Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Đầu óc của Tiểu Phượng choáng váng.

Sao nàng ta dám?!

Sao nàng ta dám nói mình như vậy?

Chết đi! Châu Dung, ngươi xuống địa ngục đi!

"Ngươi im miệng lại!" Đôi mắt của Tiểu Phượng đỏ hoe, vung một quyền đánh Châu Dung. Tiểu cô nương vừa chớp mắt, cổ tay nhỏ gầy đã bị Châu Dung nắm lấy. Bỗng nhiên đối phương hất mạnh, Tiểu Phượng ngã ngồi xuống đất.

Châu Dung phủi phủi triều phục không có chút nếp nhăn nào, từ trên cao mà nhìn xuống Tiểu Phượng.

"Ta có thể cho ngươi lựa chọn." Châu Dung lui lại mấy bước, thân thể trở nên cứng rắn như thể những lời ác ý, u ám và đại nghịch bất đạo* vừa rồi không hề phát ra từ miệng của nàng.

(*) Đại nghịch bất đạo: là một thuật ngữ trong đạo Phật, được dùng để chỉ việc làm đi ngược lại với đạo lý, những hành động không tuân thủ các nguyên tắc đạo đức và giá trị đạo đức của Phật giáo. Khái niệm này cũng có thể ám chỉ đến những hành động gây hại đến người khác vì lý do cá nhân hoặc vì lợi ích riêng của mình.

"Ngươi không còn là một đứa trẻ, chính ngươi tự chọn đi."

"Một là ngươi làm nhất đẳng thị nữ ở bên cạnh Bạch Mạn. Mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy nàng, nhưng ngươi chuyên trách hầu hạ chuyện phòng the của ta với Bạch Mạn."

"Hai là." Châu Dung liếc nhìn sang Tiểu Phượng, "Ta đưa ngươi đi xa, đưa ngươi đến quân Châu gia. Đến lúc đó, ngươi muốn học võ cũng được, ngươi muốn học sách thánh hiền cũng tốt, ta đều sẽ an bài giúp ngươi. Nhưng ngươi không thể gặp lại Bạch Mạn."

"Ngươi chọn đi."

"Dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng ngươi."

"Dựa vào ta là đại tướng quân Châu Dung, bằng lời hứa của ta, bằng ngươi không được lựa chọn." Châu Dung lãnh khốc nói, "Ngươi cho rằng ngươi có thể thương lượng điều kiện với ta hay sao?"


Bỗng nhiên Châu Dung động thủ, một tay bóp cổ của Tiểu Phượng, dễ dàng cầm nàng lên, kìm sắt miệng hổ càng thu càng siết chặt. Tiểu Phượng giãy dụa kịch liệt, nhưng hai chân của nàng đã rời khỏi mặt đất, dù có làm gì cũng không thể được.

"Đúng là một đứa trẻ con, trong sáng và ngu xuẩn." Sát ý trong mắt của Châu Dung dường như là thật, "Dựa vào cái gì mà ngươi cảm thấy ta là người tốt, ngươi nói cái gì thì ta đều muốn nghe?"

Tiểu Phượng vừa nghẹn ngào vừa ngạt thở.

"Ta sẽ không giết ngươi vì lòng trung thành của ngươi với Bạch Mạn." Châu Dung buông tay ra, Tiểu Phượng ngã xuống đất, tung ra một đám bụi. Nàng ho và nôn mửa, nước mắt cùng nước mũi chảy đầy trên mặt.

Thân ảnh của Châu Dung cũng dần đi xa.

Tiểu Phượng nằm trên đất, nước mắt uốn lượn rơi xuống.

.....

"Tiểu Phượng, ngươi đi đi." Bạch Mạn cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói.

Tiểu Phượng phản ứng kịch liệt đến mức nằm ngoài dự liệu của Bạch Mạn.

Tiểu Phượng quỳ phịch xuống đất, nặng nề cuối đầu, than thở khóc lóc: "Đừng đuổi ta đi! Đừng bắt ta mãi mãi không được gặp ngươi! Bạch tỷ tỷ, van cầu ngươi! Ta dập đầu, van cầu ngài, Bạch tỷ tỷ muốn đánh hay muốn mắng ta cũng được, nhưng ngài đừng đuổi ta đi!"

Tiểu Phượng khóc ra tiếng.

Bạch Mạn bị phản ứng của Tiểu Phượng làm cho sửng sốt hồi lâu.

Nàng vội vàng đi tới để đỡ Tiểu Phượng: "Đứa trẻ ngoan, ngươi khóc cái gì?! Ai nói mãi mãi cũng không gặp ngươi? Ngươi đang nói cái gì? Ta chỉ là... "

"Ta không đứng dậy nổi! Trừ phi ngươi đáp ứng ta!"

Bạch Mạn khó chịu: "Làm cái gì vậy?! Ngươi đứng dậy mau!"

