Nàng rất muốn nói với hắn, nàng không cần mấy cái quần áo này, nhưng là, nét mặt của hắn nghiêm túc như vậy, nàng không dám mở miệng nói bất luận cái gì. Ngẫm lại chính mình khi trước cùng Trương Tuấn ở chung một chỗ, có lần Trương Tuấn đưa nàng một cái áo khoác giá ba nghìn đồng, làm cho nàng đau long mà thiếu chút nữa hộc máu. Đó cũng là bộ y phục đắt tiền nhất của nàng mà nàng thì rất ít mặc, bởi vì cảm thấy quá trân quý.
Hôm nay, đống quần áo này hơn cả vạn, mua chỉ là vài cái mà khi tính tiền mí mắt cũng không nháy cái nào , bảo nàng sao có thể thản nhiên tiếp nhận?
Người nam nhân này, thật sự là quá kì quái.
Mà hắn cầm lấy tay nàng, nàng lại không cảm thấy chán ghét. Lên tới trên xe, hai người tiếp tục trầm mặc.
Có nhiều lần, Liền Tịch Tịch muốn mở miệng nói Lý Triệt dừng xe lại để nàng xuống, nhưng là lời nói đến bên miệng, nhìn thấy thái độ Lý Triệt trên mặt không đúng, nên đem lời nói nuốt vào trong.
Sự thật cũng chỉ có thể như thế, nàng cho dù xuống xe, lại có thể đi nơi nào ?
Người nam nhân trước mắt này tuy kỳ quái, nhưng là đối với nàng không có bất kỳ ác ý. Hắn có lẽ chỉ xem nàng đáng thương, cho nên lo cho nàng một chút. Nói không chừng, hắn có thể là thiên sứ ông trời phái xuống cứu vớt nàng , dù Thiên Sứ này có chút lạnh.
Xe một đường chạy đến thành phố Z, xuôi theo gió hồ quang mang, lúc này đã vào giữa trưa.
Liền Tịch Tịch biết rõ, trên hồ có một nhà hàng phi thường cao cấp , có mấy lần Trương Tuấn hẹn nàng trên nhà hàng, hơn nữa hứa hẹn, chờ bọn hắn kết hôn, hắn mỗi ngày mang nàng tới nơi này ăn cơm.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, nàng nghĩ, có lẽ đời này, bọn họ không có cơ hội lên nơi này dùng cơm.
Xe đột nhiên dừng trên bãi đỗ xe bằng phẳng của nhà hàng, Lý Triệt như trước rất có phong độ thay Liền Tịch Tịch mở cửa xe, sau đó buông lỏng tay của nàng làm nàng khoác ở cánh tay của mình, dẫn đầu đi vào đường hầm thong với đáy hồ nhà hàng mà Liền Tịch Tịch ảo tưởng đã lâu, nhưng chưa từng đi vào.
"Cái kia, chúng ta đây là muốn đi nơi nào?"
Cảm giác không yên tâm rốt cục làm cho nàng không còn trầm mặc, cẩn thận mở miệng, nàng thấp giọng hỏi.
"Ăn cơm."
Ngắn gọn hai chữ, lúc này mắt kính đã lấy xuống của hắn, đôi mắt lẳng lặng thâm thúy nhìn đường phía trước, khuôn mặt anh tuấn làm cho Liền Tịch Tịch lập tức cảm giác mình chính là vịt con xấu xí.
Loại nữ nhân này đều ghen ghét tướng mạo, tuy xã hội hiện đại không có cái gì kỳ lạ quý hiếm, nhưng là ngẫm lại người anh tuấn như vậy , hiện tại đang đứng cạnh bên, tùy ý chính mình cùng tay hắn tay trong tay, lòng của nàng khó tránh khỏi nhảy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...