Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Hôm nay Lục Viễn An tới Dương phủ chơi lần nữa, còn kể với Thượng Gia Ngôn và Dương Quý Minh hắn đã mua tòa nhà sát bên phủ của hai người bọn họ rồi.
Thượng Gia Ngôn không để ý vẻ mặt kinh ngạc cùng khó chịu của Dương Quý Minh, sai người hầu của mình sang chỗ Lục Viễn An dọn dẹp giúp.
Dương Quý Minh vội ngăn cản, phái Ngô Lượng và một gã sai vặt khác đi.
Quản gia của Thượng phủ cũng nhanh tay hỗ trợ Lục Viễn An mua người hầu kẻ hạ về.
Sau khi sửa sang nhà cửa, sắm thêm đồ đạc, Lục Viễn An mới chính thức dọn tới, trở thành hàng xóm của Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.
Hiện giờ, Dương Quý Minh và Lục Viễn An đang bàn bạc với thợ mộc về việc đóng vài món đồ chơi.
Thượng Gia Ngôn nằm trên ghế mềm nhìn hai người bọn họ, vỗ về bé con trong bụng: “Phụ thân con đang làm đồ chơi cho con đấy, chờ con ra ngoài sẽ được chơi ngay.”
Cố ma ma cầm một tấm chăn mỏng đắp cho y, bảo: “Đã sang đông rồi, thiếu phu nhân đừng để bị nhiễm lạnh.”
Thượng Gia Ngôn thuận miệng cảm thán một câu: “Ma ma, thời gian trôi nhanh quá.”
Cố ma ma vẫn coi y như con trai của mình, từ ái nói: “Đúng vậy, thiếu phu nhân gả tới đây đã hơn một năm rồi, rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chuyện tốt nhất chính là sắp có tiểu thiếu gia.”
Thượng Gia Ngôn cười khúc khích, sờ bụng, nhẩm tính thời gian đứa nhỏ ra đời.
Đột nhiên y ngừng cười, nhíu mày, lo lắng nói: “Ma ma, tháng mười bắt đầu có thai, vậy đứa nhỏ này sẽ sinh vào tháng bảy năm sau.”
Trong phút chốc, Cố ma ma cũng thoáng giật mình.
Dân gian vẫn nói tháng bảy là lễ của quỷ, không nên sinh con đẻ cái.
Song bà vẫn bảo: “Tháng bảy rất tốt, đầu thu, thời tiết không nóng cũng không lạnh.
Có nhiều người sinh đại phú đại quý sinh vào tháng bảy lắm đấy.”
“Ừm.” Thượng Gia Ngôn mỉm cười.
Không lâu sau, Dương Uyển Ngọc tới đây.
Vừa vào cửa, nàng đã bắt đầu bật khóc.
“Tam tẩu, hu hu…”
Thượng Gia Ngôn vội đưa nàng vào trong nhà, ân cần hỏi han: “Sao thế?”
“Tam tẩu, Lư Tử Hi kia không phải con người! Ta lén tìm hắn ngả bài, nói rõ sẽ giữ bí mật chuyện giữa hắn và Khương di nương, bù lại, hắn phải chủ động từ hôn với phụ mẫu ta.
Nhưng giờ chẳng những hắn không chịu từ hôn, mà còn bảo ta vu oan cho hắn, hại ta bị mắng.
Hắn lật lọng, không đáng làm người, đúng là loại không bằng heo chó!”
Dương Uyển Ngọc khóc lớn, mắng cũng lớn.
Còn chưa tới gần nhà chính, Dương Quý Minh và Lục Viễn An đã nghe thấy rồi.
Bọn họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Viễn An lúng túng nói: “Tử Hi huynh hẳn không phải người như thế.”
Dương Quý Minh hừ lạnh: “Muội muội ta sẽ không vu oan giá họa cho hắn đâu.”
Dứt lời, Dương Quý Minh nổi giận đùng đùng đi về phía nhà chính.
Hắn đứng trước cửa hít sâu mấy hơi để ổn định tâm trạng rồi mới bước vào, nói: “Tam muội, tẩu tử ngươi đang có thai, có chuyện cứ nói với tam ca, ta sẽ đứng về phía muội.”
“Xin lỗi, tam tẩu.” Dương Uyển Ngọc nhỏ giọng nói lời xin lỗi, nhận ra mình không nên tới làm phiền người đang dưỡng thai.
Thượng Gia Ngôn ôn hòa cười: “Không sao, tam muội tâm sự với ta, ta rất vui.”
Dương Uyển Ngọc lại bảo: “Tam ca, tam tẩu, ta có thể ở lại chỗ hai người mấy ngày không? Ta cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng đến tẩu tử.”
Dương Quý Minh nhíu mày, mới định từ chối đã nghe Thượng Gia Ngôn đồng ý.
“Cảm ơn tam tẩu.” Dương Uyển Ngọc nín khóc, mỉm cười.
Thượng Gia Ngôn nói với Hòe An: “Đưa tam tiểu thư tới sương phòng nghỉ tạm một lát đi.”
Hòe An đáp lời, dẫn Dương Uyển Ngọc đi.
Dương Uyển Ngọc sai người hầu của mình về phủ, chỉ giữ lại một nha hoàn.
Nàng rửa mặt ở sương phòng, thay một bộ y phục khác, trang điểm xong mới trở lại nhà chính một lần nữa.
“Lục công tử cũng tới chơi à?” Bấy giờ Dương Uyển Ngọc mới để ý tới Lục Viễn An.
Lục Viễn An thản nhiên cười, gật đầu.
Dương Quý Minh không lắm để ý, nói: “Hắn ở ngay cách vách, đã tới đây một lúc rồi.”
Dương Uyển Ngọc chợt sững sờ.
Nàng rất xấu hổ, dáng vẻ vừa khóc vừa mắng người của nàng lúc nãy đã bị người ngoài nhìn thấy mất rồi.
Thượng Gia Ngôn lườm Dương Quý Minh, nói với Dương Uyển Ngọc: “Tam muội, đến ngồi cạnh ta đi.”
Dương Uyển Ngọc im lặng đi qua, ngồi xuống bên cạnh y, cúi đầu không nói.
Lục Viễn An cũng rất xấu hổ, đứng dậy xin phép ra về.
Dương Quý Minh tự đi tiễn hắn.
Dọc đường, Lục Viễn An nói: “Biểu ca phu cứ yên tâm, ta không phải người lắm miệng.”
Dương Quý Minh gật đầu.
Chờ khi trở lại nhà chính, hắn đã thấy tức phụ và muội muội đang cười đùa.
Sáng sớm hôm sau, nhị phu nhân tới Dương phủ.
Nhị phu nhân xót con gái, biết Dương Uyển Ngọc ở chỗ này lập tức đến ngay.
Bà nhìn con gái mình bằng ánh mắt đầy bất đắc dĩ rồi mới nói với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Con bé này không hiểu chuyện, Gia Ngôn đang có thai còn đến làm phiền các ngươi.”
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, nói: “Có tam muội chuyện trò, ta thấy rất vui.”
Nhị phu nhân rất cảm động trước thái độ của y, đáp lại bằng hai tiếng cảm ơn.
Thượng Gia Ngôn dễ dàng đoán được bà sắp nói đến chuyện thành thân của Dương Uyển Ngọc nên vẫy tay cho người hầu lui ra bên ngoài.
Nhị phu nhân thở dài, nói: “Không sợ các ngươi chê cười, chuyện thành thân của Uyển Ngọc đã trở thành tâm bệnh của ta.
Việc này phải trách ta, đáng lẽ ta không nên tự ý định thân cho nàng.”
Dương Uyển Ngọc mếu máo, im lặng ngồi cạnh Thượng Gia Ngôn.
Nhị phu nhân bình tĩnh nhìn Thượng Gia Ngôn, nói: “Dù không tin Uyển Ngọc, không tin Quý Minh, ta cũng sẽ tin Gia Ngôn.
Gia Ngôn, ngươi nói cho ta biết, có thật là Lư Tử Hi và Khương di nương có tư tình không?”
Trước vẫn gọi là Lư hiền chất, giờ lại gọi thẳng tên, rõ ràng trong lòng nhị phu nhân đã có mấy phần nghi hoặc.
Thượng Gia Ngôn lộ vẻ nghiêm túc: “Bọn họ có giữ đúng phép tắc hay không, ta không biết.
Nhưng quả thật Lư công tử và Khương di nương đã quen biết từ lâu.”
Dương Uyển Ngọc ở bên nói chen vào: “Đâu chỉ là quen biết.”
Nhị phu nhân than nhẹ, nhìn về phía Dương Uyển Ngọc, ánh mắt mang theo áy náy cùng đau lòng.
Dương Uyển Ngọc ấm ức nói: “Mẫu thân, người là mẫu thân ruột thịt của con, người không thể đẩy con vào hố lửa.”
Nhị phu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, bất đắc dĩ nói: “Lư Tử Hi không thừa nhận, cũng không chịu từ hôn, chúng ta cũng không thể đơn phương hủy bỏ hôn ước, chuyện này ta không làm được.”
Dương Uyển Ngọc vừa tức giận vừa nghi hoặc: “Vì sao Lư Tử Hi không chịu từ hôn? Tại sao hắn lại nửa đường lật lọng?”
Dương Quý Minh hơi trầm ngâm, tiện đà nói: “Chẳng lẽ vì Khương di nương?”
Lập tức, Dương Uyển Ngọc ấm ức chực khóc: “Đấy, đến cả tam ca cũng nói vậy.” Dứt lời, nước mắt nàng tuôn rơi.
Nhị phu nhân lên tiếng an ủi: “Đừng khóc, trở về thương lượng với phụ thân ngươi đã.”
“Vâng.” Dương Uyển Ngọc gật đầu, nhưng lại càng khóc to hơn.
Dương Quý Minh tiễn mẫu tử hai người ra cửa, lúc về liền lo lắng hỏi Thượng Gia Ngôn: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ: “Ta không sao.”
“Chuyện của tam muội ngươi không cần để ý nữa.
Giờ nhị thẩm đã biết Lư Tử Hi không xứng với tam muội rồi, chắc chắn bà ấy sẽ không đẩy con mình vào hố lửa.”
“Ta biết, cũng có hao tâm tổn trí gì đâu, ngươi không cần lo lắng.
Ngược lại ngươi, ngày mai còn không tới Hình bộ báo danh, Hứa đại nhân sẽ bực mình đấy.”
“Được, mai ta đi Hình bộ.” Dương Quý Minh nghĩ đến công việc của mình, lại nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, ta sẽ về nhà sớm với ngươi.”
Thượng Gia Ngôn cân nhắc trong giây lát, bảo: “Có thể báo với Hứa đại nhân chuyện ta đã mang thai.”
Dương Quý Minh cười: “Ừ.”
Hắn hiểu dụng ý của Thượng Gia Ngôn.
Ngày hôm sau, Dương Quý Minh tới Hình bộ, Thượng Gia Ngôn sai người hầu dọn đồ đạc sang sương phòng.
Chờ Dương Quý Minh được Hứa Nhất Hoàn đồng ý cho về sớm, đám thợ xây đã bắt đầu sửa nhà chính rồi.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi nhà chính được sửa sang, bọn họ lại dọn trở về.
Chờ cả tòa nhà đều được sửa hết, Thượng Gia Ngôn cũng vượt qua ba tháng đầu của thai kỳ.
Đầu tháng Chạp, Đỗ di nương sai người mang rất nhiều quà tết lại đây.
Thượng Gia Ngôn thấy người đến là Bạch Bình, bèn mời nàng vào nhà chính.
Bạch Bình hỏi thăm vài câu, tiện đà nói: “Tam thiếu phu nhân, di nương bảo ta tới là có lời muốn truyền đạt cho ngài.”
“Mời nói.”
“Tháng Chạp năm nay không nên ra cửa.”
Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn không khỏi nhìn Bạch Bình bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Người kia lại bình tĩnh nói: “Tam thiếu phu nhân đang có thai, tiểu thư trong Hầu phủ lại thích chạy tới chỗ ngài, di nương luôn lo ngài sẽ hao tâm tốn sức vì những chuyện vặt vãnh.”
Tiểu thư Hầu phủ tới đây chỉ có một mà thôi.
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, nói: “Tình cảm giữa tam muội và Quý Minh rất tốt, nàng cũng luôn kính trọng ta, nên thỉnh thoảng lại sang nói chuyện giúp ta giải buồn.
Cũng nhờ nàng ta mới không thấy chán.”
Bạch Bình cười, gật đầu: “Tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân rất tốt với đệ đệ và muội muội, tất nhiên bọn họ cũng muốn thân thiết với hai người.”
Thượng Gia Ngôn cũng cười, gật đầu.
Chờ đám người Bạch Bình rời đi, Thượng Gia Ngôn mới gọi người truyền tin hằng ngày đến hỏi thăm.
Cố ma ma cũng đi nghe ngóng một lần, nói: “Thiếu phu nhân, hình như Hầu phủ có gì đó không bình thường lắm.”
Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Nếu Bạch Bình đã nói vậy, tức là trong phủ có chuyện lớn rồi.”
Cố ma ma lơ đễnh bảo: “Vậy thì hẳn là do Đỗ di nương làm, dù không phải thì bà ấy cũng có liên quan.
Thiếu phu nhân không cần lo lắng, trong Hầu phủ, người không có khả năng hại ngài và tam thiếu gia nhất chính là Đỗ di nương.”
Thượng Gia Ngôn than nhẹ: “Ta lo cho tam muội.
Tam muội kính trọng ta và Quý Minh, ta cũng coi nàng như muội muội ruột của mình.”
Cố ma ma sợ y nặng lòng, vội nói: “Thiếu phu nhân, ta sẽ sai người đi nghe ngóng.”
Bên kia, Dương Quý Minh làm xong hết việc cuối năm, vội vàng chuẩn bị về nhà với vợ.
Đúng lúc ấy, Lâm Diệu Huy chạy tới, kích động nói: “Lâu như vậy, cuối cùng vụ án mạng của gã phụ việc trong hiệu thuốc cũng có manh mối rồi.”
Dương Quý Minh ngạc nhiên, vui mừng hỏi: “Thật à? Đi, ta theo ngươi tới phủ Thuận Thiên, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Thì ra sau khi nghe Dương Quý Minh nhắc tới mối quan hệ của sòng bạc Phúc Vận và Võ Nghi Bá phủ, Trương Dũng bèn phái người thay phiên canh giữ ở ngoài sòng bạc.
Cứ thế kiên trì mấy tháng, cuối cùng cũng có phát hiện.
Lâm Diệu Huy nói: “Đào ca canh nhiều nhất, hắn sắp coi cửa sòng bạc Phúc Vận là ngôi nhà thứ hai của mình rồi.”
Dương Quý Minh động viên: “Các huynh đệ vất vả quá.”
Lâm Diệu Huy lơ đễnh nói: “Có manh mối là tốt lắm rồi.
Giữa trưa hôm nay, khi đến canh thay Đào ca một lúc, ta bắt gặp một người lén lút tới gần sòng bạc.
Mới đầu ta không để ý lắm, sau mới phát hiện đối phương là nữ giả nam.”
Nghe được mấy tiếng nữ giả nam, Dương Quý Minh liền nhíu mày theo bản năng.
Lâm Diệu Huy tiếp tục nói: “Sau đó ta luôn âm thầm theo dõi, tận mắt thấy nàng thì thầm với Hồ lão tam của sòng bạc, lại tận mắt thấy nàng trở về Võ Mục Hầu phủ.
Ta hỏi thăm qua, hóa ra người nọ chính là nha hoàn của Khương di nương.”
Dương Quý Minh nhíu mày: “Điều này cho thấy bọn họ có quan hệ với nhau.”
Lâm Diệu Huy gãi đầu, do dự trong chốc lát mới bảo: “Việc này để Dũng ca tự nói với ngươi đi.”
Dương Quý Minh rất tò mò, vừa thấy Trương Dũng liền hỏi chuyện.
Trương Dũng nói: “Việc này còn cần ngươi giúp đỡ.”
Dương Quý Minh lập tức gật đầu, thậm chí còn không hỏi rõ là phải giúp gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...