Tùng! Tùng! Tùng!
Dứt tiếng trống mở màn cho cuộc thi săn, các hoàng tử lần lượt tiến vào cánh rừng.
Tiêu Dã không vội săn ngay mà chỉ cưỡi ngựa đi dạo quanh khu rừng, nơi được coi là địa điểm săn bắt lý tưởng.
Hắn chậm rãi quan sát xung quanh, sớm đã cảm nhận được ánh mắt của chục kẻ đang nhìn mình.
Nóng lòng muốn lấy mạng ta tới thế sao?
Vừa hay toàn thân đang có chút buồn bực.
Hoạt động xương khớp chút cũng không tới nỗi.
Nghĩ vậy Tiêu Dã ngay lập tức mỉm cười nguy hiểm quay lại phía sau, nói: “Đám rác rưởi các ngươi đến cùng vẫn chỉ là rác rưởi.
Ngay cả giết bổn vương mà cũng chỉ dám làm mấy hành động lén lút.”
“Ra hết đi.”
Chưa dứt câu cây cỏ xung quanh đã lay động.
Một đám sát thủ hơn hai chục tên đã bước ra đứng một vòng bao vây lấy Tiêu Dã
Hắn thấy vậy chỉ bình tĩnh ngồi trên ngựa, miệng câu lên một cách quỷ dị.
…
Tiêu Lạc Quân có lẽ là người năng nổ nhất trong mọi cuộc thi săn hằng năm.
Thay vì coi đây như một buổi dạo chơi giống các hoàng đệ của mình thì Tiêu Lạc Quân thực sự nghiêm túc với việc này.
Có lẽ vì vậy nên tuy chưa đầy một canh giờ nhưng y đã săn được một con hươu và ba con thỏ.
Tiêu Lạc Quân đang im lặng quan sát mục tiêu tiếp theo, bỗng tiếng móng ngựa gõ xuống nền đất ngày càng gần khiến y nâng cao cảnh giác, tay siết chặt cung, ánh mắt cũng hướng về nơi phát ra âm thanh.
Không lâu sau bóng người cũng dần hiện rõ, tới gần hơn về phía Tiêu Lạc Quân.
Tiêu Dã một thân nhuốm đầy máu tươi như vừa tắm trong biển máu có thể nói là đang thư thả cưỡi ngựa đi gần tới, vẻ mặt sắc lạnh khi nhìn thấy Tiêu Lạc Quân càng đáng sợ hơn.
Tiêu Lạc Quân kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn hắn, điệu bộ ra vẻ trấn tĩnh xong cũng không thể che giấu được sự sợ hãi thoáng qua.
“Cửu đệ, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Y hỏi.
Tiêu Dã lạnh lùng hướng ánh mắt về phía Tiêu Lạc Quân, nói: “Đừng ra vẻ quan tâm với ta, không phải Tiêu Lạc Quân ngươi là kẻ chướng mắt ta nhất, muốn bổn vương chết đi sao.”
“Tiêu Dã, ngươi đừng có mà ăn nói hồ đồ.
Tuy ta chướng mắt ngươi thật nhưng không ngu tới mức đã lên kế hoạch rồi còn đứng ở đây đâu.”
“Vì ngươi nghĩ ta chắc chắn sẽ bị giết nên mới có thể ung dung ở đây đi săn.” Tiêu Dã nói.
Tiêu Lạc Quân: “Ở đó có bao nhiêu tên?”
“Gần ba mươi, ta đoán vậy.”
“…”
Một mình đấu với ba mươi tên, thậm chí còn chẳng thấy người này có chút thương tích nào.
Tiêu Lạc Quân trước nay luôn lấy làm kiêu hãnh khi bản thân giỏi võ, có thể đấu kiếm cũng như đấu tay đôi với các tướng quân.
Nhưng sau khi nghe và chứng kiến con người trước mặt này thì y đột nhiên cảm thấy nếu giờ có đấu tay đôi với hắn thì có lẽ chỉ cần hắn muốn, y thật sự sẽ chết chỉ trong một khoảnh khắc.
“Ta nghĩ ngươi nên rút lui trở về gọi thái y thì tốt hơn đấy.” Tiêu Lạc Quân nói.
Tiêu Dã nhướn mày, đáp: “Ngươi nghĩ ta thực sự quan tâm tới cái cuộc thi này sao? Có lẽ cũng chỉ có mình ngươi là nghiêm túc coi đây là thi.”
“Tiêu Lạc Quân, ta nghĩ bây giờ nên nói để cho ngươi hiểu rõ, nếu không ngộ nhỡ sau này ngươi ngáng đường ta lại rắc rối.” Hắn nói, “Ta không có hứng thú với cái ngai vàng của ngươi, ngươi phải nhớ rõ điều này.
Vì thế nên đừng có mà làm mấy hành động ngu ngốc như phái sát thủ hay lên kế hoạch ngáng chân ta, bổn vương có thể làm nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của ngươi đấy.”
Rõ ràng Tiêu Lạc Quân là bề trên, là thái tử, là hoàng huynh của Tiêu Dã.
Tuy nhiên dưới sức ép trong lời nói và uy thế của Tiêu Dã đã khiến y trong một khoảnh khắc thực sự chỉ muốn ngoan ngoãn gật đầu chấp thuận, không một chút kháng cự.
“Cơ mà…” Tiêu Dã bất chợt nói, “Ta không có hứng thú với ngôi vua, nhưng ta lại có hứng thú với mạng của Chiêu Gia.
Chuyện này không biết giữa mạng của bà ta với ngai vàng, thái tử chọn cái nào.”
