Trải qua một buổi tối có thể nói là đáng sợ nhất từ trước tới nay của Liễu Nguyệt.
Cô về tới Nhạn Uyên Các đã ngay lập tức leo lên giường của mình nằm để cho vơi đi bớt sự mệt mỏi mà cơ thể phải gồng gánh suốt ban nãy.
Vừa gác tay sau đầu Liễu Nguyệt vừa nghĩ.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay con mẹ nó đúng là điên rồi!
Tiêu Dã hắn đã làm cái trò khỉ gì với mình vậy?!
Còn chưa kể từ bao giờ mà tính cách của hắn lại mẹ nó vặn vẹo như thế!
Trước nắm tay một cái thôi cũng đã đỏ hết cả mặt lên, giờ thì hay rồi, cắn sưng môi bà đây luôn.
Liễu Nguyệt bỗng cảm thấy bực bội, chân không chịu lập tức đạp chăn ra cho bớt nóng.
Cắn người ta như cẩu vậy!
Giờ chạm nhẹ vẫn thấy đau.
Nhớ tới mấy chuyện điên rồ ban nãy Tiêu Dã làm với mình, hai mắt Liễu Nguyệt lại như bùng lửa giận.
Nhưng chịu thôi.
Giờ Tiêu Dã hắn cũng chẳng còn nằm trong kiểm soát của cô nữa rồi.
Điên mẹ nó hết chỗ nói.
Cơ mà so với cô tưởng tượng, thì chuyện lần này coi như còn nhẹ chán.
Nhớ lại sự điên cuồng của Tiêu Dã ban nãy, cộng thêm với lòng hận thù vốn đã chất chứa bấy lâu nay của hắn, Liễu Nguyệt chỉ đơn giản coi như là bị cẩu cắn thôi, không có gì quá to tát cả.
Chỉ mất đi nụ hôn đầu thôi mà…
[ Ting! ]
Hệ thống năm năm mất tăm mất tích cùng nam chính bất ngờ hiện ra.
Nó mà không hiện cô cũng có khi còn quên mất sự tồn tại của nó.
[ Độ vui sướng: + 1000 ]
[ Mong kí chủ tiếp tục cố gắng! ]
Liễu Nguyệt: “…”
_ _
Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Tiêu Dã trở về một điện nhỏ mà Tiêu Lý Hiên sắp xếp cho hắn trong khi chờ vương phủ của hắn được xây xong.
Cả cơ thể to lớn cứ như vậy ngã xuống giường.
Tiêu Dã đưa hai mắt gần như mơ hồ của bản thân ngước lên trần nhà.
Hai má không biết đã đỏ ửng từ bao giờ.
Mỗi khi nhớ lại chuyện lúc tối bản thân mình đã làm với Liễu Nguyệt, hắn không hiểu sao lại thấy cả người nóng ran đến lạ.
Khi đó hắn vốn chỉ định tới nói chuyện với cô, chỉ là nói chuyện thôi!
Chẳng hiểu sao sau đó dây thần kinh nào của hắn bị đứt, thế mà lại tiến tới làm cái chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Không làm thì thôi, mà sau khi làm Tiêu Dã hắn bỗng nhận ra…
Thì ra hôn một người là như vậy, lại thích như thế.
Cứ như bị nghiện vậy.
Tiêu Dã đưa tay lên che đi phần mặt đang ửng hồng của mình, nam nhân vừa mấy giờ trước còn lạnh giọng nói trước mặt Liễu Nguyệt là chán ghét cô, giờ phút này đã vì nghĩ tới cô mà cả mặt đỏ hệt như cà chua.
Tiêu Dã thoáng nghĩ.
Nếu bỏ qua thân phận Cửu vương thì Tiêu Dã hắn cũng đã được sở hữu khuôn mặt vạn người mê, thêm cả với vóc dáng cao lớn cùng ngũ quan anh tuấn.
Hắn tin chỉ cần những điều này nhỏ nhặt này thì không nữ nhân nào lại có thể khước từ được hắn chứ nói gì đến việc bây giờ hắn là đã Cửu vương dưới một người trên vạn người.
Vậy mà không hiểu bản thân ăn bùa mê thuốc lú gì, hắn có cố đến mấy cũng không thể dứt ra được thứ thuốc nghiện mang tên “Liễu Nguyệt”.
Hắn vẫn yêu cô, yêu nhiều lắm.
Vẫn nhớ cô.
Chưa bao giờ là hết yêu cả.
Cho dù là lúc bị cô hạ lệnh chôn sống, hắn vẫn luôn hi vọng, hi vọng rằng sẽ tới một ngày cô chịu quay lưng lại nhìn về phía hắn, chịu đưa tay ra nói với hắn rằng “về thôi A Dã, ta với ngươi cùng về nhà.”, nếu cô nói với hắn như vậy, chỉ cần một câu như thế thôi, Tiêu Dã hắn nguyện vứt bỏ tất cả để quay trở về bên cô.
Song Tiêu Dã biết, cô sẽ không bao giờ làm thế, sẽ không bao giờ nhìn hắn đầy yêu thương như trước kia.
Bởi vì cô ghét hắn, ghét sự xuất hiện của hắn nhất trên đời.
Hắn đã cố không nghĩ tới cô, cũng chẳng phải hắn chưa bao giờ muốn bản thân mình hận cô.
Nhưng căn bản hắn hận không nổi.
Vì có lẽ tình yêu của hắn dành cho cô quá lớn.
Lấn át đi những hận thù thoáng chốc trong quá khứ.
Năm năm xa cô, ngày nào hắn cũng mong chờ đến ngày được gặp lại cô, nhưng khi đó hắn muốn bản thân phải có một thế lực lớn hơn Liễu Nguyệt, có như vậy hắn mới có thể khiến cô hạ mình trước hắn.
Có lẽ ông trời đã nghe được lời lời thỉnh cầu của hắn, cho hắn một bước lên mây nhận lại cha mình, chính là đương kim thánh thượng đương triều Tiêu Lý Miên.
Làm Cửu vương cũng không phải là không thể, chỉ cần khiến cô chịu để tâm tới hắn, chuyện gì hắn cũng có thể làm.
Đợi sau này, sau này hắn củng cố được thế lực của mình rồi.
Nhanh thôi, hắn sẽ tới bắt cô về bên hắn.
Dù có phải dùng tới bất kì thủ đoạn nào, bức hôn cũng được, hắn vẫn sẽ quyết đem cô về cho bằng được.
Tiêu Dã khá quan ngại về tam quan tính cách của bản thân mình khi đối mặt với Liễu Nguyệt.
Bởi vì trước mặt người khác hắn vẫn có thể thoái mái đóng kịch cư xử vô cùng hoà nhã.
Nhưng khi có cô ở bên, bức tường thành bên trong hắn gần như bị sụp đổ ngay lập tức, mọi cử chỉ đến ánh mắt của cô, hắn tuyệt nhiên không bỏ sót bất kì cái nào.
Ý niệm chiếm hữu của Tiêu Dã đối với Liễu Nguyệt chưa bao giờ là hết, thậm chí nó còn ngày một lớn mạnh theo thời gian.
Tiêu Dã hắn muốn cô luôn phải ở trong tầm mắt của hắn, muốn trong mắt cô chỉ có mình hắn, chỉ cười với hắn, cũng sẽ chỉ rung động với một mình hắn, chỉ duy nhất hắn thôi!
Trong năm năm qua hắn đã phải khắc chế khổ cực thế nào, kiềm chế bao nhiêu mới không quay về gặp lại cô.
Chỉ cho tới khi nghe tin Liễu gia đang tổ chức hôn sự cho vị tiểu thư nhà đó.
Tiêu Dã hắn mới gần như phát điên tới đó xem xem rốt cuộc tân nương là ai.
Có thể là Liễu Chi, nhưng cũng có thể là Liễu Nguyệt.
Liễu Chi thì không nói, nhưng Liễu Nguyệt mà dám lên kiệu hoa gả cho kẻ khác.
Tiêu Dã hắn xin thề…!
Cho dù khi đó hắn không có chút quyền lực gì trong tay, chỉ là một cậu thiếu niên ăn nhờ ở đậu Phong gia.
Cho dù có như vậy, hắn vẫn sẽ tới bắt cô đi.
Cô không nghe theo, hắn sẽ cưỡng ép cô phải đi.
Liễu Nguyệt là của hắn! Chỉ có thể của mình hắn!
Nhưng may thay khi cả người đang nghi ngút cơn giận đặt chân tới Liễu gia, hắn bỗng thấy từ xa một bóng hình quen thuộc, người trong mộng của hắn, người mà hắn ngày đêm tương tư suốt bao lâu nay.
Liễu Nguyệt cả người toát lên khí chất lạnh lùng cao ngạo vốn có đang nói chuyện gì đó với Liễu Hạo và Diệp Chi Lăng.
Sau đó cô rời đi hướng về phía Nhạn Uyên Các, rất nhanh đã bước ra.
Tiêu Dã hắn lặng ngắm cô từ xa không hiểu sao lại cảm thấy nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
Lúc đó hắn nghĩ bản thân mình điên rồi, điên rồi mới có thể tiếp tục rung động với cô.
Cơ mà hắn vốn đã điên sẵn rồi, cô có đối xử với hắn như thế nào, hắn vẫn sẽ muốn cô mãnh liệt như vậy thôi.
Khi Liễu Nguyệt phát hiện ra hắn, cô đã không ngần ngại nhảy vút lên trên chỗ hắn đang đứng là mái nhà cao chót vót, cảm nhận của Tiêu Dã khi đó, chính là việc tim hắn như nhảy thót cả ra ngoài vậy.
Nhưng có hắn ở đây, cô tuyệt đối không thể bị thương.
Sau một hồi giằng co, hắn cuối cùng cũng đưa được cô xuống.
Cảm nhận sơ qua, có lẽ cô vẫn chẳng khác xưa gì cả, vẫn thiếu đòn như vậy, vẫn luôn ăn nói khó nghe như thế.
Nhưng cô cũng xinh đẹp hơn trước, hơn cả khi hắn thấy cô vốn đã đẹp nhất trên đời.
Nguyệt Nguyệt của hắn sẽ ngày một xinh đẹp hơn, điều đó chưa hẳn đã tốt, vì nếu cô quá nổi bật, chẳng phải sẽ có nhiều ánh mắt khác dòm ngó tới cô sao.
Bọn chúng sẽ nhìn cô với ánh mắt khao khát cùng thèm thuồng.
Tiêu Dã hắn không thích điều đấy, nếu có thể, hắn chỉ muốn cô hãy bình thường như bao người bình thường khác.
Có như vậy cô mới không thể bị ai cướp mất, và hắn cũng sẽ dễ dàng loại bỏ mấy tên sâu bọ luẩn quẩn quanh cô.
Nhưng cô suốt ngày chạy nhảy lung tung ngoài kia, có muốn cản cũng chẳng cản được.
Vì vậy sau này hắn phải quản cô chặt hơn, thậm chí ngày ngày theo sát cô cũng được.
Có như vậy mới có thể khiến hắn yên tâm phần nào về Liễu Nguyệt.
Cô không bao giờ có thể làm hắn yên tâm hết, chẳng bao giờ cả.
Nghĩ vậy Tiêu Dã khẽ thở dài, nghĩ.
Cô không ở trong tầm mắt của hắn, Tiêu Dã hắn có muốn cũng chẳng cảm thấy thoải mái được.
Vì thế ý niệm chiếm hữu vốn đã như một ngọn lửa lớn chậm rãi nhem nhóm trong lòng nay lại càng bùng lên dữ dội và mãnh liệt hơn.
Đáy mắt thoáng âm u, Tiêu Dã nghĩ.
Phải nhanh bắt người về thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...