Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người


Văn Tranh ném đồ dơ vào sọt lại, chống máy giặt bình tĩnh bản thân một lát.
Vẫn chưa có bằng chứng nào có thể chứng minh tất cả, suy nghĩ của anh cũng thành câu trả lời cho vấn đề được.
Hình ảnh camera ghi lại và quần áo không ăn khớp, thậm chí quần áo còn hợp lí hơn cả camera, nếu không người nào đó có khả năng tuỳ tiện bóp méo nội dung, thậm chí thay đổi hình ảnh?
Cho dù là hacker giỏi nhất – Wendy cũng làm không được.
Hay là năng lực siêu nhiên gì đấy? Ví dụ như....Yêu quái?
Biểu cảm của Văn Tranh trở nên kì lạ.
Bản thân anh đang ở trong bộ phận bí mật, hiển nhiên biết nhiều hơn người bình thường một chút.

Nhưng theo những gì anh biết, con người cũng chưa từng phát hiện thần thoại hay tác phẩm điện ảnh gì đấy của phi nhân loại.
So với bọn họ, mấy người có thể vào Sub-space bọn họ, còn giống "Phi nhân loại" hơn.
Cho dù Đại Hắc thật sự là yêu quái, thì nó cũng là mèo của anh, bản chất không có gì khác nhau.

Dù sao nó cũng rất cưng.
Văn Tranh mạnh mẽ tẩy não bản thân, đi vào phòng ngủ, cẩn thận duỗi tay, sờ sờ chóp đuôi của Đại Hắc.
Ấm áp mềm mại, tảng đá trong lòng Văn Tranh hạ xuống.
Anh nhìn chằm chằm Đại Hắc đang say giấc hồi lâu, mắt hơi tối đi.
Tương lai còn dài.
Sau khi suy nghĩ xong, anh gửi tin nhắn cho Bách Sương, nhắc đến nhóc tóc vàng chủ cửa hàng vật dụng thú cưng kia.
*****
Khu đổi điểm tích lũy trong >, người qua kẻ lại tấp nập.
Văn Tranh đứng giữa hai kệ trưng bày, mắt tuỳ ý đảo qua mấy phụ kiện nhỏ, Đặng Phác Ngọc theo sau thao thao bất tuyệt.
"Anh Tranh của em — anh có thể nói cho em biết rốt cuộc anh muốn làm gì hay không!? Nãy giờ anh có nghe em nói gì không vậy! Bách Sương nói với em, họ hàng của Sơn Vũ làm trong chi nhánh Trung Quốc của > đó! Nghe nói vị trí hơi bị cao! Anh có cảm thấy, tin này khiến người ta sởn tóc gáy không? Có khi nào tâm cơ của anh ta lớn hơn những gì chúng ta nghĩ không? Anh tin em cái đi mà, trực giác của em đỉnh chóp lắm đấy....."
"Xe jeep với moto cái nào tốt hơn?" Văn Tranh hỏi.

"Cái gì?" Đặng Phác Ngọc chưa phản ứng lại kịp, ngơ ngác nhìn hai cái móc chìa khoá trên tay Văn Tranh.

Một cái hình xe jeep một cái hình moto, kích thước rất ngầu lòi, cực kì phong cách.
Nhưng mà vô dụng.
"Anh Tranh." Đặng Phác Ngọc đột nhiên cảnh giác: "Anh đừng nói với em, là anh đang hẹn hò, muốn tặng cho con gái nhà người ta đấy nhé?"
"......Không có tặng con gái."
"Hay tặng con trai? Cũng thế thôi, người trẻ tuổi bây giờ ai chẳng thích móc khóa hình mèo con đáng yêu, ai mẹ nó muốn cầm cái xe jeep to tướng này."
"Câm miệng."
Văn Tranh ngó trái ngó phải, cứ như không biết phải chọn cái nào, cuối cùng bỏ hết vào trong giỏ hàng, xoay người sang kệ khác.
Đặng Phác Ngọc chưa bao giờ thấy anh Tranh của mình đi shopping như vầy, rất nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng mới cẩn thận nói: "Anh Tranh, hay em không bàn tán về Sơn Vũ nữa nha, anh đừng thế mà, em sợ lắm...."
Kệ tiếp theo là kệ đặt móc chìa khoá hình động vật nhỏ, đứa nào đứa nấy đều lông xù xù, làm rất thật, không ít cô gái tụ tập lại thành tốp ba tốp năm chọn, thường xuyên phát ra mấy tiếng cười trong trẻo dễ thương.
Văn Tranh mặt không đổi sắc đi ngang qua, ánh mắt tuần tra, cuối cùng nhìn thấy một móc khóa hình mèo đen ở góc khuất tầng cuối cùng.
"Không giống Đại Hắc lắm." Đặng Phác Ngọc đánh giá khách quan: "Nói sao đây ta, con mèo này vừa nhìn đã muốn ẵm bồng cưng chiều nó, nhưng Đại Hắc, em vừa nhìn đã muốn leo lên lưng nó rong ruổi khắp nơi."
Văn Tranh quay đầu nhìn chằm chằm cậu, thẳng đến khi cậu ta sửa lời lại mới thôi: "Không cưỡi, em sai rồi, có muốn cưỡi cũng không cưỡi được.....được rồi em không nói nữa.

Im lặng."
Tuy rằng cái móc khoá này chả có hề giống Đại Hắc một tí nào, nhưng đây là chú mèo đen duy nhất trên kệ, cho nên Văn Tranh cũng ném nó vào trong rổ.
Đặng Phác Ngọc đến tận khi Văn Tranh qua khu văn phòng phẩm mua mười sáu cây bút bi đắt nhất cộng thêm mấy quyển vở nhỏ, mới bừng tỉnh.
"Anh muốn tặng cho Đại Vương?"
Khu đổi điểm tích lũy trong >, chín mươi phần trăm vật phẩm là các thứ đồ trang trí, quần áo.

Văn phòng phẩm là vài thứ có tính thực dụng cao, nhưng chỉ được dùng trong phòng cơ bản, một khi vào đến phó bản có nội dung sẽ bị khoá lại.
"Thái độ lần trước của tôi với cậu ta không tốt, muốn xin lỗi cậu ta." Văn Tranh đến trước máy tính tiền tự động: "Nếu cậu ta có online."
Đặng Phác Ngọc thở dài cảm thán: "Thật sự ra lần đó nếu xét về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, phiền muốn chết mà, em cũng bị anh quát vào mặt vài lần rồi.


Chỉ là phản ứng của Đại Vương không bình thường, cứ như chịu kích thích lớn nào á.

Khi ấy anh nói cái gì, em quên mất rồi."
Lúc đầu Văn Tranh cũng không nhớ rõ, sau khi ép mình nhớ lại, mới miễn cưỡng nhớ một cái.
"Tôi nói "Cậu không hiểu", hay "Cậu biết cái gì" gì đấy, nói chung là ý nghĩa đại loại vậy."
Cứ như phải chuẩn bị trước, anh vừa nhớ vừa quét mã, vừa giải thích: "Thật ra tôi cũng không thật sự cho rằng cậu ta không hiểu, nhưng trong hoàn cảnh kia, hai người cãi nhau, tôi mà bảo im lặng thì sẽ quát người tôi thân hơn......là tôi không tốt."
Đặng Phác Ngọc gật đầu: "Em hiểu quá mà, phải lịch sự.

Đặc biệt là quan hệ sương sương thế này, phiền nhất là khi, muốn người đấy nín mỏ lại đi, nhưng lại sợ mất lòng nhau, đành phải bảo người thân với mình hơn câm miệng.

Em cũng vậy thôi, lần trước dắt em họ ra ngoài chơi, đụng phải thằng trẻ trâu và ba má trẩu tre của nó, em họ của em cãi nhau với tên trẻ trâu ấy, em lại cảm thấy thêm một việc không bằng bớt một việc, bèn chửi ẻm một câu, sau đó nói với ba mẹ nhóc kia là con nít không biết gì, rồi lôi nó đi.

Kết quả em họ năm năm rồi mà còn nhớ, hồi sinh nhật em còn dọng bánh kem vào mặt em khịa em vô dụng....."
Văn Tranh: "...."
Nghĩ kỹ lại, quả thật là đạo lý này.
Quan hệ giữa người với người, chính là lịch sự lễ phép với người ngoài, và dữ dằn với người thân, này là bệnh chung của rất nhiều người, Cho dù Văn Tranh tự hiểu rõ trong lòng, là anh thân với Đại Vương hơn, nhưng nhìn kết quả, khi hai bên cãi nhau, anh thân là bạn mà lại đứng chiến tuyến khác.
Nội chuyện này không thôi cũng đủ khiến Đại Vương điên tiết, huống chi anh còn chọc vào chỗ đau của cậu ta.
Xin lỗi là phải có thành ý, anh search mẹo hay trên google một hồi, mới vào khu đổi điểm tích lũy này mua vài thứ.
Đặng Phác Ngọc: "Anh tìm mẹo ở cái trang web nào thế, hai cái móc khoá có phải ít quá hay không?"
"Ừ." Văn Tranh gật đầu "Tôi đổi hết số điểm tích lũy của tôi thành phiếu tự do thay đổi trang phục."
"......Á đù mé?" Đặng Phác Ngọc thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tất cả điểm tích lũy của anh? Nhiều năm vậy rồi, anh có xài bao giờ đâu, này là điểm của ông nội bà ngoại của anh để lại à?"

"Cậu ta rất thích đẹp, hẳn sẽ thích nhỉ?'
"Sẽ." Đặng Phác Ngọc đau lòng: "Có thể tạo một khuôn mặt khiến người khác xỉu lên xỉu xuống như vậy, chắc chắn sẽ thích quần áo.

Huống chi thứ anh tặng không phải quần áo, mà là phiếu tự do thay đổi trang phục, cậu ta có thể dốc hết sức tạo....."
Nhắc Đại Vương, thì Đại Vương đến.
[Đại Vương 0719] offline từ hôm đấy đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện trên bảng thông báo bạn của bạn đã online, Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm.
Anh bị Đặng Phác Ngọc đẩy ra khỏi khu đổi điểm tích lũy, bước vào một con đường xoay tròn, trở lại sảnh tinh thạch trung tâm.

Sau khi nhắn qua một tin, rất nhanh đã biết được đối phương đang ở đâu.
Nhìn từ xa, Đại Vương đang đứng trước một bức tượng thuỷ tinh, không biết đang nhìn cái gì.
"Đại Vương." Văn Tranh gọi hắn "Chuyện lần trước cho tôi xin lỗi."
Đại Vương xoay người nhìn chằm chằm anh một hồi, biểu cảm phức tạp: "Ngươi không cần phải xin lỗi ta, được rồi, muốn nói với ta cái gì, tìm chỗ nào im lặng đã."
Vì thế ba người tạo nhóm vào phó bản, sau đó thoát ra chung với nhau, bỏ lại người đồng đội mặt mày ngơ ngác chả hiểu mô tê chi sất, xuất hiện trong phòng nghỉ với lò sưởi đang cháy hừng hực.
Văn Tranh chưa đợi Đại vương nói gì, đã móc móc khóa moto ra đưa cho hắn "Quà."
Đại Vương nhận, tuy tỏ vẻ không hứng thú, nhưng lại không nhịn được mà nghịch nghịch bánh xe của nó."
"Còn có bộ văn phòng phẩm này." Văn Tranh đưa bút bi qua.
Hai mắt Đại Vương loé sáng, cầm bút bi, thấy có tận mười sáu cây bút mười sáu màu khác nhau, chốc chốc cứ bấm cái này, hồi nữa lại chuyển sang bấm cái kia.
Đặng Phác Ngọc: "......" Thật sự cảm thấy anh Tranh rất hiểu Đại Vương.
"Còn có, cái này là phiếu tự do thay đổi trang phục.

Nếu cậu dùng nó, cậu có thể quét quần áo ngoài đời thật trong giao diện tạo mặt, hoặc là tự thiết kế trong không gian cũng được." Văn Tranh gửi phiếu qua hòm thư, hai mắt Đại Vương càng sáng hơn.
Sau khi tặng hết tất cả quà tặng, độ hảo cảm của Đại Vương lại bay ngay lên tiêu chuẩn bình thường, ánh mắt nhìn hai người cũng tốt hơn rất nhiều, còn an ủi một câu: "Vẫn là Sơn Vũ Dục La đáng ghét nhất, anh ta mới là người cần xin lỗi ta."
Nói đến đây, Văn Tranh đột nhiên ngồi thẳng, nghiêm túc nói: "Đang có chuyện muốn nói với mọi người, tôi cần hai người giúp đỡ."
Thấy hai người đều nghiêm túc lắng nghe, Văn Tranh sắp xếp từ ngữ một chút, bắt đầu nói từ đầu.
"Lần trước tiểu Ngọc nói với tôi, cậu ấy nghi ngờ Sơn Vũ gian lận.

Tôi nhờ một người bạn của mình điều tra, anh ta tra được tên thật của Sơn Vũ Dục La là Hồng Chấn Vũ, là người Dung Thành, có một vị chú họ, làm trong chi nhánh Trung Quốc công ty game >, làm trưởng phòng nhân sự."

Đặng Phác Ngọc kinh ngạc: "Sao anh biết nhiều hơn em vậy!?"
Văn Tranh không quan tâm cậu ta: "Trùng hợp thay, tôi vô tình đụng phải vị chú họ này trong một bữa tiệc xã giao, nghe ông ta gọi điện thoại cho Sơn vũ Dục La trong nhà vệ sinh.

Tuy tôi có ghi âm lại, nhưng nội dung cuộc nói chuyện rất mơ hồ, không thể dùng làm chứng cứ."
Đặng Phác Ngọc: "Gian lận thật luôn á hả!" Cậu ta đứng bật dậy, đi vòng vòng quanh bàn: "Đê tiện vô sỉ hạ lưu, bà nội cha nhà nó chứ, em đã từng sùng bái anh ta thế nào, giờ nghĩ lại mà mắc ói!"
"Ta đã bảo anh ta chả phải hạng tốt lành gì rồi." Đại Vương có cảm giác vả mặt người khác, khá đắc ý.
Văn Tranh nghĩ thầm, hai người còn không buồn ói bằng tôi, tôi còn từng bị hắn ta thả thính này, mém nữa là rung động rồi, hiện tại nhớ lại chỉ hận không thể băm nát bản thân lúc đó đút chó ăn con mẹ nó luôn cho rồi.
"Bây giờ làm sao đây? Không có chứng cứ không nhẽ mặc kệ anh ta à?" Đặng Phác Ngọc nói.
"Chơi gậy ông đập lưng ông." Văn Tranh: "Thay vì làm anh ta biến mất trong im lặng, không bằng vạch mặt anh ta trước mặt toàn bộ người xem, khiến anh ta không thể cãi lại được."
Thấy Đặng Phác Ngọc và Đại Vương hưng phấn, Văn Tranh bèn nhắc nhở cả hai: "Nếu chú của anh ta nhắc anh ta, có thể anh ta sẽ cảnh giác với chúng ta, sắp đến đừng chủ động liên lạc với anh ta, cũng không cần thử trước.

Tranh thủ một phát trúng đích."
Hai người gật đầu.
Bàn bạc xong, quyết định suy nghĩ vài ngày xem có cách nào hay hay không, sau đó cả ba chuẩn bị offline.
Trước khi đi Văn Tranh treo móc khóa hình con mèo đen kia lên đai lưng, lại vờ lơ đãng lướt qua mắt Đại Vương.
Mắt Đại Vương hơi sáng lên, nhìn con mèo màu đen kia, khoé miệng cũng nhếch nhẹ.
Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc: Cái này chơi vui quá.

Cái kia chơi cũng vui quá.

Quần áo cũng đẹp quá.

Grào ——
Tranh Tranh: Ha hả.
Tinh Hà: Tình hình là mina sàn này, sắp có drama rồi, ahihihih.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui