EDITOR: TINH HÀ VỸ LINH
BETA: MOYUU
- o0o-
Những lời này, Văn Tranh đã nghe thấy ba mình nói một lần.
Trí nhớ của anh về khoảng thời gian từ năm tuổi đổ xuống rất mơ hồ, nhưng những chuyện xảy ra sau khi cả nhà bắt đầu đến Bình Sơn, thẳng đến khi anh mười tuổi, anh đều nhớ rất rõ ràng.
Bình Sơn cách khu nhà dành cho công nhân viên của đại học Dung Thành không xa, có lịch sử lâu đời.
Này là phúc lợi sau khi giải ngũ của ba mẹ anh, cả hai người đều quyết định học đại học lần nữa, thuận tiện mua một căn gần đó.
Dựa vào chính sách giữ bí mật khi ấy của Sub-space, ba mẹ anh hòa vào khung cảnh nơi đó, dành một hai năm để hoàn thành việc học mình đã bỏ dở của mình, sau đó ở lại trường làm giảng viên.
Từ đó, Văn Tranh có hai người phụ huynh đều làm giảng viên đại học, ba dạy toán, mẹ dạy cổ văn, hai vợ chồng lúc nào cũng cãi nhau ra rả ở nhà, từ mấy chuyện nhỏ xíu như củi gạo dầu muối đến việc ai sẽ thăng chức sớm hơn.
Sau khi dán hai môi vào nhau một chút lại ngọt ngắt như cũ, nào quan tâm gì mấy chuyện nhỏ tí ti kia nữa.
Ba Văn hút thuốc, mẹ Văn đã từng ngăn cấm rất nhiều lần, bà còn mua nguyên một cái tủ dán hình thuốc lá có hại cho sức khỏe về nhà nhưng vẫn không có tác dụng.
Có một khoảng thời gian mẹ Văn kiểm soát rất nghiêm, ngày nào cũng lục soát người ba Văn, ba Văn thấy thế bèn xáp đến con trai, nhờ Văn Tranh giấu tang vật giùm mình.
Mẹ Văn mắt sắc nhanh chóng phát hiện dấu vết, kéo Văn Tranh ra cửa, cầm roi trúc, cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Tranh có gì muốn đưa cho mẹ không nè?"
Tiểu Tranh...!Tiểu Tranh rất nhanh đã bán đứng ba già kính yêu của anh.
Mẹ Văn hành hung ba Văn, hai người đánh hăng đến mức mém phá hư tường, hàng xóm cách vách sang khiếu nại thậm chí có lần còn gọi cả cảnh sát đến, rồi đến một ngày, ba Văn kéo phản đồ nhỏ ra vườn hoa thẩm vấn.
"Sao lại bán đứng ba?" Ba Văn lãnh khốc hỏi.
Ba Văn là một người ba cao một mét chín ba, bắp thịt to cứng, body cơ bắp cuồn cuộn, lúc không cười có hơi dữ.
Nhưng Văn Tranh nào sợ hắn, thè lưỡi làm mặt quỷ, hừng hực nói: "Nếu không thì làm sao? Lưu phu nhân nghe mấy câu ba nói rồi, con giữ bí mật làm gì nữa?"
"Thế này đi, ba với con dùng ám hiệu, hai chúng ta hợp tác thật tốt, chắc chắc mẹ con sẽ không phát hiện."
Tiểu Tranh đứng trong vườn hoa mở to mắt, tò mò hối ba mình nói nhanh.
Ba Văn nhấc anh lên vai mình, lấy đà nhảy lên nóc đình hóng gió.
Văn Tranh ở trên vừa hét vừa cười, ba Văn cù cù anh "Đừng giãy nữa."
"Thấy hình điêu khắc bên kia không?"
"Vua Caesar ạ?"
"Đúng rồi.
Vua Caesar đã từng sử dụng một loại mật mã, gọi là mật mã Caesar...."
.....!
Hình ảnh dần mờ đi, đằng sau đó ai đó dán sát người vào người anh, Văn Tranh nhắm mắt, lỗ tai lắng nghe âm thanh trong cơ thể, cảm giác bài xích cũng biến mất dần.
Không ai muốn tồn tại một mình, không có vướng bận, Văn Tranh cũng thế.
Anh không tự kỷ, cũng không có bệnh sinh lý nên đương nhiên là anh cũng sẽ muốn có một gia đình, cũng muốn có một tình yêu giống của ba và mẹ, cái loại có thể gọi bé cưng ơi bé cưng à đấy.
Nhưng 'thích người khác' cũng là một loại năng lực, mà trùng hợp thay Văn Tranh không có năng khiếu ở khoản này.
Nhưng anh thường xuyên nghĩ rằng chỉ là do anh chưa cố gắng đủ nhiều.
Trước khi xuất ngũ anh có thích một đồng đội của mình, nhưng sau đó đồng đội ấy lại hy sinh, những lời chưa kịp thổ lộ ấy cũng chôn vùi xuống đất theo lá quân kỳ.
Sơn Vũ Dục La không phải người hoàn hảo, là một người rất khéo đưa đẩy.
Nhưng hắn để ý đến cảm nhận của người xem, nói chuyện vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, kiến thức uyên bác, ai hắn cũng muốn bảo vệ.
Mặc dù Văn Tranh không cần bảo vệ như vậy, nhưng cũng phải thừa nhận, chẳng có ai lại đi ghét bỏ cái cảm giác được người khác đối xử dịu dàng.
Văn Tranh vẫn luôn chờ đến khi zombie rời khỏi, giây phút xác nhận tiếng bước chân đã biến mất ấy, lập tức nhấc chân đá văng cửa tủ, há mồm thở dốc.
Sơn Vũ Dục La cười cười vỗ lưng anh "Chán thế sao? Không đến mức đó chứ."
-Chúc mừng chúc mừng, come out thành công rồi!
-Game này ngày nào cũng có trăm triệu người come out, mọi người này, đừng nghĩ nhiều quá!
–Ta là gậy đánh uyên ương đây! Tui muốn khiếu nại lươn chúa phân biệt đối xử với người không phải Gay!!!
-Cái này còn cần phải nói à, nãy giờ tôi thấy sai sai từ lâu rồi, đúng là lươn chúa trước nay ôn hòa nhã nhặn tình thương mến thương thật nhưng mà tôi cảm thấy ổng đối với Z đại cứ phải nói là CỰC KÌ TỐT ý.
-Xem ra dù cho Z đại không biết ghẹo người, chả biết tán ai nhưng mà cũng không phải là không có người hốt rồi.
–....!Vô cùng thương tiếc báo tin, một tượng đài độc thân vạn năm Z-bkc đột nhiên come out! Chúng ta sắp sửa mất đi một chiến hữu....!
–..........!
Nhịp tim khác thường khi nãy bị Văn Tranh ném ra sau đầu, anh hơi mệt, chỉ muốn kết thúc phó bản này càng nhanh càng tốt.
Ra hiệu cho Sơn Vũ Dục La đuổi kịp, sau đó anh chạy về phía Đặng Phác Ngọc.
Không khéo, Đặng Phác Ngọc cũng đang trốn BOSS, có lẽ vị trí không tốt lắm, bác sĩ Wayne số hai quyết tâm không bỏ cuộc, múa may mũi khoan đâm vào cửa tủ.
nghe thấy tiếng bước chân, nó vội vàng xoay người lại, đôi mắt dày đặc tơ máu loé sáng.
"Chết tiệt!" Sơn Vũ Dục La vừa định nhắc Văn Tranh bước nhẹ lại, đối phương đã bước vào phạm vi cảm nhận của zombie, nhịn không được chửi một câu.
Hắn chuẩn bị kéo người chạy về chỗ hồi nãy, mới không chú ý một chút thôi, Văn Tranh đã chạy đi tìm đường chết.
"Tiểu Z!" Hắn kinh ngạc hô, tay đối phương ngưng tụ một chùm sáng trắng, chùm sáng ấy dần dài ra, giống một cây kiếm nhỏ.
Nhưng chưa chờ hắn thấy rõ, Văn Tranh đã vọt lên, nhào đến sau lưng zombie, một chân đá nó dính cứng ngắc vô tường.
Sơn Vũ Dục La "..."
"Sao lại thế này? Cậu lấy kiếm đâu ra? Trong căn phòng khi nãy hả? Có thể xài thêm lần nữa không?"
Thấy zombie thảm thương dính cứng ngắc vào tường, tuy Sơn Vũ Dục La có hồi hộp đến mấy thấy cảnh tượng này bao nhiêu hồi hộp lo lắng cũng chắp cánh bay mất, hắn vừa đi lại vừa hỏi.
Văn Tranh không trả lời, chỉ đi lại tường túm cổ áo blouse bác sĩ Wayne, bứng nó ra khỏi bức tường, đập một thước vào khuỷu tay nó.
Cây thước này rất nặng, chạm vào xương lập tức phát ra tiếng trầm trầm khiến người khác đau cả răng, bốp bốp hai phát, hai tay zombie rũ xuống, chỉ có thể lắc lắc phạm vi nhỏ.
Văn Tranh cố gắng không ngừng, đập gãy tay xong chuyển sang đập chân, động tác tự nhiên lưu loát, nhìn là biết làm không biết bao nhiêu là lần.
Thuần thục đạp lên eo zombie, hai tay túm vai nó, kéo mạnh —-
Zombie bị bứng làm hai, rầm một phát biến thành làn khói màu hồng, một cuộn giấy không biết tên rớt xuống khỏi người nó.
-Giỏi vãi linh hồn
-Tui vừa cảm thán ngầu đét vừa tặng quà cho Z đại.
Tui rất thích xem Z đại đánh BOSS trong > ấy, thấy nó nhẹ nhàng hơn > nhiều.
-Lầu trên mở filter à???
-Vừa nhìn đã thấy Z đại đối xử với mấy đạo cụ đó rất dịu dàng đó!
Sơn Vũ Dục La im lặng hồi lâu, gian nan nói: "....Cái cậu cầm là?"
"Cái này?" Văn Tranh nhặt cuộn giấy lên, tuỳ tiện sửa điều chỉnh của cây thước thành dùng chung, anh buông tay, đạo cụ toả sáng lơ lửng trong không trung.
Cây thước thong thả xoay 360 độ, góc trên bên phải còn có một cái cửa sổ [Thước đo].
Đạo cụ vĩnh viễn.
Là phần thưởng dành cho tester xuất sắc của blackbox-testing lần thứ mười bảy của >.
Sử dụng: Có thể đo chiều dài chính xác của vật phẩm trong nháy mắt.
Hạn chế: Chỉ dùng được trong phòng.
Sơn Vũ Dục La nghẹt thở, không tin được "Tester xuất sắc?"
Văn Tranh ừ một cái, cất thước.
Lúc ấy có vài đạo cụ lận, nhưng không có cái nào có tác dụng lớn, dù sao phó bản có câu đố sẽ có manh mối, chắc chắn có thể tìm ra.
Nếu không nghĩ ra đáp án, có đạo cụ cũng chả giải mã phó bản được.
Mấy công cụ này thưởng tượng trưng mà thôi, cho nên Văn Tranh quyết định chọn cái 'thực dụng' nhất.
Sự thật chứng minh nó rất thực dụng, mặc dù anh có thể đánh BOSS bằng tay không.
Danh hiệu tester xuất sắc chỉ dành cho những người chơi cống hiến rất nhiều cho game, Sơn Vũ Dục La quen hai streamer, cả hai đều lấy cái này ra làm slogan, phét đến tận trời, hiệu quả còn tốt vô cùng.
Tiểu Z là một streamer chả có bao nhiêu tiếng tăm, điểm tích lũy ở mục game sinh tồn của Ái Miêu chỉ có hai trăm hơn, một tuần chỉ livestream hai tối, đặc điểm nổi tiếng nhất là sống chết không nuôi mèo.
Kết quả cậu ta đã từng đoạt được danh hiệu "Tester xuất sắc"!?
Thế fans thì sao, sao không lấy cái này ra nói?
Chưa kể đến khả năng đánh đấm của cậu ta.....!
Văn Tranh mở cuộn giấy ra, quay đầu nhìn cái mặt hoảng hồn ông địa của Sơn Vũ Dục La, cười cười: "Rất lạ sao?"
"Không.....rất hợp với tác phong của cậu?" hai mắt Sơn Vũ Dục La loé loé "Cậu luôn đối phó với BOSS thế này sao?"
"Đúng á —–" Rốt cuộc Đặng Phác Ngọc cũng ló đầu ra khỏi ngăn tủ để dò xét, thấy không có zombie, bèn hào hứng hô một câu ba Tranh, gọi trái gọi phải.
Sơn Vũ Dục La nuốt câu mình chuẩn bị nói xuống bụng.
Trong cuộn giấy là nhắc nhở phải chú ý mấy tấm hình chụp X-quang đó, có lẽ là gợi ý về mật mã dành cho người chơi giải hoài không ra.
Nhưng bọn họ đã đoán được nó là chữ fear, cho nên tờ giấy trở thành đồ vô dụng.
Văn Tranh vừa muốn bấm mật mã, thì thấy Hiên Viên Thiên Lộ chậm rãi đi đến.
Mặt mày đen thui thùi lùi, cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Thấy thế, Đặng Phác Ngọc cũng ngoan ngoãn đứng im, cậu không muốn châm ngòi thuốc nổ.
"Fear.
Nỗi sợ." Sơn Vũ Dục la nói "Đây là cánh cửa sợ hãi? Hay ý là phải đập vỡ nỗi sợ?"
Đặng Phác Ngọc nói tiếp: "Nếu là đập vỡ, sao lại không dùng từ cánh cửa dũng cảm?"
"Hừ." Hiên Viên Thiên Lộ xuỳ một tiếng, hai người còn lại quay đầu nhìn cậu ta "Còn dũng cảm, dũng cảm gì chứ, đàn ông đàn ang to đùng ra đấy còn cần người khác đến cứu, má nó.
Kết quả hai người ôm nhau, chơi trò anh em tình cảm tốt, còn tôi con bà nó đánh một mình nửa ngày."
Đặng Phác Ngọc nghẹn họng: "Cậu có ý gì? Bộ đàn ông đàn ang không được để cho người khác cứu hay gì? Tôi thích anh Tranh cứu tôi đấy, cậu tính làm gì tôi??"
Hiên Viên Thiên Lộ không nói lại Đặng Phác Ngọc: "..."
Cậu ta tức anh ách, trưng biểu cảm không đồng ý với Sơn Vũ Dục La, khinh bỉ thầm trong lòng.
Cậu là streamer mới, đa số fans đều là nam, ghét nhất là cái thể loại streamer vừa thấy BOSS đã trốn chui trốn nhủi.
Vốn dĩ cậu lấy được một cái móc lớn ra khỏi tủ sắt, có thể đánh với BOSS một trận, kết quả cậu bị hai con hội đồng.
Cậu đánh không lại, hiển nhiên phải tìm chỗ trốn.
Sau đó bị người xem lôi luôn mười tám đời tổ tiên ra chửi.
Nếu Sơn Vũ Dục La không đi giúp Z gì gì đấy kia, cậu sẽ thành ra thế này sao?
Cánh cửa nỗi sợ mở ra, không gian đằng sau nó tắm trong ánh vàng ấm áp.
Chuyện của cô bé Susan được kể lại dưới hình thức chiếu phim, khá giống với những gì họ đoán.
Susan ôm thỏ trắng, cái răng trong miệng mãi không được chữa trị lủng nguyên lỗ lớn, bị mẹ đưa đến bệnh viện nha một lần nữa.
Con bé gào thét bỏ chạy, lại bị bắt lại, bị dây thừng trói cứng ngắc.
Hình ảnh biến mất, thay vào đó là gấu bông hình Susan, bị trói cứng ngắc trên cái ghế giữa phòng.
Khắp nơi là các loại máy móc khác nhau, đều nhắm vào giữa phòng.
Có một cái thanh không có đầu, mọi người nhanh chóng đoán, gắn cái móc lấy ra khỏi két sắt vào.
Cửa đóng sầm lại, đèn đỏ lập lòe, đồng hồ đếm ngược đột nhiên xuất hiện trên đầu bốn người, cho bọn họ biết chỉ còn lại năm phút.
Nhạc nền đánh BOSS cũng nổ lên, tiết tấu quá nhanh, càng nghe càng gấp.
"Này là muốn làm gì!?" Đặng Phác Ngọc nổi điên, gõ vào thanh sắt.
Bầu không khí căng như dây đàn, Văn Tranh đổ chút mồ hôi, ngồi xuống quan sát mấy cái nút điều khiển.
Đẩy lên trước, nó duỗi ra, đẩy xuống, nó co lại.
Trên tường còn dán hướng dẫn sử dụng.
"Tôi biết rồi!" Anh hô to "Phải làm chung với nhau! Làm theo hướng dẫn, đừng tự tiện!"
Này là kiểm tra tính hợp tác của đội, anh không kịp giải thích, nhìn về phía Sơn Vũ Dục La "Nghe tôi!"
Sơn Vũ Dục la sửng sốt, nói ngay: "Được!"
Văn Tranh không sợ tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ trông vô cùng bình tĩnh.
Giao nhiệm vụ, điều khiển tay cầm, canh chuẩn thời gian, cánh tay máy móc dưới sự điều khiển của bốn người duỗi về phía Susan giữa ghế nha.
"Sơn Vũ Dục La kéo lên trên về bên trái....tiểu Ngọc kéo lên về bên phải, làm lại lần nữa!...Hiên Viên Thiên Lộ kéo, địu?"
Mũi khoan vốn nên gập lại lại nhào lên đằng trước một khúc, Đặng Phác Ngọc gấp gáp hô lớn.
"Hiên Viên Thiên Lộ cậu gập nó lại! Gập chứ không phải nhào lên!?"
"Hiên Viên Thiên Lộ!" Sơn Vũ Dục La cũng rống lên "Đừng mất tập trung!"
"Má nó tôi ấn sai rồi!" Hiên Viên Thiên Lộ mồ hôi đầy đầu "Nó không về!"
Mũi khoan xoay tròn nhào đến trước mặt Susan ver gấu bông, vài giây nữa là sẽ đâm vào người con bé —-
Trong tíc tắc, Văn Tranh chui khỏi bàn điều khiển, nhảy lên thanh sắt, dùng tay túm mũi khoan lại, chặn xung lượng!
"Lôi nó về!!" Gân xanh nổi đầy trán, anh quát về phía Hiên Viên Thiên Lộ.
"Được được!" Hiên Viên Thiên Lộ hốt hoảng, cúi đầu ấn nút.
Thanh sắt vốn phải thu về như dự đoán không nghe lời, đột nhiên đâm mạnh về phía trước!
Văn Tranh kinh ngạc, mũi khoan đâm thủng cơ thể, hoá thành tia sáng trắng quay về phòng nghỉ >
[GAME OVER]
Văn Tranh thở dốc, những người đang xem stream thì ồ lên.
-Cái quái gì thế!?
-Ụ é?
-Hiên Viên Thiên Lộ bị đần hả? Hãm hại streamer khác như đúng rồi vậy? Khinh Z đại của chúng ta không nổi à?
-Má nó bị ngu hả.
-Z đại sao rồi, nghỉ ngơi chút đi ạ, tối nay anh vất vả rồi.
-Trời má tui muốn report vãi.
Văn Tranh thở gấp nửa phút, tâm trạng rối bời mới bình tĩnh lại.
"Tôi ra trước, lát nữa nói với tiểu Ngọc hộ tôi." Anh nói với những người xem stream rồi trực tiếp bấm đăng xuất sau một cơn choáng váng rất nhỏ, Văn Tranh gỡ mắt kính ngồi dậy.
Đại Hắc vẫn đang nằm trong ổ nhỏ làm từ quần áo cũ của nó, vừa nghe Văn Tranh có động tĩnh đã quay lại.
Đôi mắt vàng kim như đá quý cao cấp, cộng với ánh đèn khiến nó càng thêm xinh đẹp.
Vẻ đẹp này đáng lý ra phải được lên tạp chí nghệ thuật gì gì đấy chứ.
Văn Tranh ngừng một chút, duỗi tay đặt lên đầu mèo, xoa một đường xuống tận sống lưng — mượt quá.
Má.
Vuốt lông mèo thích thế này thì lại không vuốt?
Cứ nhất định phải chơi cái game ức chế này.
Văn Tranh tức giận nghĩ.
Một tiếng sau anh thiếu chút nữa bị tiếng nhạc êm dịu của chương trình khoa học địa lý thôi miên, sau khi bừng tỉnh lập tức bay xuống giường, mở hậu trường của kênh livestream Ái Miêu lên.
Đầu tiên là report Hiên Viên Thiên Lộ, lý do là cố tình tấn công, sau đó điền đơn đăng ký tham gia sự kiện livestream, bấm đăng ký.
Đơn đăng ký được thông qua rất nhanh, tiếp theo là điện thoại của người đại diện.
"Z đại!!!! Em nghĩ thông bằng cách nào thế!? Anh cứ nghĩ anh phải mời em đi uống rượu rồi thuyết phục cơ đấy!"
"Không uống rượu." Văn Tranh lãnh khốc nói "Em nghèo."
"Sao có thể! Nói mục đích xem nào!?"
"..." Văn Tranh tủi hờn nhắm mắt.
"Nuôi mèo, không có tiền."
Người đại diện ".....Em còn lương đi làm mà?"
"Không đủ xài."
Người đại diện sôi máu: "Em nuôi mèo gì vậy! Ăn vàng hay gì!?"
Không.
Đại Hắc chỉ ăn đồ ăn em làm.
Văn Tranh không nói gì nữa mà chỉ tạm biệt xong rồi cúp máy luôn.
Còn lý do khác khiến anh không tính nói với người đại diện, đó chính là đỡ khiến cho ảnh tức quá rụng tóc.
Văn Tranh tốt bụng nghĩ.
Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc: Sao vợ tương lai cứ cởi trần lượn qua lượn lại trước mặt ta thế? Khó hiểu.
Đại Hắc: Để ta xem xem cái mắt kính này xài thế nào.
Hoon: Mọi người thấy cái phó bản này thế nào, chứ mình thấy nó cứ sao sao á.
HẾT CHƯƠNG 9.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...