Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Nguyện Tác tập trên máy chạy bộ hai mươi phút đã bắt đầu thở hồng hộc, chóng mặt nhưng vẫn nghe lời Mạc Dịch Trình bảo rằng không nên uống nước ngay, cũng không nên ngồi liền xuống mà phải làm một ít vận động stretch…

(Stretching ~ Căng cơ là một loạt động tác giúp thư giãn cơ bắp, làm tăng lưu thông máu, tăng phục hồi và giảm đau nhức sau khi tập luyện.)

Một bộ quần áo thể thao nhỏ màu xám tro phối với giày thể thao trắng, chính Nguyện Tác cũng không biết đây là kiểu mà Mạc Dịch Trình vẫn mặc mỗi khi tập thể hình.

Tay Nguyện Tác đã lành gần như hoàn toàn, chỉ có điều Mạc Dịch Trình vẫn chưa yên tâm, không cho cậu dọn dẹp phòng, trừ việc rửa mặt đơn giản ra thì không được nhúng nước trong thời gian dài.

Nghỉ ngơi một lát, mồ hôi trên người cũng khô đi, Nguyện Tác ngồi xếp bằng dưới đất, lấy ít “giấy vẽ” mà mình đã để dành ra, thật ra chỉ là mấy tờ giấy gói thức ăn và sách hướng dẫn sử dụng sản phẩm các kiểu. Mạc Dịch Trình không biết Nguyện Tác thích vẽ vời nên không nghĩ đến việc mua giấy vẽ cho cậu, còn Nguyện Tác chỉ muốn tiết kiệm tiền thì dĩ nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng.

Chỉ có điều đối với Nguyện Tác mà nói, được vẽ trên những tờ giấy gói đẹp đẽ như bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Nguyện Tác viết viết vẽ vẽ trên giấy, vẽ được một lúc lại chống má suy tư một hồi.

Đinh! Âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên.

【 Thông báo của hệ thống: Tinh linh nhỏ Đô Đô có một bưu phẩm từ học viện tinh linh số một. 】

Mở bưu phẩm ra.

Nguyện Tác nhìn mà vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, đó vậy mà lại là một phong thư thông báo nhập học.

Thư thông báo nhập học:

Bạn học Đô Đô:

Được sự thông qua của văn phòng chiêu sinh cấp trung học thuộc Bộ giáo dục kế hoạch trọng sinh tinh linh, cậu đã được nhận vào trường. Vào ngày 1 tháng 9, mời cậu mang theo 12000 đồng vàng làm học phí, cầm theo thư thông báo này đến trường học báo danh đăng ký nhập học.

Văn phòng chiêu sinh cấp trung học thuộc Bộ giáo dục kế hoạch trọng sinh tinh linh

Ngày 2 tháng 8 năm 2018


Chú thích: Trong bảng phụ lục chính là hệ thống các môn học trong nhà trường, học sinh có thể tự chọn khoa cho mình, mỗi khoa là 3 điểm, mỗi học kì cần phải có đủ 6 điểm thì mới đạt yêu cầu.

Nguyện Tác nhận được thư thông báo nhập học nên thấy hơi kích động, ở không gian tinh tế cũng vì chỉ số thông minh bị đánh giá là quá thấp nên cậu không thể bước vào học viện chính trị quân sự để học tập cùng với các ca ca, về sau cậu muốn vào học viện mỹ thuật, bị phụ hoàng mắng là không có tiền đồ, các ca ca cũng nói làm vậy chính là ném mặt mũi của hoàng thất đi nên cậu đành phải từ bỏ.

Mở bảng phụ lục ra, trên đó có rất nhiều chuyên ngành, Nguyện Tác vừa tìm thấy môn “Mỹ thuật”, vừa tìm thấy môn “Nấu ăn”, đây chính là chuyện mà mẫu hậu thích nhất, từ nhỏ cậu đã được mưa dầm thấm đất nên cũng thấy rất hứng thú.

Chỉ có điều… Mức học phí viết trên thư thông báo thật sự không thấp.

Chi phí ăn mặc hiện giờ của Nguyện Tác đã không rẻ, nếu mà còn đi học nữa…

Đúng lúc này lại có một tin nhắn được gửi đến.

Vậy mà lại là của Mạc Dịch Trình.

Nguyện Tác bất ngờ lắm, đây chính là lần đầu tiên Mạc Dịch Trình gửi thư cho cậu. Mạc Dịch Trình còn đang ở trường quay, lúc Nguyện Tác nhận được bức thư thông báo nhập học này hắn cũng ở đó, biết Nguyện Tác sẽ thấy lo về chuyện học phí nên ban đầu cũng định bảo cậu đừng lo nghĩ làm gì. Nhưng đã có vết xe đổ từ Lâm Mộng Tuyết, Mạc Dịch Trình không muốn để những người khác nhìn thấy Nguyện Tác nữa, vậy nên mới chọn hình thức “gửi thư”.

(Chuyện bên lề: Tác giả viết nhầm tên Lâm Mộng Tuyết thành Lý Mộng Tuyết, không biết là cố tình hay cố ý nữa, hẳn đây là điềm báo trước cho một tương lai giông bão vai phụ vạn năm của chỉ đi.-.)

Trong thư Mạc Dịch Trình chỉ nói một câu: Cứ đi học đi, có chuyện này quên nói nhóc biết, mệnh giá tiền trong trò chơi khác với hiện thực, một đồng ngoài đời có thể đổi được 100 đồng vàng trong game.

Nguyện Tác nhận được thư, vạch mấy ngón tay mập mập của mình ra tính tính, nếu là vậy, hóa ra học phí của mình chỉ có 120 đồng. (*^▽^*) Mạc Dịch Trình giỏi quá đi, vậy là có thể đi học được rồi!

Tối đó, Mạc Dịch Trình trông cứ y như phụ huynh lần đầu đưa con đi học, chân thành nghiêm túc giúp Nguyện Tác cùng lựa chọn những môn cần học.

Mạc Dịch Trình tôn trọng phần lớn ý kiến của Nguyện Tác.

Hai người chọn hai môn chính đó là Mỹ thuật và Nấu ăn.

Còn lại, Mạc Dịch Trình đề nghị nên chọn thêm hai môn học tự chọn nữa, làm vậy có thể kiếm thêm một ít điểm, đương nhiên Mạc Dịch Trình cũng không nói cái gì mà lỡ như hai môn chính của Nguyện Tác không thể đạt được tròn điểm thì còn có thể dùng mấy môn này để bổ sung thêm, tóm lại là hắn muốn bảo đảm việc bé con có thể tốt nghiệp một cách thuận lợi, không phải mệt mỏi quá.

“Vậy học thêm cắm hoa đi.” Mỗi tuần chỉ có một tiết học, đến tiết kiểm tra cũng chỉ cần chuẩn bị một bó hoa do mình tự thiết kế thôi.


Nguyện Tác chẳng nói gì.

Đoán là cậu không thích, Mạc Dịch Trình lại hỏi: “Vậy bình luận sách thì sao?” Một tuần một tiết học, lúc thi chỉ cần một phần viết cảm nghĩ.

Nguyện Tác lắc đầu nhè nhẹ.

Mạc Dịch Trình kiên nhẫn hỏi: “Vậy nhóc còn thích gì khác không?”

Nguyện Tác chọt chọt ngón tay, trả lời lí nhí: “Mạc Dịch Trình, anh làm nghề gì?” Mỹ thuật chính là sở thích của cậu, nấu ăn là sở thích của mẫu hậu, nếu học thêm môn nữa vậy thì cậu muốn học môn mà Mạc Dịch Trình thích.

Mạc Dịch Trình bảo: “Tôi là một diễn viên.”

Nguyện Tác thấy hơi bất ngờ, thảo nào Mạc Dịch Trình trông đẹp như vậy, thì ra là một diễn viên.

“Vậy… Tui đi học diễn viên nha.”

Mạc Dịch Trình giật mình, ngay sau đó đã hiểu vì sao Nguyện Tác muốn học “diễn viên”, trong lòng trào lên chút ấm áp, giải thích: “Diễn viên không phải là một môn học đâu.”

Trên mặt Nguyện Tác thoáng có vẻ thất vọng.

Để bé con đi học diễn xuất cũng không phải là không được, chỉ có điều chương trình học diễn xuất hơi khó, sợ cậu sẽ mệt quá.

“Vậy… Phải học cái gì mới có thể trở thành diễn viên đây? Nơi tui từng sống không có phim ảnh.” Nguyện Tác hỏi.

Thế giới đã từng sống? Lượng tin tức trong câu này rất lớn, nơi mà bé con nói mình đã từng sống là ở đâu? Lẽ nào đây thật sự là một sinh mệnh của thế giới khác?

Thế nhưng dù Mạc Dịch Trình có truy hỏi ra sao, Nguyện Tác vẫn không chịu nói, đến cuối cùng nước mắt cũng không nén nổi muốn rớt xuống đến nơi.

“Không… Không nói được thiệt mà.” Lúc còn chưa đạt đến cấp bậc quy định, nếu tự ý tiết lộ thân phận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.


“Được, không nói nữa.” Mạc Dịch Trình rất sợ nước mắt của Nguyện Tác rớt xuống.

Nguyện Tác nghe Mạc Dịch Trình nói, cố nuốt nước mắt về, “Xin lỗi.”

“Không trách nhóc, tại tôi không tốt.”

“U… Vậy tui có được đi học diễn viên hông?”

Mạc Dịch Trình: “…” Nếu không phải đã biết Nguyện Tác ngây thơ như tờ giấy trắng, hẳn sẽ phải nghi ngờ cậu đang đi con đường làm nũng. Mạc Dịch Trình không đồng ý ngay, xem thời gian học tập và độ khó của khoa Diễn xuất, mày hơi nhíu, rồi lại nhìn tay chân ngắn ngủn béo múp míp của Nguyện Tác…

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình mở khoa Diễn xuất ra xem, lòng đầy sự mong chờ, thấy Mạc Dịch Trình nhíu mày lại thì nắm quả đấm nhỏ đầy căng thẳng.

“Vầy đi, cứ đi học Diễn xuất thử, nếu như đến lúc đó thấy không thích thì bỏ qua.” Mạc Dịch Trình lại mềm lòng.

Nguyện Tác còn chưa kịp lau khô nước mắt đã bật cười, vừa chùi nước mắt vừa gật đầu, “Tui sẽ cố gắng mà.”

Mạc Dịch Trình lén thở dài, chỉ sợ bé con này chăm chỉ quá, nếu để quá mệt thì sẽ không tốt đâu.

Nguyện Tác nghiêm nghiêm túc túc báo khoa, rồi lại xác nhận thời gian hồi đáp, còn một tháng nữa.

Nhìn thấy sự phấn khích và hớn hở của Nguyện Tác, Mạc Dịch Trình mới nhận ra sinh hoạt bình thường của Nguyện Tác đơn điệu đến mức nào.

Mạc Dịch Trình hào phóng nạp thêm 5 vạn đồng nữa vào, mua một cái notebook, một máy tính bảng, tự thân dạy Nguyện Tác cách thao tác.

Nguyện Tác lặng lẽ vạch ngón tay ra tính tính, hôm nay đã tốn hết 58600 đồng vàng, đổi qua tiền của Mạc Dịch Trình thì là 586 đồng.

( 58600 NDT = 198 186 195.45 VND)

Mạc Dịch Trình làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, nói vu vơ: “Lương của diễn viên rất cao.”

“Vậy à… Cao cỡ nào?” Nguyện Tác hỏi.

Mạc Dịch Trình trả lời: “Một bộ phim có thể kiếm được mấy chục triệu đồng.”

(Chú thích: Mấy chục triệu đồng tính bằng Nhân Dân Tệ.-. 1 NDT = 3382.02 VND, mốt không chú thích mấy cái này nữa, buồn lòng quá.-.)


⊙⊙! Ngón tay nhỏ mập mập của Nguyện Tác run lên, Mạc Dịch Trình có nhiều tiền quá đi! Sau đó lại vạch từng ngón từng ngón tay, chẳng biết lại đang đi tính cái gì.

Mạc Dịch Trình bật cười, nghĩ nghĩ một hồi lại click vào cửa hàng, mua một vài dụng cụ vẽ tranh, cái gì được người bán đề cử là cần cho những người mới học thì cũng bỏ hết vào giỏ để mua.

Trong lúc Nguyện Tác cắm đầu vạch ngón tay, một chiếc bàn vẽ nho nhỏ và giấy bút, thậm chí kể cả bảng vẽ mà sau này Nguyện Tác có thể sẽ cần dùng đến đều được đặt ngay ngắn bên góc cửa sổ.

oOo

Nguyện Tác ngồi ngay ngắn trước bàn nhỏ, hai cái chân ngắn ngồi trên ghế mà không chạm nổi xuống đất. Tập trung tinh thần xem bộ phim đang chiếu trong laptop —— 《 Sứ mệnh của một con chó 》

Trong thời gian rảnh giữa lúc đóng phim, Mạc Dịch Trình bật chế độ ẩn thân vào trò chơi, thấy vành mắt của bé con hồng hồng, lúc thì khóc lúc lại cười, hắn vẫn chưa kịp xem bộ phim này nên không biết nội dung cụ thể, thấy bé con xem phim với vẻ nghiêm túc như vậy, Mạc Dịch Trình quyết định tối nay về cũng xem thử coi sao.

“Oa, mau nhìn kìa, người kia đẹp trai quá đi à!” Một cô gái tổ trang phục ôm đồ diễn, chút nữa là quên luôn việc phải bước đi.

“Người nào?” Chị gái bên tổ đạo cụ tiện đường nhìn sang, “A, người đó là anh trai của Mạc Dịch Trình.”

Em gái tổ trang phục: “Chẳng trách mặt mũi hơi giống giống, cái này chính là do gien tốt nè!”

Chị gái tổ đạo cụ: “Nhưng mà chị vẫn thích Mạc Dịch Trình hơn, vị này… diện mạo trông hơi hung ác. Khí thế bức người quá, thở còn không nổi, cứ như có boss lớn đến vậy.”

Em gái tổ trang phục: “Đây là tới tham ban em trai đó hả?”

(tham ban: đến thăm phim trường)

Chị gái tổ đạo cụ kiên nhẫn giảng giải với vị người mới này: “Không phải đến thăm em trai, đây là bí mật công khai trong vòng, hắn đến thăm vị kia kìa.” Chị gái kia hất cằm chỉ tay.

Nam số hai của bộ phim này đã cười dịu dàng chạy lại nghênh đón. Mạc Dịch Nghiêm nhìn thấy tình nhân của mình chạy lại chào đón, trên khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lẽo cứng rắn khí áp cực thấp cũng hiện ra một nụ cười.

Đúng lúc Mạc Dịch Trình cũng nhìn thấy Mạc Dịch Nghiêm, hắn vốn chẳng có ý kiến gì với xu hướng tình dục của anh trai mình, thế nhưng cũng chẳng có thiện cảm gì đối với vị tiểu sinh mới lên cấp Tiền Hà đã ở chung nửa năm này. Tiền Hà trắng trẻo, trong đôi mắt tỏa ra sự quyến rũ, kỹ năng diễn xuất thì vẫn chấp nhận được, chỉ tiếc là lòng dạ nhỏ mọn, thích ngáng chân người mới.

Bang!

Trần Củ đi mua nước trái cây mới giúp Mạc Dịch Trình vừa trở về, tay run lên một cái, lon nước rơi xuống đất, nước trái cây màu da cam văng lên trên chiếc quần màu xám trắng của cậu. Có không ít người nhìn qua, Trần Củ không biết phải làm sao, trở nên cực kì mất tự nhiên, ngồi xổm người xuống một cách chật vật, bởi vì quá béo nên tư thế đó trông buồn cười vô cùng. Tay chân luống cuống nhặt đồ rơi trên đất lên, trên ống tay áo cũng bị dính bẩn, đẩy đẩy gọng kính vừa dày vừa nặng, Trần Củ xin lỗi với Mạc Dịch Trình mà ngay cả đầu cũng không dám nhấc lên: “Mạc ca… Xin… Xin lỗi, tôi đi mua lại lon khác.”

Hết Chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui