Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Eidt: Lyy

Beta: Hằng Lê

Tám năm trước.

Phủ thừa tướng.

“Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã tới.” gã sai vặt một đường chạy từ cửa
vào, bẩm báo với hai vị quý nhân ngồi ngay ngắn phía trên.

“Cho nàng vào.” Đào Tương đặt xuống tách trà bích loa xuân, giọng nói
lãnh đạm. Đây là trà ngự cống, số lượng rất hiếm, không ai có thể có
được, hoàng thượng liền thưởng cho Đào quý phi được sủng ái nhất chốn
hậu cung, nàng là muội muội ruột của Đào Tương.

Gã sai vặt đáp lại, khom mình đi ra truyền lời.

Đào Nguyệt An được Vương ma ma dắt, sợ hãi đi vào. Phụ nhân với búi tóc
chải qua, quần áo diễm lệ, đầu cắm nhiều loại kim trâm sáng long lanh,
từ trên xuống dưới đánh giá nàng.

Vương ma ma ở sau lưng đẩy nàng, thân thể Đào Nguyệt An lập tức khom
xuống, không thành thạo hành lễ: “Nữ nhi thỉnh an cha, nương.”

Duy trì động tác này một lúc lâu, chủ vị là vợ chồng Đào Tương đều không lên tiếng. Đào Nguyệt An từ không sợ hãi sinh ra lo lắng, mình lại làm
sai cái gì.

Sau một lúc lâu, Đào Tương lên tiếng, còn cười đến hòa ái, hướng nàng
vẫy vẫy tay: “Lại đây, để cha và nương nhìn ngươi một chút.”

Đào Nguyệt An bước từng bước nhỏ đi tới sợ làm mất quy củ, chọc cho bọn
họ không vui. Đi lại gần, Đào Tương tinh tế đánh giá ngũ quan của nàng,
cùng với Đào phu nhân ngồi bên trái nhìn, khẽ vuốt cằm.

“Nguyệt An ở ngoài nhất định chịu khổ nhiều, là do ta cùng nương của
ngươi thất trách.” Trong giọng nói của Đào Tương tràn đầy tự trách cùng
đau lòng, “Từ hôm nay trở đi, đây chính là đại tiểu thư của Đào phủ, các ngươi phải hầu hạ cho thật tốt, không thể có nửa điểm sơ xuất, hiểu
chưa?”


“Nô tài rõ.”

“Phu nhân, ngày thường, mọi sự vụ trong phủ đều là ngươi lo liệu. Ngươi xem, Nguyệt An nên ở viện nào thì thỏa đáng?”

“Mấy năm nay, thân thích vào tướng phủ ở số lượng không ít, đều ở gần
hết, tạm thời cũng không còn dư. Vài cái bên cạnh thiên viện chưa được
bài trí, nếu không thì Nguyệt An trước tạm thời ở đỡ một hai ngày?” Từ
lúc vào phủ, Đào Nguyệt An lần đầu tiên nghe thấy nương của nàng nói
chuyện, giọng nói ôn hòa pha chút lãnh đạm.

“Nguyệt An là trưởng nữ của tướng phủ, sao lại phải ở tại thiên viện?”
Đào Tương bất mãn nói, “Gọi Nguyệt Lâm dọn ra khỏi sân nhỏ, Nguyệt An
dời vào ở.”

“Nguyệt Lâm đã ở quen chỗ, sợ là nhất thời không muốn, không tráng được
lại muốn làm ầm ĩ.” Trước khi Đào Nguyệt An được tìm về, Đào Nguyệt Lâm
là trưởng nữ của tướng phủ, hiện thời miễn cưỡng giảm một cấp. Nàng lớn
lên bên cạnh Đào phu nhân, tình cảm tự nhiên có phần sâu hơn.

“Đều là ngươi chiều nàng đến hư. Suốt ngày không có bộ dáng, còn coi
trời bằng vung, chỉ sợ nói đến chuyện hôn sự cũng khó.” Nói đến Đào
Nguyệt Lâm, Đào Tương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mày nhăn lại,
“Lớn là lớn, nhỏ là nhỏ,bản tướng xem nàng có thể làm được cái gì? Đào
Cát, ngươi đi một chuyến đến chỗ nhị tiểu thư, bảo nàng nhanh chóng
chuyển ra.”

“Lão gia nói phải, là thiếp không đúng, về sau thiếp tuyệt đối nghiêm
khắc quản thúc Nguyệt Lâm.” Đào phu nhân cúi đầu xuống, mặt đầy áy náy.

“Vương ma ma, ngươi chọn ra vài ma ma, nha hoàn lanh lợi, không được
chậm trễ.” Đào Tương dặn dò xong, quay qua Đào Nguyệt An im lặng không
lên tiếng, “Nguyệt An, nếu người trong phủ không biết điều, hầu hạ không chu toàn, để cho bị ủy khuất, con phải nói với cha, chay thay con làm
chủ. Trưởng nữ của Đào phủ chúng ta là cực kỳ quý báu.”

“Nữ nhi tạ ơn cha.” Đào Nguyệt An nhoẻn miệng cười ngọt ngào, càng toát
ra vẻ xinh đẹp. Đào Tương nhìn thấy, đáy lòng càng thêm hài lòng, đối
với Vương ma ma nói, “Ngươi đem tiểu thư đi về phòng an bài.”

“Vâng.”


Đào Nguyệt Lâm ở tại Tĩnh Tâm các, từ quy mô đến bài trí đều do một tay Đào phu nhân làm.

Đào Nguyệt An chỉ đem theo xiêm y cũ vào phủ, Đào Tương cảm thấy không
có thể diện, đều đưa hết cho Đào Cát. Vì vậy nàng không có hành lí nào.

Đi vào trong phòng Tĩnh Tâm các, một trậm tiếng động ồn ào lớn. Đem hộp
khắc hoa văn cá ngũ sắc ném xuống đất, Đào Nguyệt Lâm oán hận hướng một
phòng đầy tớ tức giận, “Mới có vài năm một đã xuất hiện một cái dã chủng từ đâu đến. Không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, không tiếng động chiếm
mất vị trí trưởng nữ, ngay cả cha đối với nàng vài phần yêu thương.”

“Tiểu thư, người nhỏ giọng một chút, nếu như bị người khác vô tình nghe
được rồi truyền đến tai lão gia, sẽ có chuyện.” nhũ mẫu Lý thị hầu hạ
Đào Nguyệt Lâm đứng lên, vịn lấy bình hoa sứ thanh trên bàn, đập phá hết tất cả mà không tiếc tiền, bà nhìn thấy mà đau lòng.

“Cha vì cô ta mà lại nói ta dời đến chỗ khác.” Đào Nguyệt Lâm tức giận
nói, “Mấy thứ nữ kia không phải chuyển sang chỗ khác, ta dầu gì cũng là
nữ nhi con của chính thất, sao hết lần này tới lần khác bảo ta chuyển.
Để cho mấy di nương kia biết được, chắc chắn sẽ lén lú cười nhạo ta.”

“Tiểu thư người đừng tức giận, phu nhân lén lút để cho Thúy Bích vụng
trộm nói với lão nô, chỉ là tạm thời ủy khuất ngài. Phu nhân lập tức sẽ
cho người dời vào một viện nhỏ mới, còn cho cả tơ vàng thêu hoa phù dung của quý phi nương nương ban thưởng.” Lý thị nhẹ giọng trấn an.

“Không chịu, ta không chịu.” Đào Nguyệt Lâm vươn tay cầm ấm trà tử sa
trên bàn dùng sức ném về phía cửa. May là Vương ma ma nhanh tay, Đào
Nguyệt An không có bị thương.

“Ngươi là ai?” Đào Nguyệt Lâm bình tĩnh lại, nhìn thấy Đào Nguyệt An da
trắng nõn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, mặc dù thân hình có chút tròn,
nhưng lại có dáng dấp khuynh thành, nếu so sánh thì giống như Đông Thực
Thi đứng cùng Tây Thi, mắt nhất thời đỏ, trong lòng đoán ra tám phần đây là người cướp đi vị trí trưởng nữ của nàng.

“Nhị tiểu thư, đây là đại tiểu thu, cũng giống như người đều là con của
phu nhân.” Vương ma ma dẫn Đào Nguyệt An vào nhà, nhìn thấy đống bừa bộn đầy đất liền nhíu mày, “Những thứ đồ sứ này, từng món đều là lão gia
dùng rất nhiều bạc để mua được, số bạc bằng với một gia đình bình thường kiếm được trong một năm. Nhị tiểu thư nếu không thích, lão nô sẽ giữ
giùm người, không phải lãng phí.”


“Làm càn.” Đào Nguyệt Lâm chụp được cái bàn, liền nhấc lên, ánh mắt vốn
nhỏ tóe ra tia ác ý, “Ngươi chỉ là nô tỳ của quý phủ bổn tiểu thư lại ăn nói lỗ mãng. Ta liền đi nói với nương, để thưởng cho ngươi vài hèo nhìn ngươi còn dám “khi dễ chủ tử” hay không.”

“Nhị tiểu thư có điều không biết.” Vương ma ma ưỡn thẳng lưng, không
kiêu không nịnh, “Lão nô là được lão gia tự mình chọn, những người trong quý phủ nếu đối với đại tiểu thư không kính trọng, lão nô sẽ tự mình
giải quyết, không nên bẩm báo với phu nhân. Tiểu thư nếu còn nghi ngờ
thì hãy tìm lão gia xác minh lời lão nô nói là thật hay giả.”

Đào Nguyệt Lâm chỉ vào Vương ma ma, muốn chửi lại không nên lời.

Vương ma ma mặc kệ nàng, nói với đám nô bộc quỳ dưới đất, “Các ngươi còn ngây ngốc quỳ ở đây làm gì? Lý ma ma, ngươi còn không giúp nhị tiểu thư thu dọn đồ đạc, lời của lão gia nói còn không đủ?”

“Lão nô không dám, lão nô không dám, lão nô lập tức đi, không làm phiền
người nữa.” Lý ma ma cũng bị dọa sợ, không ngờ rằng lão gia lại coi
trọng đại tiểu thư như vậy, ngya cả Vương ma ma ở bên cạnh cũng phái
tới.

Đào Nguyệt Lâm thấy nô tài bên cạnh ngoan ngoãn tuân lời không đi thu
thập xiêm y thì đi sửa sang lại kệ sách, nghiên bút, nhịn không được ủy
khuất liền chạy ra khỏi phòng, “Ta đi tìm nương.”

“Ma ma…” Đào Nguyệt Lâm khóc chạy ra ngoài, Đào Nguyệt An không khỏi lo
lắng. Nàng mới vào tướng phủ, còn muốn duy trì quan hệ tốt với vài tỷ
muội sau này, “Kỳ thật… ta ở trong thiên viện là được rồi, phòng này để
cho Nguyệt Lâm đi.”

“Đại tiểu thư nói bậy, tướng phủ này to như vậy đều là của lão gia. Lão
gia nói cái gì chính là cái đó. Hiện tại, lão gia để phòng này cho người ở, chỗ này liền là phòng của người. Còn có, từ xưa đến nay đều có trật
tự nhỏ lớn, ngài là trưởng tỷ, lại là lão gia trăm phương ngàn kế tìm
về, cho nên phải ở chỗ tốt nhất.” Vương ma ma tiện tay kéo một nha hoàn
tới, sai nàng quét sạch mảnh vỡ trên sàn, “Ngươi phải quét cẩn thận, đại tiểu thư thân thể mỏng manh, nếu không để ý mà đạp phải, da bị thương
ta liền bẩm với lão gia, đem các ngươi toàn bộ đều bán cho người mô giới bán người.”

Đào Nguyệt An không có tâm trạng nghe lời của Vương ma ma nói mà lại tò
mò xem xét xung quanh, lại không nói nên lời vì quá đẹp mắt… giống như
trước kia nàng bị đưa đến nhà chế tác cũng tráng lệ như vậy. Không, so
với gia đình kia thì xa hoa hơn không biết bao nhiêu.

Vuốt màn lụa đỏ bạc, tất cả như bay ở trong sương mù. Thật giống như
giấc mộng Nam kha, tỉnh mộng, nàng còn mặc y phục vải rách, ngủ ở trên
tấm phảng cứng lạnh như bang, ngày ngày nhìn sắc mặt của mọi người,
cuộc sống gian khổ. Làm sai chuyện gì thì phải chịu những trận đòn tàn
ác, sau khi đánh xong nàng suốt cả một ngày đều không thể động đậy.

