Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Căn cứ vào lời khai của người ở sòng bạc Phúc Vận, Võ Nghi Bá phủ có liên quan đến mạng người.
Lý Nghĩa Huân đã tấu lên Hoàng đế.
Hoàng đế miễn tội chết, tước bỏ tước hiệu Võ Nghi Bá xem như trừng phạt.
Nhưng vừa lúc đó, có người đến nha môn phủ Thuận Thiên gióng trống kêu oan, tố cáo Võ Nghi Bá phủ cướp đất chiếm ruộng, ép dân làm ác.
Nhờ giúp nha môn giám định cống phẩm thật giả có công nên lão Bất Lại được giảm án.
Sau khi biết đủ loại hành vi tội ác của Võ Nghi Bá phủ, ông liền giao nộp hết sổ sách ghi lại những lần Bá phủ đặt làm hàng giả.
Lão Bất Lại từng được một di nương của Võ Nghi Bá phủ cho bát cơm ăn.
Ân tình này khiến ông cam chịu để Võ Nghi Bá sai khiến.
Ông không phải kẻ thích bỏ đá xuống giếng, mà hành vi của Võ Nghi Bá phủ thực sự khiến ông không thể tiếp tục giấu diếm cho họ nữa.
Lý Nghĩa Huân bắt tay với phủ Nội Vụ để điều tra, Võ Nghi Bá cấu kết thái giám, hàng năm làm giả rồi đánh tráo đồ ngự dụng trong cung.
Hoàng đế giận tím mặt, nghĩ những thứ mình dùng toàn là hàng giả bèn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lần này, Hoàng đế ngự bút viết xuống một chữ “chém”.
Võ Nghi Bá bị hành quyết ngay lập tức, những người còn lại trong Bá phủ bị phán lưu đày.
Võ Nghi Bá phủ hoàn toàn sụp đổ.
Khi người trong Bá phủ bị sai dịch áp giải đi, Dương Quý Minh và Dương Trọng Minh cũng tới tiễn đưa.
Võ Nghi Bá phu nhân tay đeo xiềng xích, cười lạnh nói: “Hai vị thiếu gia Võ Mục Hầu tới chê cười chúng ta sao?”
Dương Trọng Minh nói: “Duyệt Nhiên không khỏe, ta thay nàng đến tiễn đưa.”
Võ Nghi Bá phu nhân cười càng lạnh hơn: “Giống y như di nương mình, chỉ biết mê hoặc nam nhân.”
Dương Trọng Minh hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Bá phu nhân xin hãy tự trọng.”
Võ Nghi Bá phu nhân tiếp tục cười lạnh.
Bà đột nhiên nhìn về phía Dương Quý Minh đang đứng hóng chuyện ở một bên, sâu xa nói: “Vẫn là Dương tam thiếu gia thông minh, biết nhìn việc nhìn người.”
Dứt lời, Võ Nghi Bá phu nhân cất bước lên đường đi lưu đày cùng những người khác.
Sai dịch cầm đầu chắp tay chào huynh đệ Dương gia.
Dương Quý Minh thấy Dương Trọng Minh nhíu mày muốn nói lại thôi, khe khẽ thở dài, đưa cho sai dịch mấy tờ ngân phiếu, nói: “Đường xa, huynh đệ giữ lấy lo ăn uống, cũng chăm sóc người già và trẻ nhỏ một chút, đừng làm khó bọn họ.”
Sai dịch cất ngân phiếu vào trong ngực, cười nói: “Hai vị cứ yên tâm, chúng tiểu nhân đã hiểu, nhất định sẽ đưa người của Bá phủ tới nơi lưu đày an toàn.”
Sau khi đoàn người rời đi, Dương Trọng Minh đột nhiên nghiêm mặt hỏi Dương Quý Minh: “Bá phu nhân nói thế là có ý gì?”
“Ta biết chút chuyện.” Dương Quý Minh bình tĩnh nhìn hắn.
“Về Duyệt Nhiên phải không?”
“Nếu ta nói phải, vậy nhị ca có muốn nghe không?”
Hai huynh đệ đứng ở ven đường trừng mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Dương Trọng Minh mới nói “được”.
Dương Quý Minh liền bảo: “Nào, tới tửu phường Trầm Hương, ở đó tiện tâm sự.”
Vì thế, bọn họ đi vào phòng trong của tửu phường.
Dương Quý Minh cố ý dặn Phúc Toàn đừng cho người khác tới gần.
Dương Quý Minh rót cho Dương Trọng Minh một chén rượu, cũng tự rót cho mình một chén.
“Nhị ca, chuyện này rất dài dòng, hôm nay chúng ta từ từ tâm sự.”
“Được.” Mấy hôm nay Dương Trọng Minh không thể ngủ yên, tiếp tục trốn tránh còn không bằng thản nhiên đối mặt.
“Việc này phải nói từ vụ chén thanh ngọc thật – giả.
Đó là vụ án đầu tiên ta nhận sau khi tới làm ở phủ Thuận Thiên.
Nhị ca còn từng nhờ ta biện hộ cho đôi huynh đệ kia nữa, nhị ca còn nhớ không?”
“Nhớ.” Đột nhiên Dương Trọng Minh nhớ tới một câu mà Dương Quý Minh từng nói.
Hắn còn vì câu nói đó mà tức giận bỏ đi.
“Người làm chén thanh ngọc giả chính là lão Bất Lại, một thợ thủ công chuyên làm hàng nhái.”
Dương Quý Minh nhớ đến tình cảnh của lão Bất Lại trong lần đầu gặp mặt.
Lúc ấy, hắn tiện tay trả nợ cho ông, giờ cẩn thận ngẫm lại, đó có lẽ chỉ là một cái bẫy được sắp sẵn để lão Bất Lại thiếu nợ nhân tình.
Dương Quý Minh kể lại mọi chuyện, Dương Trọng Minh càng nghe càng kinh hãi.
“Nhị ca còn nhớ chuyện nhị tẩu trúng độc khi mới gả tới Hầu phủ không?”
“Nhớ, nắp lư hương nhị tẩu ngươi dùng bị bôi dầu độc.”
Dương Quý Minh nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng không trực tiếp vạch trần mối hoài nghi kia.
Dương Trọng Minh tái mặt trong chớp mắt, hiển nhiên cũng nghĩ ra rồi.
Dùng nắp lư hương giả để đánh tráo…
Dương Quý Minh đợi trong chốc lát, chờ Dương Trọng Minh tự tỉnh ra mới tiếp tục nói.
Khi hắn nói đến vụ Dương Thần say rượu ngã ở ven đường vào ngày đông giá rét, vẻ mặt Dương Quý Minh bỗng hơi phức tạp.
“Trước đó Dương Thần đã thô lỗ với Cảnh Thước một lần, sau đó hắn còn chửi bới Cảnh Thước giữa đường giữa xá, sao ta có thể không dạy dỗ hắn? Đêm đó mọi người có uống chút rượu, cũng đánh không nương tay.”
“Ta biết chuyện đó, ngươi bị phụ thân đánh bằng gia pháp, chịu đau da thịt.” Dương Trọng Minh nghi hoặc nhìn hắn: “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì?”
“Di nương ta xót ta, nên muốn hành hạ Dương Thần.
Di nương mua chuộc gã sai vặt tên Thiết Bì của hắn, bảo Thiết Bì vứt Dương Thần ở ven đường một thời gian.
Nhưng án mạng thình lình xảy ra, Thiết Bì và một cô nương đồng hương bỏ trốn.”
“Không phải đã có người ra tự thú sao? Cuối cùng lục đệ vô tội được phóng thích.”
“Người kia là do tứ thúc tìm đến để gánh tội thay.”
“Vụ án này liên quan đến Duyệt Nhiên à?”
“Ta không có chứng cứ.
Nhưng cô nương đồng hương bỏ trốn cùng Thiết Bì là người của Võ Nghi Bá phủ.”
Dương Trọng Minh tỏ vẻ không dám tin: “Chuyện này làm sao ngươi biết được?”
“Có cái do di nương phái người điều tra, có cái do phủ Thuận Thiên tự tra được, ta chỉ tổng hợp manh mối của hai bên, đưa ra phán đoán của mình.”
Trước đó không lâu, Dương Quý Minh và Đỗ di nương đã ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Về sau, Đỗ di nương đã chuyển giao thế lực mình âm thầm bồi dưỡng cho hắn.
Dương Quý Minh nói: “Nhị ca, ngươi đừng trách ta lắm miệng, nhị ca thử cẩn thận nghĩ lại xem, khi ngươi và Khương di nương mới quen, quan hệ của các ngươi thế nào?”
Dương Trọng Minh nhớ lại chuyện xưa, không khỏi nở nụ cười.
Dương Quý Minh nhận ra nhị ca thật lòng yêu Khương Duyệt Nhiên.
Đáng tiếc, Khương Duyệt Nhiên chưa chắc đã thật lòng với hắn.
Dương Trọng Minh chậm rãi nói: “Lần đầu ta gặp Duyệt Nhiên, nàng mặc nam trang, ta với nàng là quân tử chi giao.
Sau ta phát hiện nàng là nữ tử rồi dần dần nảy sinh tình cảm.”
“Nhị ca, ta thấy Khương di nương lần đầu là ở Kinh Hoa lâu.
Lúc ấy ngươi, ta, Cảnh Thước và Khương di nương, bốn người còn cùng dùng bữa.”
Dương Trọng Minh cũng nhớ đến chuyện này: “Đúng vậy.”
Dương Quý Minh hồi tưởng lại: “Trong ấn tượng của ta, dường như lúc ấy nhị ca và Khương di nương đang hờn giận, giữa hai người rất ít giao lưu.”
Nghe Dương Quý Minh nói, Dương Trọng Minh chợt sầm mặt.
Dương Quý Minh lại tiếp tục: “Ta còn nhớ nhị ca từng nói với ta, sau khi thành thân sẽ không liên hệ với Khương di nương nữa.
Nhưng ta chỉ đi Tô Châu ba tháng, sao các ngươi lại gặp nhau rồi?”
“Ta đã nói với ngươi rồi.” Dương Trọng Minh nâng chén rượu, cười như không cười nhìn chất lỏng trong chén, uống cạn một hơi.
Đương nhiên Dương Quý Minh vẫn nhớ: “Nhị ca có từng nghĩ, lúc ấy Khương di nương vẫn là một thiên kim khuê các, sao lại dám tới tửu quán uống rượu một mình? Nàng mặc nam trang, nhưng kiểu ngụy trang này cũng chỉ có người đơn thuần như nhị ca là không phát hiện.”
Dương Quý Minh không khỏi xem thường, người mù cũng thấy, nghe giọng cũng có thể nhận ra.
Dương Trọng Minh bị hỏi đến sửng sốt, lại nghe Dương Quý Minh tiếp tục nói: “Tiểu thư Bá phủ cả đêm không về, nhưng người của Võ Nghi Bá phủ không hề phát hiện, không đi tìm cũng không lo lắng? Thử hỏi, phu phụ Võ Nghi Bá là loại người gì?”
Dương Trọng Minh ngẩn ra, như thể vừa bị một chậu nước dội thẳng xuống đầu, trở tay không kịp.
Dương Quý Minh cho hắn thời gian suy nghĩ, tự nâng chén rượu hoa đào lên uống cạn, thầm nghĩ: hơi ngọt, có thể mang một vò nhỏ về cho Cảnh Thước nếm thử, không biết nam nhân có thai có uống rượu được không, hay tới y quán hỏi thăm trước đã.
Dương Trọng Minh xâu chuỗi những chuyện đã qua, không khỏi vã đầy mồ hôi lạnh.
“Vậy, cái chết của gã phụ việc hiệu thuốc thì sao?” Dương Trọng Minh hỏi đầy thấp thỏm.
“Chẳng phải trong lòng nhị ca đã có đáp án rồi à?”
Tiếng “không” như kẹt cứng trong cổ họng, Dương Trọng Minh không khỏi run lên.
Dương Quý Minh không cho hắn lùi bước: “Nhị ca, đừng trốn tránh.
Khương di nương luôn lừa ngươi.
Theo phỏng đoán của ta, ngay từ đầu nàng đã cố ý tiếp cận ngươi rồi, tiếp cận có mục đích.”
“Ta sẽ hỏi nàng.”
Dương Quý Minh tung đòn sát thủ: “Nhị ca biết Lư Tử Hi chứ?”
“Biết, hắn là hôn phu của tam muội, có ở nhờ trong phủ chúng ta một thời gian, mới từ hôn không lâu trước đó.”
“Trước khi tới Hầu phủ ở nhờ, Lư Tử Hi đã có qua lại với Khương di nương, tam muội làm loạn đòi từ hôn cũng vì tận mắt chứng kiến bọn họ lén gặp mặt.”
Trong nháy mắt, đầu óc Dương Trọng Minh trở nên trống rỗng.
Hắn trợn mắt há hốc miệng, không nói được một lời nào.
Dương Quý Minh tiếp tục tung bom: “Có phải bên cạnh Khương di nương tự nhiên thiếu mất một nha hoàn không?”
Thật lâu sau, Dương Trọng Minh mới trả lời: “Đúng.”
Nha hoàn kia là người hầu mà Khương Duyệt Nhiên tin cậy nhất, cũng là người Dương Trọng Minh hay thấy nhất.
Vài ngày không thấy, Dương Trọng Minh từng hỏi Khương Duyệt Nhiên, đối phương đáp đã thả người về quê.
Lúc ấy hắn hơi nghi hoặc song cũng không nghĩ nhiều.
“Nha hoàn kia là người giúp Khương di nương liên hệ với sòng bạc Phúc Vận.
Nàng hỗ trợ phủ Thuận Thiên phá án có công, được Lý đại nhân cho người hộ tống rời khỏi kinh thành rồi.”
Lúc này, Dương Trọng Minh cảm thấy dù có nghe được tin gì thì cũng chẳng còn kinh ngạc nữa.
“Hôm nay, trong đội lưu đày của Võ Nghi Bá phủ thiếu một người, thất tiểu thư Khương Tuyết Nhiên.
Nếu ta đoán không lầm, nàng đã được người của phủ Định Quốc Công cứu đi rồi.”
“Sao có thể?” Dương Trọng Minh nhìn hắn bằng ánh mắt không dám tin.
“Nhị tẩu biết rõ về Khương di nương như thế, có lẽ đều nhờ Khương Tuyết Nhiên.
Hiện tại xem ra, Khương Tuyết Nhiên mới là người thông minh nhất Võ Nghi Bá phủ, biết nên đi theo hướng nào.”
Dương Trọng Minh kinh ngạc hỏi: “Nhị tẩu ngươi cũng biết?”
Dương Quý Minh gật đầu: “Nhị tẩu biết Khương di nương và nhị ca có tư tình từ lâu rồi, biết Khương di nương giả mang thai để ép nhị ca cưới nàng, cũng biết đại phu Phùng Lan Lan là do Khương di nương cố ý đưa tới bên mình.”
“Ngươi nói…” Dương Trọng Minh suy nghĩ cẩn thận: “Nhưng nữ đại phu kia vẫn ở trong phủ xem bệnh cho nữ quyến, sao lại thế?”
“Phùng đại phu là cháu ngoại của Phùng bà, tổ tôn bọn họ xem như là người của di nương ta.”
Dương Trọng Minh đã hiểu, cười tự giễu: “Ta mới là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời.”
“Nhị ca tâm địa thiện lương, chưa thấy những điều tăm tối.”
Dương Trọng Minh vẫn cười tự giễu như trước.
“Nhị ca, về việc ngươi và đại ca tranh giành tước vị…”
“Đại ca là đích trưởng tử, ta chưa bao giờ muốn đua tranh.”
Dương Quý Minh gật đầu: “Ta biết, việc này ta cần xin lỗi thay di nương.”
“Sao?”
“Nhị ca, Dương Thúc Minh – con trai của Phương di nương bị mẫu thân hại chết.
Phương di nương muốn trả thù mẫu thân nên đã bắt tay với di nương ta.
Bọn họ không muốn lấy mạng mẫu thân, chỉ muốn mẫu thân tận mắt thấy hai đứa con trai mình đánh nhau.”
“Ngươi nói vậy với ta…” Dương Trọng Minh nhìn hắn đầy khó hiểu.
Dương Quý Minh vô cùng nghiêm túc: “Ta đã nói với di nương rồi, cũng sẽ nghĩ cách thuyết phục phụ thân để ta đón hai vị di nương sang Dương phủ dưỡng lão, vậy thì hai vị di nương sẽ không tham dự vào chuyện trong Hầu phủ nữa.”
Dương Trọng Minh gật đầu: “Phía mẫu thân và đại ca, để ta xử lý.”
“Đa tạ nhị ca.”
“Ta phải đa tạ ngươi mới đúng.
Ngươi đã khiến ta nhìn mọi chuyện với cặp mắt khác xưa.”
Dương Quý Minh lại lộ vẻ dại khờ, cười chân thật, nói: “Ta có Cảnh Thước, những gì ta không nghĩ được, y sẽ nhắc.”
Lúc nói lời này, Dương Quý Minh vô cùng tự hào và đắc ý.
Dương Trọng Minh cười khẽ, tinh thần căng thẳng được buông lỏng, nhưng theo đó, cảm giác cô đơn cũng bất chợt ập đến.
Sau khi rời khỏi tửu phường Trầm Hương, Dương Quý Minh đi tìm Từ thái y hỏi về chuyện ăn uống của nam nhân mang thai rồi mới trở về Dương phủ.
Thượng Gia Ngôn thấy hắn vui vẻ trở về, không khỏi mỉm cười.
“Xem ra cuộc nói chuyện với nhị ca rất thuận lợi.”
Dương Quý Minh gật đầu: “Thực ra nhị ca đã sớm hoài nghi, chỉ cần có người chọc thủng lớp giấy mỏng dán trên khung cửa, đẩy hắn một cái để hắn đối mặt với hiện thực thôi.”
“Làm tốt lắm.” Thượng Gia Ngôn cong môi, khen ngợi.
Dương Quý Minh cười, ngồi xuống cạnh y, ghé đầu sang, hỏi: “Thưởng gì cho ta?”
Thượng Gia Ngôn đẩy đầu hắn ra: “Người toàn mùi rượu, làm cay cả mũi ta.”
Dương Quý Minh vội đứng dậy, đi xa một chút: “Ta tưởng tan hết mùi rồi, để ta đi tắm rồi thay quần áo.”
Dứt lời, hắn sai người mang nước ấm tới rồi vào gian bên tắm rửa.
Chờ hắn thay xong quần áo đi ra, chỉ thấy Thượng Gia Ngôn đã ngủ gục trên ghế mềm, quyển sách dạy con rơi ở một bên.
Dương Quý Minh vội qua đi, nhẹ nhàng bế ý về giường, giúp cởi giày và đắp chăn cho y.
“Quý Minh.” Thượng Gia Ngôn mơ màng gọi một tiếng, mí mắt mở ra lại nhanh chóng khép lại.
Dương Quý Minh cúi người, cười khẽ: “Ngươi đang ngủ hay thức thế?”
“Vốn sắp ngủ, bị rượu của ngươi hun tỉnh.” Thượng Gia Ngôn nhắm mắt than thở.
Dương Quý Minh đứng dậy, cố ý nói: “Được được được, ta sang thư phòng ngủ một mình.”
Thượng Gia Ngôn mở to mắt, tức giận nhìn hắn.
Dương Quý Minh cười thành tiếng, nói: “Ngươi nằm một lát đi, ta đi uống bát canh giải rượu, ăn một chút rồi quay lại với ngươi.”
“Ngươi chưa ăn tối à?” Thượng Gia Ngôn vừa hỏi vừa ngồi dậy.
Dương Quý Minh đè y xuống: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi một lát sẽ trở lại ngay.”
“Sao còn chưa ăn tối? Uống rượu suông à?”
“Ừ.” Dương Quý Minh nhỏ giọng đáp.
Thượng Gia Ngôn hừ lạnh: “Đã nhắc ngươi rồi, bụng rỗng uống rượu không tốt, ngươi lại không chịu nhớ.”
“Ừ, ngươi nói đúng.”
Thượng Gia Ngôn lại hừ một tiếng, nằm xuống một lần nữa, còn quay mặt vào trong.
Dương Quý Minh cúi xuống ôm cả chăn lẫn người y, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ trở lại ngay thôi.”
Nghe tiếng Dương Quý Minh ra khỏi phòng, Thượng Gia Ngôn lập tức trở mình, nhìn ra cửa bằng ánh mắt đầy chờ mong.
Canh giải rượu và đồ ăn đều được giữ ấm.
Biết hắn đi tìm Dương Trọng Minh để nói chuyện, Thượng Gia Ngôn liền đoán bọn họ sẽ uống chút rượu.
Ăn bữa khuya xong, Dương Quý Minh uống hết bát canh giải rượu rồi lập tức trở về phòng ngủ, người không biết còn tưởng hắn đang vội việc gì.
“Một bữa cơm thôi, sao ngươi ăn lâu như vậy?” Thượng Gia Ngôn khó chịu than thở.
“Ừ, sau này sẽ không ăn chậm như vậy nữa.” Dương Quý Minh vội vàng chạy về hầu vợ, giờ cũng chỉ có thể thầm than, người có thai khó chiều hết sức.
Vừa dùng bữa xong nên hắn không đi nằm ngay mà chỉ ngồi xuống mép giường.
Thượng Gia Ngôn liền nói: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói ta nghe, ngươi đã thuyết phục hai vị di nương thế nào.”
“Ta nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.
Di nương đương nhiên đồng ý, nhưng Phương di nương thì không bằng lòng ngay.”
“Phương di nương một lòng muốn báo thù, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?”
“Ừ, ta cũng không ngờ cuối cùng bà lại đồng ý.”
Thượng Gia Ngôn hơi lo lắng, y sợ Phương di nương sẽ làm ra chuyện điên rồ.
Dương Quý Minh cười, nói: “Nửa tháng nữa ta sẽ đón hai vị di nương về đây.”
“Được.” Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt: “Ngày mai chúng ta đi sắm sửa đồ đạc cho các di nương đi.”
“Ngươi đi lại nặng nề, sai người hầu đi là được.”
“Mới hơn ba tháng, nhìn còn chẳng phát hiện ra.
Hơn nữa, mua đồ cho di nương, đương nhiên ta muốn tự làm.”
Dương Quý Minh hơi do dự.
Thượng Gia Ngôn lườm hắn, cố tình tỏ ra hung dữ.
Cuối cùng, Dương Quý Minh đành thỏa hiệp.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Thượng Gia Ngôn đã tỉnh giấc rồi.
Khóe miệng y cong lên, lộ ra một nụ cười không thể che giấu.
Y lay Dương Quý Minh: “Dậy nhanh đi.”
“Sao vậy, bảo bối?” Dương Quý Minh buồn ngủ đến không mở được mắt ra.
“Rời giường, hôm nay còn đi sắm đồ cho di nương nữa.”
“Vẫn sớm, ngủ thêm một lát.”
Thượng Gia Ngôn nhéo mũi hắn.
Dương Quý Minh bị ép phải mở mắt ra.
Nhìn sắc trời mờ tối ở bên ngoài, hắn nói: “Trời còn chưa sáng.”
“Rửa mặt dùng bữa xong sáng là vừa.”
“Hàng quán còn chưa mở cửa.”
“Ta còn chưa nhìn thấy phố xá không người vào buổi sớm mai, vừa lúc xem thử cho biết.”
“Ngươi chỉ muốn ra ngoài thôi chứ gì.”
“Đúng, từ khi biết mình mang thai, ta đã không bước chân ra cửa.
Giờ đã được ba tháng rồi, ta cũng nên đi chơi một chút.”
“Là ta không tốt, không dành đủ thời gian cho ngươi.”
“Hôm nay đi chơi với ta cả ngày là được.”
Cả ngày? Dương Quý Minh bị dọa: “Mệt đấy.”
“Mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi.”
“Ta mách nhạc mẫu.” Dương Quý Minh liều chết nói.
Thượng Gia Ngôn buồn bực véo tai hắn: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao còn bắt chước trẻ con chơi trò mách lẻo.”
“Dùng được thì cứ dùng thôi.”
“Mẫu thân lo lắng quá mức, ngươi cũng thế.”
Dương Quý Minh cọ đầu vào cổ y: “Vì ngươi vô cùng quan trọng.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ: “Lại quen thói dỗ ngọt ta à.”
Hai người tiếp tục thì thầm trên giường một lát rồi mới đứng lên rửa mặt, thay quần áo.
Cố ma ma thấy bọn họ không ăn sáng đã ra ngoài, vội hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân không ăn một chút rồi hãy đi sao?”
Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt: “Chúng ta đi ăn tào phớ.”
Quán tào phớ trên đường Hoàng Mạo mở cửa từ rất sớm.
Tiểu cô nương Miên Miên vừa nhìn thấy bọn họ bèn vui vẻ chạy tới: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân tới ăn tào phớ sao?”
Thượng Gia Ngôn tự nhiên dắt tay cô bé: “Ngươi theo phụ mẫu ra đây sớm thế, sao không ở nhà nghỉ thêm?”
Miên Miên mềm giọng nói: “Ta muốn giúp trông hàng.”
Lão Bất Lại vội tới lau bàn: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, mời ngồi bên này.”
Thấy cả nhà bọn họ ở cùng nhau, Dương Quý Minh thật lòng mừng cho lão Bất Lại.
Hắn lên tiếng gọi: “Một bát tào phớ ngọt, một bát tào phớ mặn.”
Phụ thân của Miên Miên bưng tới hai bát tào phớ đầy, mẫu thân của Miên Miên cũng lại đây, cả gia đình chân thành cảm tạ hai người.
Ngay khi Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đang ăn tào phớ, Võ Mục Hầu phủ đã xảy ra một chuyện lớn.
Đại phu nhân trúng độc rồi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...