Tiêu Dã cuối cùng cũng đặt chân đến nơi.
Vội vã xuống ngựa nhìn vào trong, thật sự có một đám trẻ con đang ở đây, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hình bóng quen thuộc của cô.
Đáy mắt hắn bỗng lóe lên một tia thất vọng.
“Tao phải giết chúng mày!!!”
Một giọng nói đầy giận dữ đã truyền đến tai Tiêu Dã, không chỉ có mình hắn, mọi người ở đây đều nghe thấy.
Thanh Mộc nhíu mày hỏi: “Đã có chuyện gì ở đây?”
Một kẻ ra xoắn xuýt nói: “Thưa ngài, chuyện này…”
“Ủa A Nguyệt cùng A Lăng đâu rồi?” Tiểu Khả lúc này mới nhớ tới hai người liền hỏi.
“Ờ ha, hai bọn họ đi đâu rồi?” Lam Hiền nói, không quên nhìn ngó xung quanh.
Bỗng bị một bóng người cao to chắn trước mặt, Lam Hiền cùng Tiểu Khả căng cứng hết cả người vì sự xuất hiện bất ngờ có chút đột ngột này của Tiêu Dã, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn.
Nhưng chưa kịp làm gì thì Tiêu Dã đã túm vai Tiểu Khả hỏi: “Cậu vừa gọi tên ai?”
“A…a..” Tiểu Khả bất ngờ không nói lên lời.
Lam Hiền thấy không ổn liền ra chắn trước Tiểu Khả, nói: “Tại sao hỏi hai người họ?”
“Không có thời gian, nói mau!” Tiêu Dã tức giận nói.
Nếu thật sự tiểu thư người đang ở đây, thì câu “Tao phải giết chúng mày” chính là…
“Có hai đứa trẻ đang chạy về phía cánh rừng, Đinh Thiệu đang chạy đuổi theo bọn chúng!!!” Người canh gác đứng từ trên đài quan sát nói.
Tiêu Dã lập tức hỏi hướng cánh rừng ở đâu rồi chạy theo nơi người canh gác chỉ.
Liễu Diễm Tư cùng những người khác cũng theo sau hắn.
Lúc này ở phía Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng.
“Bên phải có bẫy.”
“Bên trái.”
“Né cái gốc cây đó ra.”
Cô nói, như đã nắm rõ những cái bẫy này trong lòng bàn tay.
“Gã đó còn đuổi theo không?” Cô hỏi Diệp Chi Lăng.
“Có! Ở ngay sau!” Y nói, giọng nói không giấu nổi sợ hãi.
Trong đầu không khỏi suy nghĩ đến cảnh bản thân mình sẽ ra sao nếu bị gã bắt được.
Nghĩ vậy Diệp Chi Lăng bỗng rùng mình, chân bất giác gia tăng chân tốc lực nhanh hơn.
“Tiểu thư! Người ở đâu!?” Giọng của Tiêu Dã vọng ở đằng xa.
“A Dã?” Liễu Nguyệt bất ngờ nhìn ra sau.
Tên đàn ông mà được người canh gác gọi là Đinh Thiệu miệng gằn hai từ ‘chết tiệt’, chạy càng lúc càng gần hai người.
Không còn thời gian vui mừng vì được đoàn tụ, cô nói với Diệp Chi Lăng: “Tách ra!”
Sau đó hai người bắt đầu chạy sang hai hướng khác nhau.
Đinh Thiệu quyết định đuổi theo Liễu Nguyệt.
Thấy gã đang đuổi theo sau mình thì cô không khỏi cười khẩy.
Chắc giờ ngươi đang tức lắm nhỉ?
Soạt!
Chạy ra khỏi cánh rừng chính là vách núi, Liễu Nguyệt buộc phải dừng lại nếu không muốn chết.
Cô quay đầu nhìn Đinh Thiệu.
Gã cũng dừng lại cười hả hê nói: “Chạy nữa đi, sao không chạy nữa rồi.”