Đó là lúc Đào Nguyệt An nàng năm tuổi, Đào Tương vẫn chỉ là một cái quan huyện nhỏ. Vừa được nhậm chức, Đào phu nhân trên đường mang nàng đi may y phục, kết quả không để ý bị người mô giới đánh thuốc, thừa dịp loạn

mà ôm đi.

Đào Nguyệt An bất tình mấy ngày, lúc tỉnh lại thì ở chung một chỗ với
rất nhiều cô nương bị trói. Bé gái nằm cạnh nàng xanh xao vàng vọt, y
phục trên người rách mướp.

Người mô giới đem các nàng đưa vào Vân Châu, vốn là muốn giao cho người
khác tiếp ứng. Lúc đó Vân Châu đang có đại dịch, người môi giới kia
không chờ được người tới mà bệnh chết trước đó. Đào Nguyệt An cùng Tuệ
Hà, còn có vài vị cô nương cùng nhau tìm cách bỏ chạy.

Đại dịch ở Vân Châu lan tràn, mỗi ngày đều có người chết. Đào Nguyệt An
không còn sức thoát khỏi, Đại Tần lớn như vậy, căn bản không biết được
phải đi đâu để tìm cha mẹ. Đào Tương mặc dù chỉ là một tiểu quan nhưng
nàng vẫn được coi là thiên kim tiểu thư, được nuông chiều từ bé, một
ngày ba bữa ăn ngon, mùi vị có đủ. Cầm lấy bánh khô trong tay, nàng làm
cách nào cũng không thể nuốt nổi.

“Ngươi không ăn sao?” Tuệ Hà cầm lấy bánh của nàng, xé bỏ chỗ nấm mốc
kia, “Nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định là một đại tiểu thư, ăn không
quen những thứ đồ ăn thô tục này.

Đào Nguyệt An cầm lấy bánh, bụng rất đói nhưng lễ giáo từ nhỏ đã nói cho nàng biết, bánh này không nên ăn.

“Chúng ta chỉ có thể đi tiếp chứ không thể ở lại, nếu không muốn bị bỏ đói thì màu ăn đi.” Tuệ Hà khuyên nàng đem bánh mốc ăn.

Ở Vân Châu nửa năm, Đào Nguyệt An mỗi ngày đều bị cái đói hành hạ. Các
nàng ban ngày núp ở ngôi miếu đổ nát, mấy cô nương khác dựa vào trộm đồ, ăn no không khó. Tuệ Hà cũng các nàng khác đi ăn trộm, có lần đụng phải con của một tải chủ đần độn để cho Đào Nguyệt An hướng hắn cười, thừa
dịp hắn thất thần lấy đi túi tiền, tiền trộm được đủ để các nàng ăn được gà quay, vịt quay mấy ngày.

Đào Nguyệt An không chịu làm việc này, lại không lấy được thức ăn, nếu
không phải Tuệ Hà đem đồ ăn của mình bẻ gần một nửa đưa cho nàng, nàng
đã sớm chết đói ở đầu đường.

Điểm tâm trước mặt hấp dẫn, hoàn toàn là mùi sữa, Đào Nguyệt An nhịn
không được vươn tay, Vương ma ma lập tức mạnh tay cản nàng, sắc mặt âm
trầm, “Đại tiểu thư, ngài là quý nữ, không thể như giống như dân thường, dùng tay cầm đồ ăn.”

Nói xong đem chiếc đũa nhét vào trong tay nàng, Đào Nguyệt An ý thức
được mình thất thố, vội vàng nhận sai với ma ma. Dùng chiếc đũa run run
gắp lên bánh hoa quế cao, một ngụm nhét vào trong miệng, hương vị mềm
mại, hạnh phúc tràn đầy khuôn mặt phấn hồng ngâm ngâm.

Khác với Đào Nguyệt An như tắm gió xuân, vương ma ma mặt đầy mây đen,
như mây đen cùng với sấm chớp tại một chỗ, “Đại tiểu thư, hôm nay lão nô muốn chỉ giáo người thật tốt, một quý nữ ăn cơm như thế nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận