Liễu gia.
“Này! Đi đâu thế hả! Ốm thành như thế còn dám ra ngoài!”
Liễu Hạo bất chợt nhìn thấy Liễu Nguyệt đi từ ngoài bước vào, tức giận nói.
Liễu Nguyệt quay người lại, mắt đối mắt với y, vẻ mặt chẳng lấy chút chột dạ.
Liễu Hạo đi tới, trên tay y cầm một bát thuốc, vẫn chưa hết tức giận trừng mắt nói: “Còn nhìn! Mau cút vào phòng cho ấm, cứ đứng ở ngoài để lạnh chết à.”
Liễu Nguyệt: “…”
Cô tính tới Vân Du Các, cơ mà nghe Liễu Hạo về phòng uống thuốc trước cũng được.
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt nghe lời đi về Nhạn Uyên Các, còn Liễu Hạo thì đến nhà bếp kêu họ đun lại bát thuốc mới, bát ban nãy đã sớm nguội lạnh vì cầm đi ngoài trời lâu rồi.
Cạch!
Liễu Hạo đặt bát thuốc xuống bàn, Liễu Nguyệt nhìn nó, hỏi: “Sao ngươi phải tự mang, kêu người hầu làm rồi đem đến không phải là được rồi sao.”
Liễu Hạo ngồi xuống đối diện cô, nói: “Bổn thiếu gia rảnh được chưa.
Để mấy người rề rà đó mang đến đây thì chưa đến nơi thuốc đã lạnh ngắt rồi.”
Nói xong y khẽ hừ một tiếng, Liễu Nguyệt cầm bát thuốc trên tay, mặt không biểu cảm uống hết bát thuốc.
Vị đắng của thuốc từ từ tràn vào trong miệng sau đó xuống cổ họng của cô.
Liễu Nguyệt nhíu mày xong cũng không có biểu hiện gì khác.
Một lúc sau cô mới mở miệng, hỏi Liễu Hạo: “Này, ngươi có kẹo không?”
Liễu Hạo không hiểu sao tự dưng cô lại hỏi vậy, nói: “Không, làm sao?”
“Không có gì.” Liễu Nguyệt nói.
…
Ngồi một lúc lâu, thấy cô đột nhiên đứng dậy.
Liễu Hạo hỏi: “Định đi đâu?”
“Vân Du Các.”
Y cau mày, hỏi: “Cha gọi?”
Liễu Nguyệt lắc đầu.
“Vậy ngươi đến đấy làm gì?”
Liễu Nguyệt mất kiên nhẫn nói: “Ngươi hỏi nhiều vậy để làm gì, đi cùng không thì bảo một tiếng.”
Liễu Hạo sắc mặt chợt tái đi, nói: “K…Không, à có.
Ta đưa ngươi đến cửa rồi về.”
Liễu Nguyệt: “…”
Cô như vừa nhận ra gì đó, nhìn Liễu Hạo hồi lâu, sau đó ngán ngẩm lắc đầu.
Liễu Hạo: “…”
Liễu Nguyệt tiến lên vỗ vai y rồi bước ra ngoài.
Sợ Liễu Diễm Tư ngay từ đầu sao không nói sớm.
Liễu Nguyệt bỗng cảm thấy buồn cười nghĩ.
Quả thực người làm cha này không vì Liễu Hạo là đích nam mà nuông chiều y, khi Liễu Hạo còn nhỏ, còn chưa kịp nhận thức gì về thế giới bên ngoài đã bị Liễu Diễm Tư bắt ra ngoài rèn luyện.
Nắng mưa khổ cực thế nào thì không biết, nhưng Liễu Hạo thật sự đã được Liễu Diễm Tư ép vào khuôn khổ đâu ra đấy.
Vì bên ngoài Liễu gia va chạm với các thế lực quyền quý và gây thù chuốc oán với rất nhiều người của thế lực ngầm.
Liễu Diễm Tư đuonge nhiên không thể cho phép thiếu chủ tương lai của Liễu gia dễ dàng bị kẻ khác xoay như chong chóng, hoặc thậm chí không thể đánh lại khi gặp thích khách.
Liễu Nguyệt thừa biết bên ngoài số người nhăm nhe giết chết Liễu Diễm Tư nhiều không kể siết, nhưng chưa một kẻ nào thành công cả.
Một phần vì cơ chế canh phòng nghiêm ngặt của Liễu gia, một phần vì Liễu Diêm Tư chưa để bọn chúng ra tay đã hớt tay trên xử lí ngược lại rồi.
Hồi nhỏ có vài lần Nhạn Uyên Các cũng bị sát thủ đột nhập, cô còn nhớ một lần có kẻ xâm nhập vào được cả phòng cô, nhưng khi đó mới hơn bốn tuổi, cơ bản Liễu Nguyệt chẳng làm được gì.
Sát thủ chậm rãi tiến đến bên giường của cô, khi đó Liễu Nguyệt mở to đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm gã, dưới bóng đêm, ánh trăng hắt lên giường, phản chiếu người mặc đồ đen che mặt kín mít chỉ để lộ hai con mắt.
Ngay một giây sau đó, không một tiếng động, ánh kiếm màu bạc sau lưng gã chợt loé sáng, chưa kịp để gã nhận ra đã đâm xuyên qua kẻ không biết điều mà xâm phạm vào nơi này.
Người trước mặt lăn ra chết ngay tức khắc, máu tươi lênh láng, Thư Kính vẻ mặt lạnh băng thu lại kiếm, nói: “Đã làm phiền giấc ngủ của nhị tiểu thư, Thư Kính sẽ lập tức thu dọn mớ hỗn độn này.”
Liễu Nguyệt nhìn thấy máu cũng chẳng chút sợ sệt, có lẽ vì cô đã quá quen với mấy việc như thế này, giọng nói có phần non nớt vang lên: “Dọn nhanh chút.”
“Vâng.”
Cuối cùng Liễu Diễm Tư cũng lôi được đầu của kẻ đứng đằng sau chủ mưu, y ra tay thế nào thì cô không biết.
Chỉ biết sau đó không còn có kẻ nào nhắm tới Liễu gia mà hành động nữa.
Ngoại trừ kẻ đeo mặt nạ quỷ ra vẻ thần bí sử dụng Bạch Huyết nhắm tới cô cùng Liễu Diễm Tư ở trên núi.
Rồi sẽ có ngày hắn phải trả giá vì hành động đó của mình.
Liễu Nguyệt khẽ ho, lồng ngực bất chợt quặn đau do tâm tình của chủ nhân nó đang vô cùng bất ổn.
Cô khó chịu ôm ngực, cả người dựa vào thân cây to lớn gần đó thở dốc.
Nhưng trước mắt con mẹ nó phải giải được độc đã.
Liễu Nguyệt có chút cọc cằn nghĩ.
Máu theo khoé miệng lăn xuống cằm, lần này không còn đỏ tươi mà là đỏ sẫm.
Liễu Nguyệt dứt khoát lấy tay lau đi chỗ máu đó, im lặng chịu cơn đau nhức từ đầu xuống tới toàn thân.
Đầu cô đau như búa bổ, cả người cô lạnh đến phát run.
Liễu Nguyệt căn bản hiểu rõ tình trạng của bản thân mấy ngày trở lại đây.
Nhưng bên ngoài cô vẫn cứng đầu tỏ vẻ bản thân mình không sao, chỉ sau khi cánh cửa phòng đóng lại, ở đằng sau đó, Liễu Nguyệt mới lộ rõ vẻ mặt đau đớn vì bị bệnh tật hành hạ nó khổ sở thế nào.
Nhưng chỉ còn chút nữa thôi…
Sứ mệnh của cô sẽ hoàn thành…
A Dã cũng sẽ trở thành Tiêu Dã…
Không có thời gian để ý đến cái bệnh này nữa…
Mouj chuyện không thể chậm trễ thêm…
Cảm nhận thấy có người đang dần tiến về phía mình, Liễu Nguyệt mở đôi mắt đỏ ngầu ra, sau khi thấy rõ đối phương, cô lấy lại dáng vẻ bình thản thường có, lạnh giọng nói: “Ta chưa tìm ngươi tính sổ, là tự ngươi muốn chết?”
Liễu Chi thoáng e sợ, không dám nhìn thẳng Liễu Nguyệt, chỉ biết cúi mặt nói: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
“Không, nào dám.
Liễu đại tiểu thư làm gì có lỗi với ta mà lại phải cúi đầu xin lỗi như thế chứ.” Liễu Nguyệt cợt nhả nói, nhưng ngay sau đó ngữ điệu của cô đã thay đổi, mang theo luồng khí khiến người nghe phải rợn tóc gáy, cô nói: “May cho mẹ con nhà ngươi là ta đang có việc quan trọng hơn cần giải quyết nên không rảnh mà để tâm tới chuyện này.
Nhưng ngươi về bảo với Tuệ Mẫn là bà ta cứ yên tâm, Liễu Nguyệt này thù dai lắm, sẽ không quên chuyện bà ta đã làm và tính làm với ta ngày hôm đó đâu.
Cố mà tận hưởng nốt phút giây yên bình này đi, khi ta trở lại những ngày tháng tăm tối chính thức đón chờ bà ta đấy.”
Khoé miệng cong lên một cách đầy nguy hiểm, đáy mắt Liễu Nguyệt nhàn nhạt toả ra sát ý.
Cô nhìn Liễu Chi, đôi tay lạnh băng vỗ nhẹ lên mặt nàng ta để cảnh cáo.
Nhưng dường như có vẻ sắc mặt Liễu Chi còn tệ hơn cả tình trạng bệnh tình hiện tại của cô, Liễu Nguyệt mỉm cười xong cũng lướt qua người nàng bỏ đi.
Bỗng lúc này tay tự dưng bị nắm lấy, đôi tay Liễu Chi nắm lấy Liễu Nguyệt run đến nỗi đến cô còn cảm nhận được.
Quay người lại ngước lên nhìn nàng, Liễu Nguyệt lạnh lùng nói: “Bỏ ra.”
Liễu Chi vội lắc đầu, giọng nói có phần cầu xin: “Không, không được.
Liễu Nguyệt, phải làm thế nào ngươi mới chịu tha cho người…”
Liễu Nguyệt khẽ nâng mắt, có chút suy tính gì đó.
Lát sau cô nhìn Liễu Chi, nhoẻn miệng cười mưu mô nói: “Có thể, nhưng chỉ sợ ngươi làm không được.”
“Ta sao?”
Liễu Nguyệt gật đầu, kêu Liễu Chi lại gần để cô nói rõ hơn.
Nghe xong thì nàng ngơ ngác nhìn Liễu Nguyệt, như không tin mà hỏi lại: “Ngươi chắc chắn sẽ làm vậy?”
“Chắc chắn.”
Liễu Chi lưỡng lự một hồi, cuối cùng gật đầu thoả hiệp với cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...