Chiêu Gia chính là hoàng hậu của Châu Quốc, mẫu hậu của Tiêu Lạc Quân.
Vì lẽ đó khi nghe Tiêu Dã nói vậy y đã vô cùng tức giận: “Tiêu Dã, ngươi dám!”
Đôi mắt lạnh lùng như lang sói cùng biểu cảm hờ hững, Tiêu Dã nhìn Tiêu Lạc Quân, nói: “Nếu thái tử không chọn được thì để ta.”
“Đầu tiên bổn vương sẽ cướp lấy cái vị trí thái tử của ngươi, sau đó lấy mạng Chiêu Gia một lượt.
Dù sao tự mình ra tay vẫn hơn.”
Tiêu Lạc Quân không ngờ Tiêu Dã lại không chịu nói lý lẽ như vậy, giờ bộ mặt quân tử nho nhã đã bị lột xuống, sau đó là một kẻ ngang ngược âm hiểm.
Kẻ này đem đến cho y một cảm giác nguy hiểm đến mức tim đập chân run, như chỉ cần có bất kì hành động làm trái ý hắn đều nhận chung một kết cục là chết vậy.
“Tại sao lại là người, vì lí gì ngươi lại muốn lấy mạng của mẫu hậu ta.” Tiêu Lạc Quân hỏi.
“Vậy thì về mà hỏi hai mươi năm trước bà ta đã làm gì.” Tiêu Dã nói.
Nói xong hắn cũng chẳng buồn ở đây nói chuyện với Tiêu Lạc Quân nữa, kéo dây cương cho ngựa đi về phía trước, bỏ mặc y ở lại một mình.
Đi chưa được bao xa thì Tiêu Dã lại cảm nhận được mùi của nguy hiểm, giác quan nhạy bén nói với hắn rằng đang có hơn chục tên ở gần đây.
Tuy nhiên không phải để nhắm vào hắn, có lẽ là kẻ khác.
Nghĩ vậy Tiêu Dã lười quản chuyện đời lập tức đánh ngựa đi về hướng khác, ý định đi thẳng về doanh trại chính.
Đi chưa được bao xa thì bất ngờ có bóng người lao qua rồi ngã dưới ngựa của hắn.
Tiêu Dã nhìn xuống thì thấy Tiêu Dung chật vật bò dậy.
“A Dã, trong rừng có…Sao người ngươi nhiều máu vậy?” Y kinh ngạc hỏi.
“Trong rừng có gì?” Tiêu Dã nói.
“Có thích khách! Bọn chúng muốn lấy mạng ta.” Tiêu Dung không giấu nổi sự hoảng loạn trong ánh mắt, ngựa cũng đã bị bọn chúng giết, may mắn ban nãy y chạy kịp nếu không có lẽ đã đi gặp tổ tiên rồi.
Tiêu Dã toan mở miệng nói liên quan gì tới hắn, nhưng xét thấy người này giữ lại còn có ích liền nói: “Lên đi.”
Tiêu Dung không dám chậm trễ lập tức leo lên lưng ngựa, y coi Tiêu Dã như cọng rơm cứu mạng của mình.
Ai không biết chứ hồi xưa tỉ thí võ thuật ở Hồng Cử hắn được xếp đầu bảng, từ năm nhất đến năm cuối đều bị hắn đánh cho nhừ tử, người khác thì y có thể nghi ngờ nhưng riêng sự có mặt của Tiêu Dã đã giúp y bình tâm phần nào rồi.
Hai người nhanh chóng rời khỏi phạm vi khu săn bắn mà tiến về doanh trại nơi an toàn nhất lúc này.
Tiêu Lý Hiên ở trong sau khi nghe tin Tiêu Dã trở về như vừa tắm trong biển máu cùng với Tiêu Dung bị thương khá nặng đã vô cùng tức giận, ngay lập tức cho dừng cuộc thi, phái người đi gọi các hoàng tử quay về.
Điều đáng buồn hơn là trong khi các hoàng tử đã theo điều động mà trở về trại thì Lục hoàng tử Tiêu Lam Trường vẫn chưa thấy tung tích đâu.
Chín phần mười có lẽ đã xảy ra chuyện, Tiêu Lý Hiên sốt sắng bắt tìm ra cho bằng được người trước khi trời ngả tối.
Tiêu Dã gặp lại Tiêu Lạc Quân trong doanh trại, hai người cũng chẳng chào hỏi nhau câu nào mà lập tức lướt qua.
Lúc này có một người bước vào, nói với Tiêu Lý Hiên: “Bẩm báo hoàng thượng, chúng thần bất ngờ tìm thấy bốn mươi lăm xác người chết trong rừng, toàn bộ đều mặc đồ đen.
Có lẽ là bọn sát thủ, chúng thần sẽ cho người điều tra kĩ để xem là kẻ nào cả gan dám lập mưu ám sát các hoàng tử.
Xin hoàng thượng cứ yên tâm.”
Không giấu nổi sự kinh ngạc trong ánh mắt, Tiêu Lạc Quân quay sang nhìn Tiêu Dã ở đối diện, thấy vẻ mặt của hắn chẳng có chút cảm xúc gì với chuyện mình vừa nghe được, có vẻ sớm đã coi nó là chuyện hiển nhiên.
Không hiểu sao Tiêu Lạc Quân lại bất giác nổi da gà, hệt như nhìn thấy quỷ vậy.
…
Cuối cùng chẳng có phép màu nào cả.
Trong buổi đi săn lần này, Lục hoàng tử Tiêu Lam Trường bị sát hại.
Xác của y được tìm thấy trong rừng, chết không nhắm mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...