Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Những lời này vừa nói ra, sự yên tĩnh trong đại sảnh rốt cuộc bị phá vỡ hoàn toàn, bầu không khí nhất thời trở nên cuồng nhiệt.

Đúng là chuyện lớn, vì lấy lòng mỹ nhân mà tùy tiện tiêu sạch hàng chục năm chi tiêu của người bình thường!

Trong khoảnh khắc như bạo loạn, từng âm thanh như thủy triều lần lượt tràn vào tai của Bạch Mạn. Thương nhân xung quanh càng hưng phấn hơn, vô số bảo vật quý hiếm từ Tây Vực được đưa tới chóp mũi của Bạch Mạn.

Trong đầu của Bạch Mạn đang nghĩ cách lẻn ra ngoài, nhưng với ánh mắt thản nhiên của Châu Dung, thương nhân lại đem vào mắt của nàng những thứ càng hoa mỹ hơn, những châu báu quý giá và hương liệu đó tùy ý nhét vào trong tay của nàng.

Bạch Mạn nhìn thấy Châu Dung tùy ý cười như một công tử phú gia phóng túng thực sự, ném vàng ra như nước. Mặt của Bạch Mạn đỏ bừng, khó khăn đẩy bảo vật sáng loáng xuống dưới mũi, đưa tay vặn vặn cánh tay của Châu Dung ra hiệu đừng đi quá xa.

Nào có thể đoán được Châu Dung hoàn toàn không có cho nàng cơ hội để từ chối, nắm lấy tay của nàng đi về phía lối ra đại sảnh, cất giọng nói:

"Những thứ này đều là tầm thường, cái gọi là thị trường, thật ra không có gì hơn thế! Nếu không có cái nào tốt để có thể chọn, bản công tử sẽ rời đi ngay bây giờ, cũng không tới nữa!"

Bạch Mạn bất an đến gần Châu Dung: "Mọi người đều đang nhìn chúng ta!"

Châu Dung vuốt vuốt tóc của nàng: "Sợ cái gì? Ngươi không thích những vật này sao?"

Bạch Mạn lại đỏ mặt: "Ngươi còn có ý đinh này! Ngươi có thể nhìn thấy những võ gia kia! Bọn hắn trấn giữ rất chặt chẽ, không cho chúng ta cơ hội chạy ra ngoài!"

Châu Dung đặt một ngón tay lên môi của Bạch Mạn, ngăn cản lời của nàng đang định nói.


"Ngươi còn muốn cái gì?" Châu Dung ôn nhu dùng ngón tay lau bờ môi của Bạch Mạn, "Tìm cho ngươi một hộp bảo thạch lớn hơn và đẹp hơn, có được hay không?"

Bạch Mạn nhìn kiểm tra cửa ải trước mắt càng ngày càng gần, gấp gáp nói: "Châu Dung! Châu Dung! Châu... "

Châu Dung thấp giọng trêu chọc: "Gọi nhiều hơn hai tiếng, ta thích nghe lắm."

Đến lúc nào rồi mà còn đùa kiểu này?

Thời gian dường như đã quay về quá khứ. Bạch Mạn hận hận đá Châu Dung một cước, Châu Dung cười nhạo nhìn nàng.

Bạch Mạn mở miệng định nói gì đó, lại bị một giọng nói từ phía sau cắt ngang:

"Xin quý khách dừng bước!"

Bạch Mạn quay đầu, nhìn thấy lão bản của Vạn Thái Hòa Hào đang bị bao vây bởi đám người.

Thời điểm đến, Bạch Mạn đã từng cải trang thành người dị quốc nói chuyện qua với lão bản. Chỉ sợ đối phương nhận ra mình, vội vàng quay đầu, gật đầu nhìn xuống đất.

Châu Dung ôm Bạch Mạn vào lòng, không tránh cũng không né, hành động như một công tử thực thụ. Thậm chí nàng còn không thèm nhìn vào mắt của đối phương, liếc nhìn lão bản của Vạn Thái Hòa Hào một cách kiêu ngạo:

"Ngươi có hàng tốt sao?"

Lão bản không nói lời nào, hạ nhân ở bên người lên tiếng nói:

"Đây là lão bản của Vạn Thái Hòa Hào của chúng ta. Người của Dương gia."

Hạ nhân nói ra thân phận là người của Dương gia, nhưng trên mặt của Châu Dung không hề có chút kiềm chế nào, cuồng vọng cười cười:

"Làm sao? Hàng của người Dương gia cũng chỉ là tầm thường thôi sao?"

"Ngươi!" Hạ nhân cả giận nói!

Dương lão bản nhìn từ trên xuống dưới của Châu Dung, hắn cảm thấy trông quen quen. Ngày thường Châu Dung đóng quân ở Tây Thùy, hiếm khi tiếp xúc với người trong kinh, nàng nổi danh như thế, trên thực tế hắn cũng không biết nàng.


Cũng không nhiều người.

Dương lão bản uể oải mở miệng, thái độ cung kính nhưng nội dung lại không mấy cung kính: "Vị tiên sinh này, cửa hàng chúng ta nhỏ, xin hỏi ngài đang tìm loại hàng tốt nào?"

Hắn nhấn mạnh từ "hàng tốt" với giọng điệu mỉa mai hiện rõ trong lời nói của mình.

Châu Dung cười nhạo một tiếng: "Nói nhảm nhiều quá! Nói một chút cho ta nghe, ngươi có cái gì?"

Dương lão bản chưa bao giờ bị khinh miệt như vậy trên mặt, sắc mặt xanh đỏ, phát huy hết ưu điểm trong cơ thể, giọng điệu kỳ quái nói:

"Một người như công tử, những cái kia không lọt vào mắt của ngài, làm sao chúng ta dám khoe cái xấu trước mặt ngài? Chỉ hi vọng công tử nể mặt, tùy tiện thưởng vài lần, bình luận vài câu, mua cùng không mua ngược lại là hai chuyện, chỉ cần nhìn thoáng được tâm."

Đây là sự trào phúng rằng Châu Dung không đủ tiền mua đồ của Vạn Thái Hòa Hào.

Châu Dung nhíu mày: "U, người này là một người nhu thuận!"

Nàng cởi xuống tấm bảng gỗ ở bên hông, ném vào trong ngực của Dương lão bản: "Giúp ta tìm một vật để kính trưởng bối, không được lãnh đạm."

Dương lão bản cúi đầu xem xét, chính diện của tấm bản kia là một chữ "Cửu", mặt sau là một chữ "Viêm".

Lệnh bài của Cửu Vương.

Gần đây, Cửu Vương đốc thúc đại án của thế gia, chính là người mà Dương gia không thể đắc tội. Dương lão bản lật qua lật lại xem cái lệnh bài này, thấy thế nào đều là thật, hắn đột nhiên định thần lại, trong lòng phỏng đoán, hẳn là Cửu Vương tới yêu cầu hiếu kính.

Dương lão bản đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn Châu Dung, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khom người xuống, liên tục không ngừng nói:


"Hóa ra ngài là... " Hắn làm động tác "Cửu", "Ngài nói hiếu kính, là chỉ... "

Châu Dung chỉ chỉ phía trên: "Ngày sinh nhật của vị kia trong cung."

Châu Dung đang nói mò.

Dương lão bản lại trực tiếp hiểu thành: Hiến cho Hoàng đế.

Cho nên, là Hoàng đế chỉ thị cho Cửu Vương yêu cầu Dương gia chỉ ra điểm máu?

Dương lão bản vội vàng cúi đầu khom lưng: "Ngài đi theo ta!" Hắn quay đầu dặn dò hạ nhân, "Nhanh đi, mở phòng ngân quỹ! Đem sổ sách chi tiết trong khố phòng đến cho vị này!

Hạ nhân thay đổi sắc mặt, quay người chạy đi.

Dương lão bản lại cung cung kính kính mời Châu Dung lên phòng trên.

Châu Dung lôi kéo Bạch Mạn muốn đi, Bạch Mạn nghe Châu Dung nói hươu nói vượn, lại hù lão bản phải tin tưởng cái mười thành mười, sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, trong lòng lo sợ bất an.

Nàng lấy tóc che lại mặt, cúi thấp đầu, đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận