“A Dã theo sau kìa!”
“Lâu lắm mới thấy hai người họ đấy!”
Sau vụ đóng kịch kia thì cũng có thể nói hai người nổi tiếng nhất nhì trường, giờ lại thêm vụ nghỉ học hơn tháng thì lại càng nổi hơn.
Suốt dọc đường hành lang, vô vàn ánh mắt đều đổ dồn về phía đây.
Cũng có những câu hỏi thăm sáo rỗng, Liễu Nguyệt ban đầu còn khách sáo trả lời đôi ba câu, một lúc sau thì đến liếc còn chả thèm, mặc Tiêu Dã ở sau xử lí.
Nơi hai người tới là phòng giáo viên, trước tiên là tới gặp Khả Dĩnh, sau đó mới quay về kí túc xá.
Bước vào trong, thật trùng hợp thay gặp đúng Khả Dĩnh y đang chuẩn bị ra ngoài.
Cô cùng hắn chào y, Khả Dĩnh thấy hai người thì lập tức kéo vào trong hỏi han, tiếp sau đó là nghiêm khắc dạy dỗ.
Cuối cùng y nói: “Quay trở về được là tốt, thoát ra được là tốt lắm rồi.
Đừng để cho chuyện này tái diễn thêm lần nữa, một lần thôi cũng đủ khiến mọi người trong nhà em mất ăn mất ngủ rồi, cũng đủ làm mọi thứ xáo trộn hết lên rồi.
Hai đứa hiểu chưa?”
Liễu Nguyệt gật đầu nói: “Hiểu rồi thưa tiên sinh.”
Khả Dịnh nghe vậy vừa lòng, nhẹ nhàng nói: “Kiến thức hai tháng qua, ta sẽ dành thời gian riêng giảng lại cho hai đứa.
Bây giờ về chuẩn bị đi, sắp tới giờ vào lớp rồi.”
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã cúi chào y rồi ra khỏi phòng.
Thú thực cô không có hứng học hành, trốn học được càng nhiều thì càng tốt.
Nhưng Khả Dĩnh y đã nói vậy thì chỉ biết nghe theo.
Mặt mày ủ rũ nói: “Thế là vẫn phải học.”
Tiêu Dã hiểu tính tình của cô, nhưng chuyện này không thể nói muốn bao dung là bao dung được, hắn nói: “Nếu người không hiểu ta có thể giảng lại cho người.”
Liễu Nguyệt quay lại nhìn hắn, ánh mắt hiện lên rõ ý tứ ‘không cần, cảm ơn’.
Kí túc xá.
Phòng của cô vẫn như vậy, đồ đạc vẫn như thế.
Liễu Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, bỗng lúc này cửa phòng bị mở lấy một cái ‘rầm!’
Cô giật mình quay đầu lại, là Thẩm Hi.
Thẩm Hi lúc này đang thở hồng hộc, chắc là do vừa nãy chạy quá nhanh.
Vẻ mặt cô tràn đầy vui sướng khi được gặp lại người bạn thân lâu ngày không gặp, mặc cho Liễu Nguyệt còn đang ngơ ngác thì đã lập tức tiến đến ôm cô vào lòng xúc động nói: “Đồ ngốc này đi đâu không thông báo trước.
Biết ta lo cho nhà ngươi thế nào không hả? Ở đây một mình chán lắm đó!”
Liễu Nguyệt để cho nàng ôm một lúc, sau đó vỗ nhẹ vào lung bảo: “Được rồi, sắp không thở nổi rồi.
Buông ra đi.”
Thẩm Hinh vẫn chưa hết vui mừng, nói với cô đủ mọi thứ.
Từ việc thắc mắc tại sao cô nghỉ đến những việc xảy ra gần đây trong trường.
Từ A đến Z, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi Liễu Nguyệt đã có thể nắm rõ mọi chuyện ở trường trong lòng bàn tay.
Có cô bạn thuộc cục tình báo kể ra cũng thú vị ghê.
Nói chuyện một hồi thì cũng đã đến giờ vào lớp, Thẩm Hi và Liễu Nguyệt cùng nhau ra khỏi kí túc xá, mà lúc này Tiêu Dã đã sớm đứng đợi cô ở ngoài.
“Ôi!” Thẩm Hi kêu lên, bất ngờ trước dáng vẻ và phong thái của người con trai từ xa.
Nàng không ngừng lay lay cô nói: “Nè nè Liễu Nguyệt, y là A Dã đúng không? Trời ơi! Hai tháng qua rốt cuộc làm thế nào mà trông y khác thế?” Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu sau đó nàng không nói thêm câu, “Nhưng sao trông ngươi chả thay đổi gì vậy? Vẫn cái dáng người và cái mặt chán đời như thế?”
Liễu Nguyệt bị nàng làm phiền mà mặt đã sớm đen xì: “…”
“A Dã.” Bỏ mặc cô bạn vì thấy trai đẹp mà đã hóa đá ở đằng sau.
Cô gọi hắn, Tiêu Dã nhìn thấy cô, đôi mắt tựa như cún con mà chạy đến bên cạnh: “Tiểu thư.”
Hắn cũng nhìn thấy Thẩm Hi, cũng biết nàng là bạn cùng phòng với Liễu Nguyệt, vì thế mỉm cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Hi được Tiêu Dã chào thì không khỏi sung sướng, có hơi lắp bắp đáp: “X…xin chào…”
Liễu Nguyệt dùng vẻ mặt ‘chán đời’ mà chính nàng miêu tả quay lại nhìn: “…”
Cả ba người lên lớp, thế mà lại vô tình gặp Diệp Chi Lăng cũng đang trên đường tới, Liễu Nguyệt lập tức gọi đối phương lại.
Diệp Chi Lăng thấy cô, thực sự muốn chạy qua mà khóc lóc kể khổ, tiếc thay nhận thấy ánh mắt từ xa của Tiêu Dã, y đành ngậm ngùi vẫy lại rồi chuồn thật mau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...