Tiểu Phượng chật vật đứng dậy, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn Bạch Mạn. Nàng khóc lóc van xin:

"Bạch tỷ tỷ, Tiểu Phượng đáng thương. Nếu như ngài đuổi Tiểu Phượng đi, nhất định Tiểu Phượng sẽ bị Châu Dung đại nhân bán ra ngoài! Tiểu Phượng thực sự không muốn bị bán ra ngoài! Nữ nhân kia lòng dạ ác độc tay cay, trước mặt làm việc này còn sau lưng lại làm việc khác, moi trái tim của trẻ con ra ăn để trả thù... "

Bạch Mạn ngắt lời của nàng.

"Châu Dung sẽ không làm như thế." Bạch Mạn kiên định nói, "Dù cho Châu Dung không phải là người tốt lành gì, nhưng tuyệt đối nàng không phải là kẻ tàn bạo. Nàng sẽ không vô duyên vô cớ bán ngươi."

Tiểu Phượng dừng lại tiếng khóc.

Giữa các nàng, lại có dạng ăn ý này sao?

Lại có dạng tín nhiệm này sao?

Tiểu Phượng không dám nói xấu Châu Dung nữa. Nàng ủ rũ cụp mắt xuống.


Bạch Mạn thở dài một hơi: "Tiểu Phượng, ngươi thông minh, ham học, đầu óc linh hoạt, là một hạt giống nhân tài. Bây giờ làm thị nữ ở bên cạnh ta, thật sự là ủy khuất cho ngươi. Ta muốn đưa ngươi đi học, tỉ mỉ đọc sách, không phải tốt hơn sao?"

"Ta không ủy khuất!"

"Ngươi có tài năng thiên phú như vậy, nếu lãng phí không phải là đáng tiếc hay sao?"

"Không đáng tiếc!"

"Tiểu Phượng!"

Tiểu Phượng quỳ gối đi về phía trước, hai tay ôm lấy vạt áo của Bạch Mạn, rơi nước mắt nói: "Tiểu Phượng sẽ không rời đi! Dù Tiểu Phượng có thiên phú gì đi chăng nữa, Tiểu Phượng chỉ muốn ở lại với Bạch tỷ tỷ. Bạch tỷ tỷ đã cứu mạng Tiểu Phượng, mạng sống của Tiểu Phượng giao cho Bạch tỷ tỷ! Nếu như Bạch tỷ tỷ bỏ rơi Tiểu Phượng, vậy thì Tiểu Phượng thà chết còn hơn."

Bạch Mạn đau đầu nâng trán.

"Ngươi có từng nghĩ tới hay không?" Bạch Mạn bình tĩnh nói, "Ta không cần mạng của ngươi, ta cứu ngươi là để ngươi sống tốt, sống tốt chứ không phải là để ngươi vì ta mà chết. Nếu ngươi sống chỉ để chết, vậy ta cứu ngươi có ích lợi gì? Tại sao ta không cứu những đứa trẻ khác thay vì cứu ngươi?"

Tiểu Phượng ngây người.

"Bạch tỷ tỷ, ngươi hối hận vì đã cứu ta?"

"Đúng vậy. Bởi vì ngươi sống không có tí sức lực nào. Ngươi sống vô dụng rồi. Tiểu Phượng, ngươi có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào ngươi không? Có bao nhiêu người đang chờ xem ngươi, một thiếu nữ dám chống lại ca ca và tẩu tẩu của mình có thể sống ra bộ dáng gì! Nếu như ngươi sống như vậy và mở đường cho những nữ tử khác, thì về sau ca ca và tẩu tẩu muốn bán muội muội của họ, bọn họ cũng phải cân nhắc một chút! Vì cái gì ngươi lại cam nguyện làm một thị nữ, một trạch nữ?!"

Nước mắt trào ra từ trong mắt của Tiểu Phượng.

"Nhưng đọc sách thì có ý nghĩa gì? Tiểu Phượng là nữ tử, nữ tử lại không thể thăng quan bái tướng... "

"Vì cái gì không thể?"

"Thiên đạo bất công! Bởi vì là nữ tử nhất định... "

Bạch Mạn ném mạnh bát trà xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.


Nàng tức giận nói: "Vậy lật tung thiên đạo này đi!"

Vài giọt trà bắn vào người của Tiểu Phượng, nóng hổi nhưng Tiểu Phượng chỉ cảm thấy lạnh buốt.

Sao mà quan điểm của Bạch tỷ tỷ lại giống với Châu Dung như vậy?

Các nàng mới là trời sinh một đôi.

Mình che giấu tâm tư, che đậy tâm nghĩ dơ bẩn, tâm tư nhu nhược hèn mọn thì có ý nghĩa gì kia chứ?

Nàng ngẩng đầu lúng túng: "Có phải là Tiểu Phượng hiểu sai?"

Bạch Mạn trầm mặc.

Hồi lâu, nàng thở dài một tiếng.

"Một người, hai người đều đang ép buộc ta. Thôi." Nàng vung tay, "Ngươi vẫn còn trẻ con. Cứ để ngươi ở lại vậy."

Nói xong, Bạch Mạn lạnh lùng không muốn nhìn thiếu nữ trước mặt, xoay người rồi nằm xuống.

Tiểu Phượng quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.

"Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ con sao?"

Nàng thấp giọng tự nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận