Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Khi Thượng Gia Ngôn thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Y khẽ thở dài, vừa xoa thắt lưng vừa xấu hổ đạp Dương Quý Minh một phát.
“Sao vậy?” Dương Quý Minh vươn tay kéo y vào lòng, giúp y xoa bóp thắt lưng.
“Có phải ngươi lại giả vờ ngủ không?”
“Đâu.” Dương Quý Minh vội nói: “Lúc bị ngươi đạp ta mới tỉnh mà.”
“Dậy muộn thế này, thật sự rất kỳ cục.” Mới gả tới đây vài ngày, Thượng Gia Ngôn đã cảm thấy toàn bộ thói quen tốt của mình ngày trước đều tan thành mây khói.
Điều đó làm y hơi chán nản.
“Ta sẽ sai người kê giường ở phòng bên cạnh, bắt đầu từ đêm nay, chúng ta phải ngủ riêng.”
“Đừng ngủ riêng, về sau ta sẽ sai người đánh thức.” Dương Quý Minh ôm chặt lấy y.
Thượng Gia Ngôn đẩy hắn ra: “Ngươi ngủ phòng bên hay để ta?”
“Cảnh Thước, tức phụ…”
“Vậy ta ngủ phòng bên.” Thượng Gia Ngôn lườm hắn đầy tức giận, thầm nghĩ: không thể chiều tên này được.
Dương Quý Minh thỏa hiệp: “Ầy, ta ngủ phòng bên, đúng là bó tay với ngươi mà.
Thế nhưng cũng phải có thời hạn chứ? Một ngày?”
“Mười ngày.”
“Hai ngày?”
“Nửa tháng.”
“Mười ngày, được rồi mười ngày!”
Thượng Gia Ngôn xì một tiếng, khóe miệng vô thức cong lên, chịu đựng đau nhức trên người, đứng dậy đi lấy y phục đặt cạnh giường.
Dương Quý Minh nhanh chóng mặc quần áo rồi quay sang hầu hạ tức phụ chỉnh trang.
Thượng Gia Ngôn chợt nhớ tới một chuyện, lên tiếng: “Có phải hôm qua đại ca nhờ ngươi tìm giúp nhị thúc một bức tranh không?”
“Ngươi biết rồi à?”
“Nhị thúc có tranh gì đáng để ngươi tìm chứ? Rõ ràng là đại ca đang cố tình gây khó dễ cho ngươi, chuyện này ngươi đừng để ý, ta sẽ sai người đi nói với đại ca.”
Dương Quý Minh thản nhiên cười: “Nhị thúc thật sự bị mất một bức tranh, chẳng qua bức tranh kia không đáng giá lắm thôi.
Nhưng đây là thử thách đại ca dành cho ta, nên hôm nay ta sẽ bắt tay vào xử lý.”
“Ngươi có ý định gì chưa?”
“Cũng có phương hướng sơ sơ rồi.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, y đã mặc quần áo xong nên liền gọi hạ nhân vào hầu rửa mặt.
Ăn sáng xong, Dương Quý Minh nhanh chóng rời phủ.
Hắn tới nha môn phủ Thuận Thiên trước.
Đám người Trương Dũng thấy hắn đều kinh ngạc vây quanh.
“Quý Minh, ngươi đang nghỉ phép cơ mà, đến đây làm gì?”
“Dũng ca, các huynh đệ, ta muốn hỏi thăm các ngươi một chuyện.”
“Ngươi nói đi.”
“Nếu bị mất một bức tranh trên đường từ phố Ngu Công ở thành Bắc đến đường Phượng Dương ở thành Tây, vậy có thể tìm được ở chỗ nào?”
“Bị trộm à?”
“Hẳn là bị trộm.”
“Từ thành Bắc đến thành Tây, nếu không phải đạo tặc bên ngoài, người có thể trộm đồ mà thần không biết quỷ không hay cũng chỉ có Tiểu Hồ Tử thôi.”
“Tiểu Hồ Tử? Ta phải tìm hắn ở đâu?”
“Nơi kể chuyện sách.”
“Đa tạ các vị.” Dương Quý Minh cảm ơn rồi vội vã chạy đi tìm người.
“Quý Minh!” Trương Dũng gọi hắn lại.
Dương Quý Minh quay đầu, thấy Trương Dũng muốn nói lại thôi, những người khác cũng có vẻ mặt tương tự.
“Quý Minh, nếu đúng là Tiểu Hồ Tử lấy thì cứ bảo hắn trả lại là được, đừng làm khó hắn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Hồ Tử không phải người xấu.”
Bộ khoái còn nói đỡ cho đạo tặc? Dương Quý Minh không khỏi nghi hoặc: “Rốt cuộc Tiểu Hồ Tử kia là ai?”
“Nào nào, ngươi ngồi xuống, chúng ta nói ngươi nghe.”
Vì thế, Dương Quý Minh lại ngồi xuống.
“Tiểu Hồ Tử tên là Hồ Tiểu Dương, năm nay mười sáu tuổi, còn rất nhỏ.
Hai năm trước hắn lên kinh tìm phụ thân, nhưng vẫn không tìm được nên đã ở lại đây.”
“Đúng vậy.
Lúc hắn mới đi ăn trộm, huynh đệ chúng ta đã bắt hắn về, còn giam hắn lại vài hôm.
Về sau, Hứa đại nhân biết hoàn cảnh của hắn nên đã bảo hắn làm việc giúp nha môn, đại khái là tìm vật tìm người để đổi chút tiền thưởng thôi.”
“Thế sao bây giờ hắn còn ăn trộm?”
“Chắc là quen tay, nhưng hắn sẽ trả lại trong một ngày, nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở.”
“Nhưng lần này đã hơn một ngày rồi.” Dương Quý Minh bực bội.
Xem tình hình hiện tại, một là tranh không phải do Tiểu Hồ Tử trộm, hai là Tiểu Hồ Tử đã gạt người của nha môn?
“Ngươi tìm hắn hỏi thử xem sao.
Nếu không phải hắn lấy, ngươi có thể bảo hắn tìm cùng.”
Dương Quý Minh gật đầu, xin phép rời đi.
Hắn đi dọc mấy con phố hay có người kể chuyện sách ngồi, hỏi thăm vài nơi, cuối cùng tìm được Tiểu Hồ Tử ở dưới một gốc cây đại thụ.
Dưới tàng cây, tiên sinh kể chuyện sách đang dùng giọng nói truyền cảm đến động lòng người để kể về những chuyện mình đã mắt thấy tai nghe khi phiêu bạt giang hồ.
Xung quanh hắn, một đám người đang ngồi nghe rất say sưa.
Bất chợt Tiểu Hồ Tử cảm thấy bả vai bị một bàn tay đập mạnh.
Hắn quay đầu lại, hỏi: “Ngươi là… Dương tam thiếu gia?”
“Ngươi biết ta?”
“Có ai ở nha môn phủ Thuận Thiên mà ta không biết.” Tiểu Hồ Tử kiêu ngạo nói.
Dương Quý Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
Hai người đi tới một góc vắng người để nói chuyện.
“Dương tam thiếu gia tìm ta có việc gì?”
“Muốn hỏi thăm ngươi một vấn đề.”
Tiểu Hồ Tử nhếch miệng, xoa xoa bàn tay.
Dương Quý Minh vờ như không hiểu động tác vòi tiền của hắn, nói: “Hôm trước có người bị mất trộm một bức tranh vẽ một gian nhà trúc, lạc khoản đề Bất Hối Sơn Nhân, ngươi đã thấy bao giờ chưa?”
Dương Quý Minh vừa nói vừa chú ý sắc mặt của Tiểu Hồ Tử, đương nhiên cũng phát hiện sự biến hóa của đối phương.
“Chưa từng.”
“Thực ra bức tranh kia không đáng tiền, nếu ngươi có thể tìm giúp, ta sẽ hậu ta ngươi mười lượng bạc.”
Dương Quý Minh vừa dứt lời, ánh mắt Tiểu Hồ Tử đột nhiên trở nên hung ác.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không giúp!”
Dương Quý Minh hơi nhíu mày: “Xem ra Hứa đại nhân và bọn Dũng ca đều bị ngươi lừa.”
“Ngươi muốn nói sao cũng được.” Tiểu Hồ Tử xoay người rời đi.
Dương Quý Minh quang minh chính đại đi theo sau hắn.
Hai người dây dưa gần nửa cái kinh thành.
Cuối cùng Tiểu Hồ Tử mệt mỏi, thở hổn hển nói: “Dương tam thiếu gia, rốt cuộc ngươi muốn theo ta tới khi nào?”
“Đến khi tìm được bức tranh kia.”
“Ngươi nói nó không đáng tiền cơ mà?” Tiểu Hồ Tử mỉm cười.
“Bức tranh kia đúng là không đáng tiền, nhưng nó là của nhị thúc bên nhà mẹ đẻ của phu nhân ta.”
“Nó là của phụ thân ta!”
“Cái gì?”
“Tranh đó do phụ thân ta họa, Bất Hối Sơn Nhân là phụ thân ta.”
Bấy giờ Dương Quý Minh mới hiểu đối phương muốn nói phụ thân hắn là tác giả của bức tranh kia.
“Không cần biết có phải do phụ thân ngươi họa hay không, tranh là của nhị thúc ta.
Có lẽ là phụ thân ngươi đã bán nó, hoặc hai người bọn họ quen nhau?”
“Làm sao ta biết được? Ta tìm ông ấy hơn hai năm nay rồi!” Tiểu Hồ Tử đột nhiên òa khóc.
Dương Quý Minh sửng sốt, cũng hơi luống cuống.
Hắn nhìn quần chúng đang đứng lại vây xem, vội kéo Tiểu Hồ Tử sang chỗ khác nói chuyện.
Tiểu Hồ Tử khóc đủ liền dùng tay áo lau nước mắt nước mũi.
“Phụ thân ta là cử nhân, mùa đông ba năm trước lên kinh thi, vừa đi liền không còn tin tức.
Ngay trong mùa đông năm ấy, mẫu thân ta đã ngã xuống sông mất mạng, ta chờ đến mùa xuân cũng không thấy phụ thân trở về.”
“Cho nên ngươi lên kinh thành tìm ông ấy?”
Tiểu Hồ Tử gật đầu: “Ta tìm được khách điếm ông ấy từng ở, ông chủ khách điếm kiểm tra đăng ký của khách trọ, nói ông ấy chỉ ở lại một đêm.
Sau đó, Hứa đại nhân cũng giúp ta tra xét, kết quả cuộc thi mùa xuân năm ấy không có thí sinh tên là Hồ Hải Dương.”
“Do đó bức tranh kia chính là đầu mối duy nhất hiện giờ.” Dương Quý Minh hơi trầm ngâm, thầm nghĩ, nếu Hứa đại nhân đã ra mặt giúp hắn tìm phụ thân, vậy khả năng hắn nói dối là rất nhỏ.
“Đúng vậy.”
“Ngươi định làm thế nào?”
“Thực ra nếu ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm vị Thượng đại nhân kia.” Tiểu Hồ Tử cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
“Dương tam thiếu gia, nếu ngài và Thượng đại nhân là họ hàng, hay ngài giúp ta một lần đi.”
“Ngươi muốn tới chỗ nhị thúc hỏi thăm chuyện phụ thân ngươi, hay muốn ta hẹn ngày để ngươi gặp ông ấy?”
Tiểu Hồ Tử gật đầu: “Ta trực tiếp đi tìm, chắc chắn ông ấy sẽ không chịu gặp, dù sao ta cũng chỉ là hạng tép riu.”
“Tại sao ta phải tin ngươi?”
“Ta còn một bức tranh khác cũng do phụ thân vẽ, ngươi có thể so chúng với nhau.”
“Ta không biết so.”
Tiểu Hồ Tử sửng sốt.
Hắn đã gặp nhiều công tử nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, nhưng người thẳng thắn thừa nhận mình không rành văn hoa chữ nghĩa như Dương Quý Minh, hắn mới thấy lần đầu.
“Dương tam thiếu gia, ngươi có thể dẫn một người đáng tin tới nhà của ta, nhờ người đó so giúp ngươi, xem có phải hai bức tranh kia đều là tác phẩm của một người không.”
“Dù phải thì cũng chỉ có thể khẳng định trong tay ngươi đang có hai bức tranh của Bất Hối Sơn Nhân thôi.”
Tiểu Hồ Tử giận tái mặt: “Dương tam thiếu gia, nếu ngài không chịu giúp, vậy cũng đừng mơ tìm được bức họa kia.
Mà ta cũng sẽ có cách để gặp Thượng đại nhân, hỏi ông ta xem bức tranh kia từ đâu mà có.”
“Xem ngươi kìa, nứt mắt ra đã hung hăng giận dữ với ta? Ta có bảo không giúp ngươi đâu.”
“Vậy giờ Thìn ngày mai, ngươi đến quán đậu hũ ở phố Hoàng Mạo tìm ta.”
“Được.”
Sau khi có được thông tin về bức tranh cần tìm, Dương Quý Minh tới quán điểm tâm mua một gói bánh hoa quế và một gói bánh đậu đỏ rồi mới về phủ với tức phụ.
Ngày hôm đó, Thượng Gia Ngôn thấy Dương Quý Minh không ở trong phủ nên cố ý dành thời gian ra vườn sau thu gom hoa quế.
Không lâu sau, hắn liền gặp mấy tỷ muội đến ngắm hoa.
Tứ tiểu thư Dương Uyển Dung và ngũ tiểu thư Dương Uyển Hinh của chi thứ nhất, tam tiểu thư Dương Uyển Ngọc của chi thứ hai, bát tiểu thư Dương Uyển Kỳ của chi thứ ba, thất tiểu thư Dương Uyển Mộng của chi thứ năm đều tới.
Ngoài đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã xuất giá cùng lục tiểu thư của chi thứ tư ra, hiện giờ, tất cả các tiểu thư còn lại đều tề tựu ở chỗ này.
“Tam tẩu, ngươi cũng đến đây à.
Hôm nay tam ca không ở trong phủ cùng ngươi sao?” Tứ tiểu thư Dương Uyển Dung nhanh chân bước đến gần Thượng Gia Ngôn.
“Hắn ra ngoài có việc rồi.”
Các tiểu thư khác cũng đã tới: “Chào tam tẩu.”
“Tam tẩu đang gom hoa quế à? Chúng ta cũng giúp đi, hình như rất thú vị.” Tam tiểu thư Dương Uyển Ngọc của chi thứ hai cười, nói.
Dương Uyển Dung lại hỏi: “Tam tẩu định dùng hoa quế làm gì?”
“Ủ một vò rượu hoa quế cho tam ca ngươi uống.”
“Tam ca thật có phúc.”
“Chờ ủ xong, ta sẽ mời các ngươi tới Trầm Hương viện chơi, để Quý Minh đãi khách.”
“Được, một lời đã định, cảm ơn tam tẩu.”
“Cảm ơn tam tẩu, nhất định chúng ta sẽ tới.”
Có các tỷ muội hỗ trợ, Thượng Gia Ngôn nhanh chóng gom được một giỏ hoa quế lớn.
Đúng lúc này, Dương Quý Minh cũng tìm tới đây.
Hắn về Trầm Hương viện nhưng lại nghe hạ nhân nói Thượng Gia Ngôn đã ra vườn sau thu gom hoa quế, nên đã trực tiếp cầm hai gói điểm tâm tới.
“Tam ca đến kìa!” Bát tiểu thư Dương Uyển Kỳ là người đầu tiên nhìn thấy Dương Quý Minh.
Dương Quý Minh đi đến bên cạnh Thượng Gia Ngôn, cười với các muội muội: “Các muội cũng ở đây à, vừa lúc ta mua một ít điểm tâm về đấy, ngồi xuống cùng ăn đi.”
Các tiểu thư cười nói: “Đa tạ tam ca.”
Dương Uyển Ngọc lấy hai gói điểm tâm trong tay Dương Quý Minh, trêu ghẹo: “Tỷ muội ta được thơm lây tam tẩu đấy, nhờ tam tẩu nên chúng ta mới có cơ hội ăn điểm tâm tam ca mua về.”
“Cảnh Thước, ngươi xem, đám tiểu nha đầu này đang chỉ trích người làm ca ca ta đây không tốt với bọn chúng kìa.” Dương Quý Minh ra vẻ ấm ức.
Thượng Gia Ngôn phản chiến, quay sang nói với hắn: “Cho nên mai này có cái gì tốt, ngươi nên nhớ đến các muội muội nhiều hơn.”
“Vẫn là tam tẩu tốt với chúng ta!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...