Cùng lúc này Tiêu Dã chạy tới, gọi to: “Tiểu thư!!!”
“A Dã!” Liễu Nguyệt cũng gọi lại hắn.
Đinh Thiệu thấy tình hình đang có vẻ không ổn.
Khi Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Dã thì gã đã chớp ngay lấy thời cơ lao về phía cô.
Liễu Nguyệt biết không thể lùi thêm được nữa nên bị gã bắt được.
Đúng lúc này Liễu Diễm Tư cùng những người còn lại tới nơi.
“Tiểu thư!!!” Đồng tử Tiêu Dã co chặt, nỗi sợ hãi như đang dâng trào khắp người hắn.
“Ta không sao.” Cô cười trấn an hắn.
“Trò gì đây?” Mắt phượng của Liễu Diễm Tư nheo lại, lông mày nhíu chặt.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đinh Thiệu, kẻ đang có ý định làm hại nữ nhi của y.
Đinh Thiệu cảm thấy mình còn cách cái chết không xa nữa rồi.
“Đừng lại đây!!! Nếu không ta..!” Nói rồi gã lôi trong người ra một đoản đao, lưỡi dao dí sát vào cổ Liễu Nguyệt, nói: “Ta sẽ giết nó!”
Bước chân mọi người bỗng khựng lại, Diệp Chi Lăng sau khi thấy mình không bị đuổi theo bèn vòng lại đường cũ tìm cô.
Nhìn thấy một màn như này thì không khỏi sửng sốt: “A Nguyệt!”
“Đừng tiến tới.” Liễu Diễm Tư chặn y lại.
Thanh Mộc cùng Bạch Nhu ở sau im lặng nãy giờ, cuối cùng Thanh Mộc lên tiếng: “Ngươi làm trò gì đó? Còn không mau bỏ con bé ra.”
Uy áp của y suýt chút nữa khiến Đinh Thiệu nghe theo.
Nhưng chợt gã nghĩ, bây giờ đã là đường cùng của gã rồi, không biết ai cao hơn ai nhưng muốn gã chết thì gã cũng phải kéo theo cô.
Đinh Thiệu hùng hổ nói: “Các người mau lùi hết lại, nếu không ta sẽ giết chết nó!”
Tiêu Dã sợ hãi định lùi lại, bỗng lúc này hắn nhận được ánh mắt tín hiệu của cô, Liễu Nguyệt dùng khẩu hình nói với hắn: Nhân cơ hội, đánh gã.
Tiêu Dã thấy vậy vội lắc đầu.
Không được.
Nếu hắn mà làm không tốt thì cô sẽ bị thương mất.
Liễu Nguyệt thấy được sự chần chừ trong mắt hắn, làm khẩu hình: Nếu ngươi không làm ta sẽ giận ngươi.
||||| Truyện đề cử: Thanh Niên Quá Hạn |||||
Công nhận chiêu này luôn có hiệu quả, sự chần chừ của Tiêu Dã đã đổi thành sợ hãi.
Hắn khẽ cắn môi thỏa hiệp với cô.
Liễu Nguyệt cười nói với hắn: Ta không sao.
Tiêu Dã nhìn cô, không sao cười nổi.
Không phải hắn không dám cứu cô, mà là do việc đó quá liều lĩnh.
Hắn không muốn phải đánh đổi an nguy của cô chỉ vì sự bốc đồng.
Hắn phải căn cơ, suy xét thật chắc chắn, đến thời cơ thích hợp mới dám ra tay.
Nhưng cô đã nói vậy, Tiêu Dã hắn cũng chỉ biết nghe theo.
Liễu Diễm Tư ở đằng sau cũng biết Liễu Nguyệt đang âm mưu gì.
Một lòng vui vẻ diễn cùng, y nói với Đinh Thiệu: “Nếu ngươi thả con bé ra, ta sẽ không động vào ngươi, thay vào đó sẽ cho ngươi một món tiền lớn rồi để ngươi đi.”
Chỉ có thằng ngu mới đi tin lời ta.
Y nghĩ thầm.
“Thật sao?” Đinh Thiệu nói, nhưng gã vẫn chưa tin lại hỏi: “Lỡ ngươi lừa ta thì sao?”
“Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Liễu lão gia Liễu Diễm Tư, lời nói của ta đáng giá ngàn vàng.
Tin ta đi, ta không lừa ngươi đâu.” Liễu Diễm Tư nói, sau đó y chưng ra vẻ mặt ‘ta đây rất uy tín’ cho Đinh Thiệu nhìn.
Những người đã từng bị Liễu Diễm Tư lừa, đặc biệt là Bạch Nhu: “…”
Thấy Đinh Thiệu còn đang do dự, Tiêu Dã chớp lấy thời cơ lao lên phía trước.
Ngay chính lúc đó Liễu Nguyệt cũng dùng củ trỏ đập vào mạn sườn gã, Đinh Thiêu đau điếng người, bản thân chưa kịp hoàn hồn thì Tiêu Dã đã lao đến định cướp người từ tay gã.
Nhanh thì nhanh đấy, nhưng so về sức thì hai chúng mày cộng lại cũng chưa bằng ta đâu.
Đinh Thiệu nghĩ.
Khi chỉ còn cách 1 mi-li-mét nữa là hai người chạm được vào nhau, gã dùng đôi chân dài đạp Tiêu Dã bay ra xa, bàn tay lực lưỡng bóp chặt lấy cổ cô giơ lên.
Tiêu Dã phun ra một búng máu, may mắn hắn được Liễu Diễm Tư đỡ lại.
Liễu Nguyệt thì kém may mắn hơn, lần này Đinh Thiệu thực sự tức giận, đoản đao từ từ chầm chậm khứa vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
Giọt máu nhỏ đầu tiên chảy ra, tiếp theo đó là dòng máu đỏ tươi theo vết khứa mà tuôn ra, thấm đẫm cổ áo của cô.
Sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch.
Liễu Diễm Tư quay ra nói gì đó với Thư Kính.
Liễu Nguyệt cắn răng chịu đựng, môi không biết từ khi nào đã bị cô cắn rách, máu cũng từ đó chảy ra.
“Tiểu thư!!!” Tiêu Dã gào lên một cách mất kiểm soát, như một con thú khi nhìn thấy người mà mình hết mực nâng niu trong tay lại bị người khác làm tổn thương.
...----------------...
Truyện có vẻ đang căng, cùng giải tỏa chút nào...
[ Buổi trò chuyện nho nhỏ ]
"Là người từng phê phán cách dạy con của Liễu Diễm Tư, chị có suy nghĩ gì sau sự việc lần này?"
Hương Cẩm Lan: "Nếu được nói lại thì tôi vẫn sẽ nói như vậy.
Vì tự bản thân tôi nhận thấy rằng mình không thể nghiêm khắc với Nguyệt Nhi, mà Liễu Diễm Tư y lại càng không thể.
Nếu không có Tiểu Dã ở bên cạnh quản thúc con bé, chỉ sợ rằng Nguyệt Nhi nhà tôi đã sớm cầm đầu nhóm trẻ con chuyên đi phá làng phá xóm rồi."
Liễu Nguyệt: "..." Người nói cũng có khả năng.
Nàng lại nói tiếp: "Nhưng cũng không thể phủ nhận công sức của y được, khả năng tự vệ của Nguyệt Nhi rất tốt, tất cả đều do một tay y dạy bảo.
Nhờ thế nên con bé mới có thể bảo vệ bản thân mình trước bọn bắt cóc."
Tràng pháo tay vang lên kết thúc cuộc trò chuyện nho nhỏ này.
*Cách Liễu Diễm Tư dạy Liễu Nguyệt:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...