Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!
Một khoảng thời gian nữa lại trôi qua.
Tiêu Dã cùng Nhất Minh dưới sự chỉ dạy của Liễu Diễm Tư đã trổ mã ra không ít.
Có khi nếu bây giờ Liễu Nguyệt có ở đây thì chỉ sợ đến chính cô cũng sẽ không nhận ra Tiêu Dã hắn mất.
Keng! Keng!
Kiếm của Tiêu Dã cùng với kiếm của Nhất Minh không ngừng va vào nhau.
Liễu Diễm Tư đứng một bên quan sát.
Hai người không ngừng công kích đối phương.
Sợ rằng sẽ đánh đến ngươi chết ta sống nên Liễu Diễm Tư đã ra hiệu dừng lại.
“Lau mồ hôi đi.” Y nói, sau đó tiến đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
Nếu như phải nói Tiêu Dã trong khoảng thời gian qua thay đổi nhiều nhất là gì, thì đó chính là đôi mắt của hắn.
Đôi mắt từng không giấu nổi cảm xúc mà lộ rõ ra ngoài, giờ đây chỉ còn lại một mảng lãnh đạm, như cho dù trời bây giờ có sập xuống cũng không làm cho đôi mắt đấy lóe lên một chút hoảng loạn nào vậy.
Liễu Diểm Tư cảm thấy như chính mình đã huấn luyện ra một con sói thuần thục, đáy mắt không giấu nổi hứng thú.
“Nhất Minh, việc của ngươi tới đây là hết rồi.
Trở về với Chi Nhi đi.” Y nói.
“Vâng.”
Nhất Minh đi rồi, lúc này Liễu Diễm Tư mới nói với Tiêu Dã: “Đúng ngày mai sẽ khởi hành, cứ như đã bàn mà hành động.”
“Vâng.”
Mục đích của Liễu Diễm Tư cho việc này không chỉ là để cho Tiêu Dã thành thạo các kĩ thuật luyện kiếm lẫn đánh nhau.
Sở dĩ y đã suy đoán được chỗ của Liễu Nguyệt, nhưng vì nơi đó nằm ngoài phạm vi thế lực của y nên chỉ có cách sai người được cài vào trong đó tìm hiểu và mở đường trước.
Sau khi củng cố xong lực lượng thì mới bắt đầu gửi thư cho người ở đó thông báo rằng mình sẽ tới.
Người đó cũng giống như Liễu Diễm Tư, trong tay nắm toàn bộ của thế lực phía Tây của Châu Quốc.
Bốn vùng đều kiêng kị khu vực của nhau, vì vậy trước khi đi thì nên gửi thư trước cho người kia đỡ hiểu lầm.
Nhưng dù sao y với người đó như hận không thể một chưởng đánh chết đối phương.
Có lẽ phải mất kha khá thời gian.
“Sẽ mất hơn tuần để tới được nơi đó.
Chúng ta sẽ xuất phát ngay lúc sáng sớm mai.” Y nói.
“Vâng.”
“Ngươi trở về chuẩn bị đi.” Liễu Diễm Tư xua tay nói.
Tiêu Dã cúi người cáo lui rồi trở về Nhạn Uyên Các.
Tiểu thư, ta sắp tới tìm người rồi.
Chờ ta thêm chút nữa thôi.
…
“Khi đánh các dây đàn cao, cố hạ dần theo chiều cong của cầu đàn.
Cánh tay hãy hạ khép dần lại.
Đánh các dây thấp, cổ tay tròn lại và hạ dần về phía trước đàn.
Ba ngón tay gảy cần thả lỏng, mềm mại, nhẹ nhàng nâng lên rồi hạ xuống gảy vào dây theo chiều cong tự nhiên của bàn tay…” Quách ma ma đang phổ biến cách chơi đàn cho sáu người bọn cô.
Liễu Nguyệt mất tập trung nhìn ra ngoài.
Đã hơn hai tuần kể từ cuộc trò chuyện của cô và Diệp Chi Lăng, nếu tính từ lúc bị bắt tới giờ thì đã gần một tháng.
Chẳng nhẽ có chuyện gì đó với mọi người rồi sao?
Liễu Nguyệt lập tức vứt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Liễu Diễm Tư là ai chứ? Cha cô là ai chứ? Sao có thể có chuyện gì được.
Đang mải suy nghĩ bỗng một đòn roi mạnh mẽ mà tàn nhẫn vụt vào lưng Liễu Nguyệt.
Cô vì bị đánh bất ngờ mà kêu ‘a’ một tiếng.
“Ta dạy thì không chịu nghe, đến lúc làm thì lại lắc đầu.
Thử hỏi ai nuôi mày cho tốn cơm.” Quách ma ma cay nghiệt nói.
Ánh mắt Liễu Nguyệt bỗng lóe lên tia sát ý.
Đánh ta?
Bà già này dám…
Tay Liễu Nguyệt bỗng nắm lấy cây đàn trước mặt, như đã sẵn sàng để ném nó vào đầu Quách ma ma.
Nhưng cô đã không làm vậy.
Tinh!
Từng ngón tay nhỏ mà tinh tế khéo léo gảy lên dây đàn, tạo ra nhưng âm thanh dịu nhẹ, tự nhiên mà thanh nhã, không dồn dập dung tục.
Âm đàn trầm lắng uyển chuyển, như một bản nhạc quyến rũ vọng lại của đất trời.
Xung quanh đều chỉ còn dư lại tiếng đàn của cô.
Không ai dám tạo ra bất cứ tạp âm nào, như sợ để bản thân mình lỡ một khúc của bài.
Liễu Nguyệt vốn không nhắc đến chuyện mình đã được luyện đàn từ khi còn nhỏ nên ngoại trừ Diệp Chi Lăng thì giờ ai nấy xung quanh cũng đều há hốc mồm.
Quách ma ma cũng phải trố mắt nhìn cô.
Tiếng nhạc kết thúc cũng là lúc tầm mắt của Liễu Nguyệt rơi trên người Quách ma ma.
Quách ma ma đang vui mừng vì phát hiện được người tài thì không hiểu sao sống lưng cứ thấy lành lạnh.
Đôi mắt của cô nhìn bà như nhìn vật chết.
Quách ma ma mất tự nhiên nói: “Tạm…tạm tha cho mày.” Rồi bà ta quay ra nhắc nhở năm người còn lại luyện tập cho tốt, lát sẽ quay lại.
Sau đó ra ngoài mất hút.
“A Nguyệt, làm vậy không sợ ngươi bị đưa đi sớm à?” Diệp Chi Lăng lo lắng đến gần hỏi.
Không chỉ mỗi Liễu Nguyệt biết đánh đàn, y cũng giống cô.
Cả hai người vốn là đều được cha y dạy nên khả năng chơi đàn thì miễn bàn.
Liễu Nguyệt bình tĩnh nói: “Không làm vậy ta sợ ở đây sẽ có án mạng mất.”
Diệp Chi Lăng: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...