Sáng sớm ngày hôm sau.
“Ngươi, lại đây.”
Liễu Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay gọi Tiêu Dã lại.
Tiêu Dã ở ngoài sân, ngoan như cún con mà đi nhanh về phía cô.
“Tuệ Mẫn hôm đó đánh ngươi thế nào?” Liễu Nguyệt hỏi.
Mặc dù cô vẫn giữ khoảng cách với hắn, xong thái độ đã hoà hoãn hơn ít.
Tiêu Dã ban đầu còn hơi thắc mắc xong ngay sau đó vì chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này mà quên khuấy mất nó.
Nếu nói bản thân hắn không vui thì là sai, phải là cực kì vui mới đúng.
Liễu Nguyệt từ hôm qua tới giờ đối xử với hắn hệt như trước kia.
Cô vô cùng thoải mái, làm Tiêu Dã hắn vừa mừng vừa có chút bất an.
Rốt cuộc người đang nghĩ gì vậy?
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm không chút nhiệt độ của Liễu Nguyệt, Tiêu Dã đáy lòng càng thêm bồn chồn, vội nói: “C…Cũng không có gì đau lắm thưa tiểu thư…”
Cô nhướn mày, nói: “Không đau? Vạch phần lưng của ngươi ra cho ta xem.”
Tiêu Dã bỗng cảm thấy một cỗ xấu hổ không hẹn trước đổ ập lên người hắn.
Gò má đỏ ứng, ánh mắt mơ hồ.
Khuôn mặt như nóng bừng lên sau câu nói đó của cô.
Liễu Nguyệt dường như không để tâm đến biểu hiện của hắn, tiến tới lấy ra trong hộc tủ một lọ thuốc.
Cô lãnh đạm nói: “Thuốc bôi này có công hiệu lành sẹo giảm đau.
Không khoa trương nhưng cái này do đích thân ta điều chế ra, vậy nên ngươi cứ yên tâm là sẽ không chết người đâu.”
Tiêu Dã thoáng ngạc nhiên, hỏi: “Người tự điều chế?”
“Ừ.”
“Lúc nào vậy, sao ta không biết?”
Liễu Nguyệt hờ hững nói: “Có nhiều thứ ngươi không biết lắm.” Ngừng một chút, cô lại nói: “Ngồi xuống đi, mau lên, xong ta đưa ngươi tới một nơi.”
Tiêu Dã nghe vậy ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Liễu Nguyệt đứng sau lưng hắn, nhìn xuống các vết thương dữ tợn chồng chéo lên nhau, biểu cảm không rõ vui giận.
Cô cũng không phải chưa bôi thuốc cho hắn lần nào, ngón tay lạnh băng thoa đều thuốc lên chỗ vết thương của Tiêu Dã, cả người hắn theo đó cũng vô thức run lên.
Bôi xong thuốc, Liễu Nguyệt đi lấy cuộn băng mới quấn lại cho Tiêu Dã, vứt đi chỗ băng gạc lỏng lẻo trông mất thẩm mỹ trên người hắn.
Xong xuôi tất cả, ngắm nghía lại một lúc trông thấy đã ổn, Liễu Nguyệt nói: “Hôm nay không có việc gì làm, ta đưa ngươi ra ngoài kia chơi, tuy không có hội chợ gì nhưng vẫn khá đông đấy.”
Khoé miệng Tiêu Dã từ sáng hôm nay đã luôn cong lên như vậy, hắn vui vẻ thấy rõ, nét mặt tươi tỉnh lên không ít.
Liễu Nguyệt thì lại không có biểu hiện gì nhiều, một chút cảm xúc trên mặt cô cũng không có.
Dường như cô còn lãnh đạm và vô cảm hơn mọi khi.
Tiêu Dã đương nhiên nhìn thấy được điều đó.
Nhưng cô chỉ vừa mới cố gắng mở lại lòng mình một lần nữa, hắn quả thực không dám sơ suất gì thêm.
Liễu Nguyệt đưa Tiêu Dã ra ngoài chơi, hai người ăn kẹo hồ lô, chơi bốc thăm trúng thưởng, xem tỉ thí võ công, cả ngày hôm nay thật sự rất vui.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
2.
Dã Hỏa Giai Nhân
3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.
Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
=====================================
Chơi đến khi trời nhá nhem tối, ánh đèn lồng treo trong hội chợ toả ra ánh đỏ sáng rực.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã mới nối đuôi nhau về Liễu gia.
Cô không nắm tay hắn như trước, nhưng Tiêu Dã cũng chẳng dám đòi hỏi thêm.
Suốt lúc ở hội chợ, chưa bao giờ là hắn rời mắt khỏi cô.
Liễu Nguyệt thi thoảng khẽ cười với hắn, mà trong khoảnh khắc đó, Tiêu Dã thực sự đã nghĩ hắn cùng cô sẽ có thể trở về như khi xưa.
Liễu Nguyệt khi về Nhạn Uyên Các có kêu Tiêu Dã đến bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn lót dạ.
Dù sao ban nãy bọn họ cả ngày ở bên ngoài chơi là chính, ăn cũng chẳng được nhiều.
Tiêu Dã nghe lời, đi nhanh tới nhà bếp.
Liễu Nguyệt dõi theo bóng lưng hắn dần khuất.
Mặt không đổi sắc bước vào trong phòng đóng cửa lại.
Ngay sau khi cửa phòng đóng lại, sắc mặt của Liễu Nguyệt lập tức hóa trắng như giấy.
Đuổi được Tiêu Dã đi rồi, cô cũng chẳng cần phải cưỡng ép bản thân mình để trông ổn nữa.
Máu lập tức chảy ra từ khóe miệng của cô, Liễu Nguyệt tái nhợt ôm lấy phần ngực đang quặn đau dữ dỗi của mình.
Lông mày nhíu chặt, mồ hôi không biết từ khi nào đã hình thành một tầng mỏng trên trán của cô, cơn đau truyền dọc sống lưng, cả người Liễu Nguyệt không gắng cự được nữa, như mất hết sức lực.
Liễu Nguyệt sau đó ngã gục xuống sàn nhà lạnh băng, phần ngực áo rướm đầy máu.
Cô quỳ gục dưới đất, đầu ong ong đầy đau nhức.
Liễu Nguyệt cố gắng mở to đôi mắt đang nhoè dần của mình ra, nhìn rõ được đống máu khiến người khác phải khiếp sợ.
Cả người cô run run vươn tay nắm lấy mép bàn toan muốn đứng dậy, ánh mắt cố chấp không lẫn vào đâu được.
…
“Tiểu thư, ta về rồi.”
Tiêu Dã mở cửa bước vào.
Hình như hắn nhận ra gì đó, nhíu mày hỏi: “Trong phòng này, hình như có mùi…”
“Mùi gì?” Liễu Nguyệt ngồi trên giường, cả người sạch sẽ tinh tươm, một chút dấu vết cô cũng không để lại, đôi mắt sắc bén nhìn vào hắn, lạnh lùng hỏi.
Tiêu Dã định nói là hình như có mùi máu, nhưng xét thấy sắc mặt cô như vậy nên đành thôi.
Nuốt lời định nói vào trong, hắn nói: “Không có gì cả, tiểu thư, đồ ăn dọn lên hết rồi.
Ngươi muốn lát nữa ăn hay bây giờ?”
Liễu Nguyệt đáp: “Bây giờ.”
Tiêu Dã nghe vậy gật đầu, đi tới bên cạnh đỡ cô dậy.
Liễu Nguyệt cũng chẳng còn sức từ chối, thuận theo hắn để đứng lên.
Dường như cảm thấy cô càng ngày càng yếu hơn trước, đến cả lúc chạm vào tay Liễu Nguyệt Tiêu Dã còn cảm tưởng mình đang chạm vào một khối băng.
Vô cùng lạnh.
Điều đó ngày càng làm hắn lo lắng hơn.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã ngồi ăn tối, ở trên bàn toàn món cô thích, còn kèm theo vài món ăn giúp đào thải độc tố vô cùng tốt.
Cô rất là thoải mái để Tiêu Dã hắn gắp ăn cho mình, miệng không nhịn được cũng bảo hắn ăn nhiều lên chút.
Tiêu Dã nghe lời Liễu Nguyệt nhất.
Thấy cô nói vậy hắn gắp ăn cũng nhiều hơn.
Sau đó nhà bếp mang lên một bát thuốc và một cốc trà gừng ấm.
Bát thuốc là cho Liễu Nguyệt, còn trà gừng là cho Tiêu Dã.
Ban đầu Tiêu Dã hắn còn thắc mắc, Liễu Nguyệt ở cạnh giải thích là do cô dặn dò nhà bếp làm, vì hôm qua hắn ngâm cả người dưới trời tuyết rét cóng như vậy, để cơ thể nhiễm hàn khí là không tốt, vậy nên mới sai người tiện mang đến cho hắn.
Tiêu Dã nghe xong, đôi mắt ngập tràn xúc động không nói gì nữa, ngoan ngoãn chậm rãi thưởng thức trà gừng cô đặc biệt lưu tâm sai người làm cho hắn.
Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Dã uống cạn tách trà gừng, đáy mắt không chút gợn sóng nhưng ngón tay cầm đũa đã hơi run lên.
...----------------...
[ Đếm ngược thời hạn nam chính hắc hoá: Còn 8 tiếng 15 phút ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...