Văn Tranh hốt hoảng dời mắt, ừ một tiếng, tim đập bình bịch.
Lúc Đặng Phác Ngọc nói câu này, trong đầu anh bỗng xuất hiện một người, là hình ảnh Bắc Tư Ninh mặc quần áo cổ trang.
Sau đó tới đoạn video kia, lời nói, quyện vào nhau thành cơn sóng khiến anh tê dại, sóng thần đánh chìm anh, làm anh ngã ra đất.
Bọn họ chỉ mới gặp nhau có hai lần thôi trời đất ơi, cộng thêm khoảng thời gian trong [Không Gian Sinh Tồn], cho dù có tính Đại Hắc vào đi chăng nữa, cũng chỉ mới hơn một tháng thôi, anh nhớ rất rõ từng cảnh tượng.
Đại Hắc cào anh, phất đuôi bỏ rơi anh, theo chân anh.
Kiêu ngạo ngồi ngáp, liếm tai anh khi anh gặp ác mộng, và ngủ trong lòng anh.
Mấy cử chỉ nho nhỏ của Bắc Tư Ninh còn nhiều hơn, tay không bao giờ yên được, thấy nút là cứ muốn bấm, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh khi thấy đồ ngọt, khi liếm cây kem của anh.
Vai rộng, dưới lớp quần áo là cơ bắp chắc nịch, vừa ấm vừa dẻo, dựa vào rất thoải mái, làm người khác buồn ngủ.
Hắn còn lột tôm nữa.
Ngón tay thon dài tựa ngọc trắng, khớp ngón tay nổi rõ, cứ như hắn là người hoàn hảo tỳ vết.
Khi đầu ngón tay hồng nhạt ấy lột tôm, vì dùng quá nhiều lực nên trắng bệch cả ra.
Nước tôm dính lên ngón tay, bóng loáng phản chiếu dưới ánh đèn, giây tiếp theo, thứ hơi lấp lánh kia dời chỗ, bị đầu lưỡi đỏ thẫm ngậm liếm.
Ngón tay sạch lại, khéo léo cầm con tôm trần trụi kia lên, bỏ vào dĩa anh.
“Mệt không?”, “Hừ.”, “Cậu không khỏe.”, “Tại sao?”, “Không phải tên chỉ là cách gọi thôi à.”, “Ta đàn rất giỏi.”, “Cho ta?”, “Phiền quá.”, “Đây là gì?”, “Muốn……”
——— “Văn Tranh.”
“Anh Tranh?” Đặng Phác Ngọc đẩy anh: “Điện thoại anh reo hả? Sao không phải bài không tức giận gì đó, anh đổi chuông điện thoại?”
Văn Tranh lấy lại tinh thần, đột nhiên thấy lạnh người, nhanh chóng nhìn điện thoại.
Là một chuỗi tiếng tích tích, đúng là điện thoại, nhưng là dãy số mà anh không thể sửa nhạc chuông được.
Văn Tranh bấm nghe, lắng nghe tận một phút nhưng không nói gì, chỉ nhìn Đặng Phác Ngọc, rồi lại nhìn vào trong cửa kính thủy tinh, bên trong là người anh vừa mới say nắng.
“Ừ.” Anh nghe xong, trả lời một tiếng rồi cúp, Đặng Phác Ngọc tò mò: “Chuyện gì vậy, gần đây anh bận quá chời, sáng qua cũng không biết đi đâu, haizzzz em không còn là Tiểu Ngọc đáng yêu nhất của anh nữa rồi……”
Đôi khi Văn Tranh rất ghét cái miệng hậu đậu của mình, rõ ràng có một đống thứ muốn nói, nhưng không nói ra được, chỉ đành giang tay cho Đặng Phác Ngọc một cái ôm, ôm rất chặt, chặt đến mức Đặng Phác Ngọc gào rống bảo anh mưu sát.
“Tôi phải đi.” Văn Tranh nói: “Nếu không về kịp trước khi lên sân khấu, các cậu cứ biểu diễn đi.”
Nếu sau hôm nay vẫn không về, vậy mọi người quên tôi đi.
“Hả?” Đặng Phác Ngọc hoảng sợ: “Tiết mục năm người của chúng ta sao thiếu anh được!? Ngay cả thoại cũng chia xong rồi, anh không đi thì ai đọc!?”
Văn Tranh cười: “Mọi người chia lại đi, mỗi người một câu.
Nếu tôi về kịp thì diễn, mọi người chờ nhé.” Dứt lời thì không trì hoãn nữa “Việc gấp, phải đi ngay, nói một tiếng với Bách Sương và Bắc Tư Ninh hộ tôi.”
Vừa dứt lời đã siết chặt điện thoại, sải bước rời đi, Tiểu Ngọc đằng sau gọi anh, bảo anh nhớ nhắn tin khi đến nơi.
Văn Tranh mím chặt môi, tăng nhanh nhịp bước, rời khỏi nhà hàng.
Bây giờ là năm giờ ba phút chiều, mặt trời đã chìm dần xuống phía đông.
Văn Tranh liếc nhìn bản đồ, băng qua đường xe chạy, bước vào một tòa nhà cao tầng.
Áp điện thoại vào chỗ cà thẻ trong thang máy, mặc dù bảo vệ thấy anh lạ, nhưng không nghĩ nhiều, nhìn anh đi thẳng lên tầng cao nhất.
Tầng tám mươi, thang máy mở ra, Văn Tranh tìm được tìm được thang bộ, tiếp tục leo lên.
Leo ba tầng lầu, vặn mở khóa đã rỉ sét, đẩy mạnh cửa, hứng cơn gió mạnh thổi qua tầng thượng tòa nhà.
“Một đời người nháy mắt qua đi, cuộc sống nào đâu có dễ dàng ——- Trên đời này, làm gì có gì là đủ, mọi chuyện cứ tùy tâm mà sống thôi —-“
Văn Tranh thở hổn hển, đến khi đoạn nhạc lập lại lần thứ hai, mơi ấn nhận.
“Alo?”
“Ngươi đâu mất rồi!?” Giọng Bắc Tư Ninh cứ như sắp phát nổ đến nơi: “Đi khi nào về? Đừng có nói là đến cái trung tâm thương mại kia đấy! Ngươi bệnh hay gì mà đến đó, không cho phép đi!…….Alo? Nói gì xem?……..Tiểu Ngọc ngươi nhìn coi, ta đụng vào đâu rồi mà không nghe hắn nói gì hết? Nếu ta mà biết đây là cái trò đùa xàm xí gì của mấy người………….”
Văn Tranh: “Khụ, điện thoại không có hư.”
“Ta nghe rồi, ngươi nghe không? Khi nào về? Không nói là ta đi tìm ngươi ngay bây giờ.”
“………Đừng đến.” Gió lớn cào mặt anh, anh đứng ngay hướng gió, lời nói cứ bị cơn gió lúc lớn lúc nhỏ cuốn đi, khiến lời nói của anh càng mông lung hơn: “Anh ngoan chút đi, đi theo Tiểu Ngọc, tôi có việc đột xuất thôi, không chắc khi nào quay lại, nếu anh đi mất thì tiết mục của chúng ta sao đây?”
Bắc Tư Ninh im lặng một hồi mới không tình nguyện nói: “Được rồi.”
Tiếng phi hành khí trực thăng vọng đến từ đằng xa, Văn Tranh nhỏ giọng, dùng giọng điệu như khi anh đang dỗ Đại Hắc: “Tôi cúp máy đây, tiết mục dựa vào anh đấy.”
Phi hành khí dừng lại trên nóc nhà, ném một cái thang dây thừng làm bằng chất liệu đặc thù màu bạc xuống.
Văn Tranh tắt nguồn điện thoại, nhét vào túi quần, áo khoác bị gió thổi phất phơ, tóc rối đến mức khó chịu.
Một tay anh túm chặt cái thang, một tay bấm khoá thang, người đàn ông mặc quân phục ngồi trên ghế lái rống to để át tiếng động cơ và gió gầm rống “Nắm chặt chưa!”
“Bay!”
Phi hành khí lập tức bay lên cao, xuyên qua tầng mây, dây thừng đung đưa trong gió, Văn Tranh trèo vào khoang, cửa khoang đóng lại sau lưng, tiếng gió ồn ào bên tai tắt ngay.
“Chào ngài, Thiếu tá Văn Tranh!” Trong khoang phi hành khí còn một người nữa, mặc đồng phục đen, hồi hộp cứ như là lính mới.
Hắn ta không biết nên thể hiện sự niềm nở của mình thế nào, nên cứ ba phút mời ăn, năm phút mời uống, cứ như không moi hết cái phi hành khí này ra thì sẽ không dừng.
“Im lặng.” Văn Tranh nhỏ giọng mắng, ánh mắt anh lạnh lùng.
Người mới bị sếp cấp Tá đang ngồi dọa sợ, hai mắt sùng bái.
Tốc độ của phi hành khí rất nhanh, thời gian từ Nhạc thành đến căn cứ Bắc Hải Đông thành chỉ có bốn mươi tám phút, làm anh có cảm giác như vừa mới dựa vào nệm dựa lưng dính trên vách khoang nhắm mắt nghỉ ngơi được mấy phút là đã đến nơi.
“Thiếu tá!”
Văn Tranh nhảy xuống khỏi phi hành khí, một hàng lính giơ tay chào anh, đôi chân đang bước vội của anh không dừng lại, chỉ gật đầu một cái.
“Thiếu tá Văn Tranh, theo tôi.” Một người phụ nữ mặc vest công sở xuất hiện, nhanh chóng dẫn đường cho Văn Tranh, hai người đi xuyên qua sân huấn luyện, đi vào bộ tác chiến.
Thể lực của cô không đủ tốt, đi một hồi đã tụt lại sau Văn Tranh vài bước, Văn Tranh bảo cô nàng đừng theo nữa, anh quen cửa quen nẻo bước vào phòng họp trong căn cứ.
“Đinh ——-”
Anh đẩy cửa, cửa nhanh chóng quét thân phận, sau đó báo có người vào.
“Bộ phận chiến đấu đặc biệt cấp S, tiểu đội A08, Thiếu tá Văn Tranh.” Văn Tranh bước ra xa mấy mét, giọng điện tử mới nói tiếp: “Hoàn thành xác nhận thân phận.”
Vừa bước vào đã thấy ngay một tấm màn sân khấu to phủ kín bức tường.
Trên tấm màn là vài “cửa sổ” khác nhau, nền đen, viền hồng xanh, và cả thông tin được đánh dấu hoa cả mắt.
Chính giữa căn phòng là bàn dài bằng kim loại có màu trắng bạc, xung quanh đã có ba mươi mấy người đang ngồi.
“Đội trưởng Lạc.” Văn Tranh tìm được chính xác mục tiêu của mình, chào một người đàn ông cao lớn cường tráng đằng xa.
“Tiểu Tranh.” Đội trưởng Lạc vỗ vai anh “Tìm chỗ ngồi trước đã.”
“’Anh Tranh Tranh!” Một giọng trẻ con trong vắt vang lên, bé trai gọi anh xông lại như một viên đạn đại bác, đập vào ngực Văn Tranh.
Văn Tranh đỡ nó, bế lên ước lượng: “Nặng.”
Trần Tiểu Thần cũng là con của một cặp liệt sĩ, chẳng qua Văn Tranh cũng được sống hạnh phúc với ba mẹ đến khi mười tuổi, còn Trần Tiểu Thần mới một tuổi ba mẹ đã hy sinh.
Mặc dù quốc gia có quỹ riêng để bồi thường, ba nuôi mẹ nuôi của Trần Tiểu Thần đối xử với nó cũng tốt, nhưng cũng không thể thích xài tiền thế nào thì xài.
Lương của Văn Tranh tốn trên người đám trẻ nít này rất nhiều, gửi ba mẹ nuôi của nó, hoặc là mua vài thiết bị điện tử mới ra mắt.
Lúc Trần Tiểu Thần sáu tuổi vào căn cứ, Văn Tranh năm ấy mười lăm, biến thành anh trai dắt nó đi chơi nhiều trò khác nhau, huấn luyện mệt xỉu cũng là anh huấn luyện, huấn luyện xong dỗ cũng là anh dỗ, nói chung là nói nó được Văn Tranh chăm từ nhỏ đến lớn cũng không ngoa.
Mấy năm này ở ngoài, vì khác thành phố, nên không gặp nhau thường xuyên được, nhưng nhóc con này vẫn dính anh cứng ngắc.
Nhét cho Trần Tiểu Thần một viên kẹo, Văn Tranh tập trung nhìn tấm màn kia.
Đường cong màu đỏ và xanh lam dao động kịch liệt, máy báo nguy cũng nhăc nhở rủi ro đã tăng lên ba phần.
Nhìn một hồi, anh cản đội trưởng Lạc muốn rời phòng lại: “Tiểu Thần mới mười bốn tuổi.”
Đội trưởng Lạc cao to, da ngăm đen, mặt chữ quốc, rất ra dáng trưởng bối.
Ông nghiêm túc nói với Văn Tranh: “Là đã mười bốn tuổi.”
Nắm đấm siết chặt của Văn Tranh vừa mới thả ra: “…….ra vậy.”
Đội trưởng Lạc cũng không đau đớn gì, chỉ để lại một câu rồi vội vã đi ngang qua anh: “Còn chưa mở bát*, tình huống chưa đến mức xấu nhất, nhưng nếu một hồi lại ký giấy tình nguyện.
Mười bốn tuổi chính là ranh giới cuối cùng mà các nước thương lượng, không chỉ mình Trần Tiểu Thần.”
Sáu giờ hai mươi phút chiều.
Tất cả mọi người đến đông đủ, năm mươi bảy người.
Phòng họp rất yên tĩnh.
Người phụ trách Lạc Vũ và lãnh đạo Trương Cẩm Trình đẩy cửa bước vào, nhìn những gương mặt trẻ măng trong phòng, tự ép bản thân mình cứng rắn.
Lạc Vũ phát chồng giấy tình nguyện dài xuống, Trương Cẩm Trình bình tĩnh nói: “Cảm ơn các cô cậu đã đến.”
“Khung cảnh thế này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, mọi người đều dũng cảm không sợ điều chi.
Tôi thật sự kính trọng từng người đang ngồi ở đây, có thể cống hiến vì quốc gia, vì thế giới.”
“Không gian con là kẻ địch của Trái Đất, trận chiến sinh tử này đã kéo dài một trăm năm.
Chúng ta là những người kế nhiệm của các bậc tiền bối đã đi trước, những người đã lần lượt dùng tính mạng của chính bản thân để kéo dài thời gian cho Trái Đất, mà chúng ta, rất may mắn, vì có thể đặt dấu chấm hết cho cuộc đấu tranh này.”
“Mặc dù kết cục chưa đến mức hy sinh, nhưng phải nhớ rõ câu quyết tử cho Trái Đất quyết sinh trong đầu.”
Mấy đường đỏ xanh phía sau không ngừng chập chờn dâng cao, Trương Cẩm Trình quay đầu nhìn, bình tỉnh đưa báo cáo cho mọi người.
Như mọi người thấy, ba tiếng trước không gian con bỗng nhiên dao động kịch liệt, vượt qua mốc 70 nhảy lên 73, bây giờ cao nhất là 74.8.
Đài quan sát ở Bắc Cực gửi tín hiệu khẩn cấu, bây giờ các nước tụ họp, dàn trận chờ đợi, chờ đến khi giá trị cao nhất chạm mốc 80, là vào trạng thái, chúng ta sẽ được gửi đến Bắc Cực ngay lập tức.”
“Bây giờ, mở giấy tình nguyện ra, điền đầy đủ thông tin.”
Không cần dạy, những người có mặt ở đây không biết đã điền biết bao nhiêu lần.
Mười ba năm sau tai nạn lớn kia, chiến sĩ nhỏ nhất tham dự chiến dịch đó là mười sáu, nói cách khác, toàn bộ chiến sĩ có thể đặt chân vào không gian con trên toàn thế giới, không ai lớn hơn ba mươi.
Mặc dù phải giữ bí mật, nhưng cũng không quá nghiêm khắc, người thân trực hệ có quyền biết, mà người được nhắc đến trong di chúc, đều được ngầm thừa nhận có quyền biết.
Di chúc xưa giờ của Văn Tranh đều rỗng tuếch, nhưng hôm nay, không hiểu so anh lại muốn viết gì đó.
Sư phụ và Bách Sương đều biết chuyện, không cần anh phải nói, dư lại, một tờ cho Đặng Phác Ngọc, một tờ cho Bắc Tư Ninh.
Nếu như anh còn sống trở lại thì đó là chuyện vui không cần nói, nhưng nếu anh hy sinh, cũng nên cho bọn họ một lời giải thích.
Viết cho Đặng Phác Ngọc hay lắm, anh chỉ đơn giản dỗ cậu ta thôi.
Văn Tranh cũng rất khó hiểu, rất nhiều câu anh không nói ra miệng được, nhưng viết vô cùng lưu loát.
Cái gì mà cậu rất dễ thương, rất tốt, rất xuất sắc.
Cuối cùng là mong cậu vui vẻ, mãi mãi không hối hận.
Văn Tranh rút tấm thư mới, muốn biết cho Bắc Tư Ninh, nhưng đầu bút lại ngừng.
Viết gì đây?
Muốn cho hắn biết thật ra hắn không thông minh như hắn nghĩ à?
Hay gạt hắn luôn? Dù sao chết cũng chết rồi.
Nếu không nói, khi chết mình sẽ hối hận ư?
Văn Tranh đắn do một hồi, cắn chặt môi dưới, cắn đến mức bầm tím.
Nghĩ hồi lâu, anh mới di chuyển bút.
[Đồng chí Ngọc Trai thân ái.]
Văn Tranh nhếch môi.
[Vui lòng đọc hết thư.]
[Tôi với anh biết nhau hơn một tháng rồi, tôi biết thật ra anh là một chú mèo tinh rất dễ thương.
Mỗi ngày khi thức giấc, sờ đuôi anh, đều cảm thấy anh càng ngày càng khiến người khác yêu thích, cả khi lộ sơ hở cũng rất dễ thương.
Xin anh tin tưởng, tôi có thể đoán ra, không phải vì anh ngu, mà là vì tôi quá thông minh.
Cho nên không nên buồn hay tức giận, tức giận hại thân.
Tôi cũng không cố ý gạt anh, chẳng qua anh giấu diếm, khi ấy anh bừng bừng sức sống, làm tôi rung động rất nhiều.
Đời này có thể gặp anh, là may mắn nhất cuộc đời nhàm chán của tôi.
]
[Nhà ở Ngô Đồng Viên để lại cho anh, tất cả nội thất là của anh, anh có thể ở, cũng có thể thi thoảng đến đó chơi.
Quyền sỡ hữu tài sản còn ba mươi năm, nếu đến hạn rồi vẫn không biết làm gì thì anh có thể xin sự giúp đỡ của Tiểu Ngọc.
Đàn cổ cũng là của anh, giữ kỹ vào, không chừng giá trị của nó sau này sẽ tăng lên.]
Viết đến đây, Văn Tranh đột nhiên cảm thấy mình là một người phàm hết sức tục tằng, hèn gì Tiểu Ngọc khịa gia tộc Đại Vương bọn họ bán nhan sắc vì hai trăm ngàn.
Anh nghĩ một chút, hình như cũng không còn gì để viết, cho nên viết nốt.
[Nhớ xem phụ lục văn bản công chứng.]
–——
Chú thích:
Phi hành khí: Tất cả những phương tiện nào bay được thì đều là phi hành khí.
Lúc đầu mình tính để máy bay, nhưng các chị bảo là ko
Mở bát: Trong các sòng bài thì mở bát chính là mở một cái bát đang úp để biết được kết quả các dự đoán của người chơi là ăn cả hay mất tất.
Chúng thường được áp dụng trong trò tài xỉu, xóc đĩa kubet và một số game cá cược khác.
Nếu sử dụng mở bát trong kinh doanh tài chính thì được hiểu là gom tiền để đầu tư.
———
Ngọc Thụy: Ê má có ai thấy cái khúc ông Ninh liếm tay xong cầm con tôm bỏ vào dĩa anh Tranh hơi dơ không.
Ai đời liếm tay rồi mới bỏ tôm vô dĩa người ta chứ trời?
Mà đau lòng quá, tui cũng spoil luôn là anh Tranh chả có làm sao đâu, nhưng đau lòng vcl.
Kiểu…….không muốn truyện thành ra thế này đâu, muốn anh tập trung vuốt mèo như xưa cơ.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...