Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Thái hậu truyền chỉ đến, Đào Tương liền chọn vài nha hoàn lanh lợi đến chỗ Thúy Trúc.

Chân trời vừa ló ra tia sáng, Vương ma ma đã kéo Đào Nguyệt An dậy rửa
mặt thay y phục, thao thao bất tuyệt dặn dò hai nha hoàn rất nhiều
chuyện mới để cho các nàng lên xe ngựa, hướng về phía hoàng cung mà đi.

Bởi vì thái hậu cho truyền rất nhiều quý nữ nhà quan vào cung, cửa cung
tụ lại một đoàn người, đặc biệt náo nhiệt, từng người một đi đến chỗ nha hoàn Minh Như của thái hậu khai tên để vào trong, Thúy Trúc đỡ nàng
xuống xe, rất nhiều quý nữ ở nhà đã được phụ mẫu dặn dò qua nếu thấy xe
ngựa của Đào phủ phải nhanh chóng tránh ra.

Trong đám người chợt có tiếng chào hỏi nhiệt tình vang lên, “Đào muội muội, muội còn nhớ tỷ không?”

Thúy Trúc lặng lẽ kề vào tai nàng nhắc nhở, đây là đích nữ của Vương
tướng quân Vương Tĩnh Vân. Vương tướng quân là võ tướng trụ cột dưới
trướng Đào Tương, thê tử mất sớm nên đối với nữ nhi duy nhất này đặc
biệt yêu thương. Nàng ta cũng là trắc phi dự bị của Thái tử. Đào Nguyệt
An tiến lên hai bước, mỉm cười, “Vương tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”

“Nguyệt Lâm cùng Nguyệt hi trong phủ của muội đâu? Tỷ nghe phụ thân nói, hai người bọn họ cũng muốn cùng nhau vào cung. Các muội không có đến
cùng nhau sao?” Vương Tĩnh Vân nhìn quanh, liền thấy Đào Nguyệt Lâm cùng Đào Nguyệt Hi chen chúc trong một chiếc xe ngựa, ngay cả nha hoàn chỉ
có một người.

Đại khái Vương Tĩnh Vân hiểu ra vài chuyện, nhanh nhẹn phá vỡ bầu không
khí lúng túng này, “Lần này là chọn cho Thái tử điện hạ cùng Tam hoang
tử một chính phi, một trắc phi, chỉ có bốn người được ở lại. Tỷ thấy
tướng quân đối với muội muội rất kỳ vọng.”


Đào Nguyệt An còn chưa nói tiếp, các cung nữ đứng ở cửa cung liền thúc
giục các nàng mau đi vào. Thúy Trúc, Thúy Lan dẫn theo vài gã sai vặt
đem theo mấy bao đồ, khai tên xong, cùng Vương Tĩnh Vân đi theo tiểu
công công Hưng Đức đi đến Chung Thúy cung.

Hưng Đức công công biết các nàng là người trong phủ tướng quân, dọc theo đường đi khách khí hơn thường, “Nhị vị tiểu thư mời ở đây. Chung Thúy
cung là nơi ngày xưa các tiểu chủ tử (tú nữ) ở, là nơi có vị trí tốt
trong cung. Cách Vĩnh An cung của thái hậu một khoảng, sáng mai khi đến
vấn an phải đi sớm một chút.”

Đào Nguyệt An cùng Vương Tĩnh Vân đi đến nửa đường liền tách ra, một mình vào một gian phòng khác rộng rãi sáng sủa.

“Chỗ này chính là nơi Quý phi nương nương giao phó, muốn cho người một
chỗ thoải mái nhất.” Hưng Đức công công dẫn Thúy Lan, Thúy Trức tới để
đồ. “Hôm nay là ngày đầu tiên, Thái hậu nương nương không có phân phó
chuyện gì để cho các vị tiểu thư thích ứng với cuộc sống trong cung, làm quen lẫn nhau.”

“Đa tạ công công.” Đào Nguyệt An ngồi trên ghế đệm, nhẹ nhàng vuốt nệm
ghế thêu hoa, vẫn là cái nàng hay dùng ở Cảnh Đức cung kia.

“Nhận không nổi một chữ tạ của tiểu thư, tiểu thư có chuyện gì liền phân phó với nô tài một tiếng.” Hưng Đức công công khom người nói xong liền
chuẩn bị cáo lui. Thúy Trúc mau chóng đuổi theo hắn, nhét cho hắn một
thỏi bạc.

“Làm như vậy là không được, nô tài phụng ý Quý phi nương nương mà làm,
nào dám nhận bạc của tiểu thư.” Hưng Đức công công nhanh tay đẩy lại

thỏi bạc.

“Công công nói cái gì thế, tiểu thư vừa mới tiến cung, tránh không được
nhiều việc không biết, đến lúc đó còn phải nhờ công công chỉ giáo nhiều
hơn.” Thúy Trúc cầm bạc đặt lại vào trong tay tiểu công công, “Hơn nữa
công công làm tốt, tiểu thư thưởng chút ít bạc hoàn toàn xứng đáng với
công công. Chính là nếu Quý phi nương nương biết cũng sẽ không nói người cái gì hết.”

“Vậy thì đa tạ tiểu thư.” Thúy Trúc thấy Hưng Đức công công nhận bạc
liền trở về chính điện. Mới đi một lát mà đã thấy hai vị khách không mời mà đến.

“Vị công công này, căn phòng này chính là của một mình tiểu thư ta ở,
ngài có lầm hay không.” Đào Nguyệt An bị nha hoàn của Vương Tĩnh Vân gọi qua tán gẫu, Thúy Lan phải ứng phó với Đào Nguyệt Lâm cùng Đào Nguyệt
Hi tự dung đến.

“Ban đầu giao phó xuống là như thế. Bởi vì năm nay không tuyển tú lại
cho mời các vị tiểu thư vào cung, mấy gian phòng khác ở Chung Thúy cung
cũng chưa có quét dọn, Minh Như cô cô liền để ba vị Đào tiểu thư trước ở tạm với nhau.” Bộ dáng tiểu thái giám giải thích khổ sở.

“Này…” Thúy Lan nghe có chút khó khăn.

“Vậy hãy để cho hai vị tiểu thư ở lại trước, phiền toái công công giải
quyết giùm.” Thúy Trúc đi lên trước đáp ứng, công công khổ sở gật đầu,
trở về phục mệnh.


“Hai vị tiểu thư, trước khi ra khỏi phủ tướng quân đã canh dặn các người rõ, ở trong cung cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, chuyện gì có
thể làm chuyện gì không thể làm, trong lòng hẳn là phải rõ ràng đi?”
Thúy Trúc nhìn thấy Đào Nguyệt Lâm, Đào Nguyệt Lâm liền quay đầu, ngược
lại Đào Nguyệt Hi rất phối hợp, “Ta hiểu rõ, Thúy Trúc tỷ tỷ ngươi yên
tâm. Ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho trưởng tỷ.”

“Vậy là tốt rồi, lần vào cung là cả một quá trình. Thái tử phi cùng trắc phi đã sớm được dự định, Tam hoàng tử là người của Thái hậu, nên các
người đừng có hy vọng.” Thúy Trúc theo lời Vương ma ma phân phó mà thuật lại một lần, “Các tiểu thư phải nâng đỡ đại tiểu thư thật tốt, sau này
đại tiểu thư làm Thái tử phi, đối với hôn sự của hai tiểu thư cũng tốt.
Nếu như hai tiểu thư không phân biệt tình huống rõ ràng, rước lấy xui
xẻo không chỉ một mình mình, đừng quên còn cả Quý phi nương nương.”

Lúc Đào Nguyệt An trở lại, Đào Nguyệt Hi cùng Đào Nguyệt Lâm đã chia
nhau đi nghỉ. Bên người các nàng đem theo nha hoàn Thúy Vân cũng là
người Vương ma ma chọn.

“Vương tỷ tỷ thật khách khí, ta đến tán gẫu với nàng lúc trở về còn cho
ta nhiều bánh ngọt như vậy, không ngờ ở đó lại có được.” Đào Nguyệt An
đương nhiên sẽ không nói là Vương Tĩnh Vân huyên thuyên một tràng, nàng
chỉ yên lặng ăn không ngừng, ngẫu nhiên sẽ đáp lại hai câu.

“Tiểu thư cùng Vương cô nương hợp nhau là tốt, dù sao sau này các người
còn phải cùng nhau hầu hạ điện hạ.” Thúy Trúc lấy từng món xiêm y của
Đào Nguyệt An gấp ngay ngắn bỏ vào tủ.

“Hôm nay không có việc gì vậy ta đến chỗ Quý phi cô cô thăm một chút,
tính một chút đã mấy ngày nay ta không có đến Cảnh Đức cung.” Đào Nguyệt An mang theo cái hộp, “Thuận tiện đem qua cho cô cô ăn thử.”

“Tiểu thư, người không biết đường, nô tỳ dẫn người đi một đoạn.” Thúy
Lan buông hộp nữ trang trong tay, Đào Nguyệt An nói, “Không cần, người
cùng Thúy Trúc còn có việc, tự ta đi hỏi cung nhân là được.”


“Được rồi, tiểu thư đi đường cẩn thận.” Thúy Trúc nói, “Trước bữa tối nhớ trở về.”

“Được.” Đào Nguyệt An mang theo hộp điểm tâm, vừa ra cửa Cảnh Đức cung,
mấy tai mắt mà Tần Sở Minh trước đó đã gài lập tức bắt đầu hành động.

“Công công, xin hỏi hướng đến Cảnh Đức cung phải đi hướng nào?” Đào
Nguyệt An đi tới bên cạnh công công đang quét dọn, mở miệng hỏi.

Tôn Thư cải trang thành công công chỉ một chỗ, dồn sức nói giọng the thé, “Hướng kia.”

“Đa tạ công công.” Đào Nguyệt An không phát hiện ra khác thường, đi theo hướng hắn nói.

ở chỗ gấp khúc khác, Tôn Hổ đã sớm thay xong y phục thái giám, cầm lấy
cây chổi bắt đầu quét dọn. Tôn Thư xong bên này rồi, lại thay một bộ
khác, đi đến chỗ quanh khác đứng.

Đào Nguyệt An bị gạt đi một đường, càng đi càng lệch, càng đi càng thấy
kỳ quái, cuối cùng đi đến chỗ không có thái giám, nàng chỉ ngây ngốc
nhìn Thanh Dung Viện trước mặt… còn có bên trong vườn đào dưới tán hoa
là Tần Sở Minh đang đứng cười tươi rói.

Rừng đào giống như rặng mây gấm, cánh hoa đột nhiên rơi đầy sân, Tần Sở
Minh một thân y phục trắng, trên người dính vài cánh hoa. Hắn đứng
thẳng, ánh mắt nhìn về phía xa. (đọc đến đây cười mệt quá =)))) anh Tần biến thái này diễn sâu dễ xợ)

Đào Nguyệt An chưa đọc qua sách, chỉ nhớ tới lời nói trong Kinh Thi, “Có thổ phỉ quân tử, như cắt như đánh bóng như giũa như mài.” (chỗ này không biết edit sao nên để nguyên hụ hụ có nàng nào biết không?? ta sửa lại)

Hắn một thân y phục trắng, đích thực là một quân tử phong nhã.

Đào Nguyệt An chỉ đứng lại một lát rồi xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui