Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!


Còn hơn một tuần nữa là đến ngày diễn, ngay lúc này tất cả mọi người đều đang cố đẩy nhanh tiến độ của vở kịch nhất có thể.
“Thiên Mộc tiểu thư, người như ánh sáng của cuộc đời ta, nhưng có lẽ ta không thể ở bên người được nữa rồi.”
Tiểu Úc hấp hối nói, mắt không rõ tiêu cự, ánh sáng nơi đáy mắt như đang hòa làm một với bóng đêm.
Cắt!!!
“Tốt lắm!”
“Cả bên quá khứ cùng bên tương lai đều diễn xong hết rồi, giờ việc chúng ta cần làm là luyện tập chờ đến ngày diễn thôi, mọi người đều vất vả rồi.”
Người nói là Thời Lâm, sự huynh khóa bốn, cũng là người phụ trách mảng đạo diễn.
“Mai sẽ có trang phục, mọi người đo hết chưa vậy?” Người phụ trách may đo trang phục hỏi.
“Xong hết rồi.” Thời Lâm nói.
Liễu Nguyệt đưa khăn cho Tiêu Dã lau mặt.
“Thời tiết đang chuyển lạnh, nằm dưới sàn nhà nhớ chú ý chút.” Vừa nói cô vừa phủi bụi trên người cho hắn, mặc dù dưới sàn nhà đã được lau dọn sạch sẽ để luyện tập.
Khóe miệng Tiêu Dã khẽ câu lên.

Ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
“A Dã.” Phong Ngọc Nhi đứng sau gọi hắn.

“Thời Lâm sư huynh bảo chúng ta nên luyện tập với nhau nhiều hơn, vì khi cậu diễn với mình có hơi đơ, không bằng lúc diễn với cậu ấy.”
Cậu ấy trong lời Phong Ngọc Nhi nói chính là Liễu Nguyệt.
Cảm thấy đây là cơ hội tốt để tăng tuyến tình cảm, Liễu Nguyệt lập tức nói: “Cậu ta nói đúng đấy, ngươi nên luyện tập nhiều hơn đi.”
“Nhưng ta còn phải đưa tiểu thư về kí túc xá.” Tiêu Dã nói.
Hắn không có hứng luyện vai cùng người khác, đưa cô về an toàn quan trọng hơn.
Nhưng Liễu Nguyệt nào biết ý tốt của hắn, thẳng thừng từ chối: “Ta không phải trẻ con, không cần có người dắt về.

Ngươi đi luyện vai với Phong Ngọc Nhi cho tốt, ta sẽ về cùng tên này.” Nói rồi cô đi ra sau túm lấy cánh tay Tiêu Dung.
Tiêu Dung nào muốn, vùng vẫy muốn làm cho bàn tay nhỏ đang nắm lấy áo mình buông ra.
Thấy thế Liễu Nguyệt càng nằm chặt hơn, một mực kéo y đi.
Ánh mắt Tiêu Dã trở nên sa sầm.
“Luyện tập cho tốt, mai gặp.” Giọng Liễu Nguyệt từ xa vọng lại.
Bị cô lôi một chặng, Tiêu Dung chịu hết nổi nói:“Bỏ ra, ngươi bỏ ra cho ta.”
“Làm vậy ý gì?” Y tức giận nói.
Liễu Nguyệt quay trở về dáng vẻ lạnh nhạt vốn có, nói: “Đừng tưởng ta không biết ngươi định làm kì đà cản mũi.”
“Ta? Tại sao ta phải làm vậy?” Tiêu Dung bật cười chế giễu nói, “Coi như là thế thật, thì liên quan gì đến nhóc con như ngươi, nhớ kĩ ta lớn hơn ngươi những hai tuổi đó.”
“Rồi sao? Ngươi định đánh ta à?” Liễu Nguyệt cũng không hề kém cạnh nói lại, “Ngươi không có duyên với Phong Ngọc Nhi đâu, tin ta đi.”
Lúc này Tiêu Dung đã thực sự tức giận, mắt mở to trừng Liễu Nguyệt.
May cho ngươi là mẫu phi của ta dạy là không được đánh con gái, không thì ngươi tới số rồi.
Tiêu Dung tức giận quay người đá thật mạnh vào cái cây bên cạnh.
Một chút vụn cây rơi xuống.
Liễu Nguyệt: “…”
Đây là một cái cây đại thụ mười người ôm mới hết đó…
Nhìn thấy vẻ mặt thoáng tái mét của Liễu Nguyệt, Tiêu Dung bỗng cảm thấy cơn tức vơi dần, kiêu ngạo nhếch miệng.

“Ngươi cùng ra gì phết.” Liễu Nguyệt nói, ánh mắt nhìn Tiêu Dung như muốn phát sáng.
“Hừ! Cũng bình thương thôi.”

Tiêu Dung vì được khen mà có chút thỏa mãn.
Và thế là Tiêu Dung đã bị Liễu Nguyệt rủ đi nhìn lén Tiêu Dã cùng Phong Ngọc Nhi luyện tập.
“Tiểu Úc, lưng ngươi…Trời ơi!”
“ T…Tiểu Mộc, người đừng lo, ta không sao hết, thật đó.”
“Người…người ôm ta một cái…c…có được không?”
Giọng Phong Ngọc Nhi như nghẹn lại, nói: “Được.”
Tới đây hai người dừng lại, dở sang trang khác.
“Sao không ôm nhau?!” Liễu Nguyệt lén đứng sau bụi cây quan sát khẽ nói.
“Ôm cái đầu ngươi!” Tiêu Dung bên cạnh đánh một cái không mạnh không nhẹ vào đầu cô.
Liễu Nguyệt quay sang trừng mắt với y.
Tiêu Dã đang đọc kịch bản bỗng quay đầu nhìn về phía bụi cây.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dung lấp ngay sau đó: “…”
Hắn nhìn hồi lâu mới quay đi, lúc này hai người thở phào.
“Tại ngươi hết đó.” Liễu Nguyệt che miệng, cố hạ tông giọng của mình xuống thấp nhất.
“Có mà tại ngươi ế.” Tiêu Dung nói.
Tiêu Dã đang đọc kịch bản lại khẽ nhíu mày nhìn về hướng đó.
Phong Ngọc Nhi thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy?”
“Chỗ đó.” Hắn chỉ tay về phía bụi cây.
“Có người.”
Nói rồi Tiêu Dã đi thẳng về hướng bụi cây.

“Mẹ nó A Dã đang đến!” Liễu Nguyệt nói, tay không tự chủ được đánh lên người Tiêu Dung.
“Còn không chạy!”
“Đồ ngốc, không chạy được.” Tiêu Dung nói.
Trước khi chọn chỗ để nấp thì y đã để ý thấy cái bụi cây này tuy tầm nhìn tốt, nhưng nhược điểm chính là nếu bị phát hiện thì khả năng đứng lên để nấp sang chỗ khác là bằng không.

Có thể quay người cắm đầu chạy nhưng thế thì hèn quá, như bị bắt quả tang làm việc xấu vậy.

Mà ta có làm việc gì xấu đâu mà phải sợ.
Thế nên nếu đã bị bắt thì phải bị bắt chung, nghĩ vậy Tiêu Dung liền túm lấy tay Liễu Nguyệt không cho cô chạy.
Liễu Nguyệt đang tính chạy: “…”
“Buông ra!”
“Ngươi có chịu buông không?”
Tiêu Dung vẫn túm chặt tay cô không nói một lời mặc cho bị đánh.
Soạt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui