Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!
Ở Hồng Cử có một thư viện, trong đó sưu tầm hơn mười ngàn cuốn sách cùng các tập thơ và bút văn của những cố nhân nổi tiếng.
Sau giờ học chính có rất nhiều học sinh chọn đến thư viện đọc sách thay vì về kí túc xá.
Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt tới đó không mục đích gì khác ngoài để học.
Khi tới nơi thì cô nhìn thấy Diệp Chi Lăng cũng đang ở đó.
Xung quanh y đều là những chồng sách dày cộp.
Liễu Nguyệt lại gần hỏi: “Sao trông ngươi tàn tạ thế?”
Diệp Chi Lăng mặt như đưa đám nói: “Cha ta, ông ấy bắt ta lần này thi phải nằm trong mười người hạng đầu, nếu không thì đừng mong ông ấy cho tiền tiêu vặt.
”
Liễu Nguyệt: “…”
Vỗ vai Diệp Chi Lăng an ủi, lại nhìn lên thấy Tiêu Dã đã sớm chọn trong chỗ ngồi ở bàn cách xa, Liễu Nguyệt vốn định ngồi luôn bàn Diệp Chi Lăng đành phải nói đôi ba câu với y rồi ra đó ngồi.
Học xong thì trời đã sẩm tối, Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã mượn vài quyển sách của thư viện rồi quyết định ra về.
Lúc đi ngang qua bàn của Diệp Chi Lăng, thấy y úp mặt nằm ngủ quên bên cạnh đống sách, Liễu Nguyệt tốt bụng vỗ vỗ vào lưng y gọi: “Họ Diệp, họ Diệp…”
Thấy đối phương vẫn bất động như cũ, Liễu Nguyệt định vỗ luôn vào mặt, bất chợt Diệp Chi Lăng mơ ngủ nói mớ gì đó.
Liễu Nguyệt: “…”
Liễu Nguyệt hai giây sau:!!!
Y vừa mới nói cái gì?
Liễu Nguyệt cúi sát người xuống.
Một giây…hai giây…
Cô như không dám tin, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc hiếm có.
“Tiểu thư?”
Liễu Nguyệt giật mình quay người lại, bắt gặp ngay ánh mắt của Tiêu Dã.
Tiêu Dã nhìn thấy biểu cảm của cô, như bản thân vừa lén lút làm việc gì đó thì bị bắt quả tang.
Đến nỗi nào khiến người phải giật mình?
Tiêu Dã khẽ nhíu mày, đánh giá xung quanh một vòng.
Diệp Chi Lăng hình như đang ngủ, mà tiểu thư người lúc nãy cúi sát cận kề mặt y.
Lẽ nào tiểu thư lén hôn trộm Diệp Chi Lăng ngủ?
Nghĩ đến khả năng đó thì mặt Tiêu Dã bất chợt đen xì.
Có thể lắm, thư viện hiện giờ chỉ còn vài người, mà bọn họ lại không có để ý đến chỗ này.
Đúng là cơ hội tốt để…HÔN!
Đáy mắt Tiêu Dã bất chợt trở lên lạnh lẽo.
Từ sau khi học ở Hồng Cử được một thời gian thì Liễu Nguyệt cũng không còn nắm tay hắn nữa, khi đó cô nói rằng: “Không cần nắm tay như trẻ lên ba ở đây, dù sao cũng không lạc được.
”
Tiêu Dã hắn lúc đó đuối lí nên đành gật đầu.
Vì thế mà nãy hắn vô tình đi trước quên mất cô ở sau, đến khi quay lại thì đã không thấy người đâu.
Tiêu Dã hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy trở lại thì bắt gặp khoảnh khắc Liễu Nguyệt ghé sát vào Diệp Chi làm gì đó, trông vô cùng mờ ám.
Lúc đó hắn phải vô cùng bình tĩnh lắm mới nói ra được hai từ “tiểu thư”.
Khi cô quay lại nhìn hắn với khuôn mặt đầy ngạc nhiên thì lúc đó hắn cũng như được giải thích.
“Lẽ nào người…”
Chưa kịp nói xong thì Liễu Nguyệt vội chạy đến bịt miệng hắn lại, như lấp liếm cho qua mà nói: “Không có gì đâu, mau về thôi.
”
Nghe thế nào cũng như đang giấu đầu hở đuôi.
Tiêu Dã khó chịu nghĩ.
Sau khi trở về kí túc xá thì đầu Liễu Nguyệt vẫn căng như dây đàn.
Cùng lúc đó ở chỗ Tiêu Dã.
Trong đầu hắn vẫn còn lởn vởn hình ảnh cô cúi người ghé sát mặt vào Diệp Chi Lăng, đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh đó từ từ chạm lên khuôn mặt y…
Xoẹt!!!
Quyển sách Tiêu Dã mượn bên thư viện đã bị xé rách trong vô thức.
Hắn đứng dậy cầm theo kiếm gỗ ra ngoài sân, định bụng luyện một chút cho khuây khỏa nhưng lại chợt nhớ đến lời dặn không được luyện kiếm khi chưa có sự đồng ý của cô.
Vì thế Tiêu Dã lại lủi thủi về phòng với một tâm trạng có thể nói là vô cùng nặng nề.
! ----------------!
Deadline sau khi biết tôi hứa hẹn với các bạn rằng sẽ cố gắng chăm chỉ đăng chương mới.
Vì thế xin phép được thông báo!
Chương tiếp theo dự kiến sẽ được cập nhật vào tháng 6.
! ****************!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...