Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Trong đình giữa hồ.

Hoàng đế tức giận cười lớn.

"Rất tốt, rất tốt. Các ngươi thật đúng là một đám trung thần!" Hoàng đế phất tay đi, "Truyền lão Cửu tới!"

"Hoàng thượng!" Tể tướng Cung Nam không để ý mình bị Hoàng đế dùng chén đánh cho miệng đầy máu tươi, khàn giọng quát, "Cửu Vương bây giờ còn nhỏ, xử lý không được bản án phức tạp như vậy... "

"Vậy tại sao ngươi không dám đảm nhận?!" Hoàng đế quát to một tiếng!

Tể tướng Cung Nam đè thấp thân thể một lần nữa.

Phía sau lưng hắn, trọng thần có xuất thân từ thế gia cho hắn một ánh mắt, lắc đầu.

Tể tướng Cung Nam vội vàng trao đổi ánh mắt với hắn mà không nói một lời. Những thế gia đại tộc đang quỳ dưới đất cũng không nói lời nào nữa.

Đây là một sự phản đối rõ ràng.

Hoàng đế phất phất tay: "Truyền Cửu Vương đến đây."

Cửu Vương tới rất nhanh, nhưng trên mặt đều có vẻ phức tạp.

Chờ thời điểm hắn được đại thái giám Đức Hỉ đưa vào đình trong hồ, đã trông thấy đầy trung thần thế gia quỳ sát đất, trong cặp mắt đã lộ ra vẻ bối rối.

Muốn hắn xử lý cái gì, cái này muốn hắn phải làm sao bây giờ?

Ý định của Hoàng đế rất rõ ràng, muốn ra tay với thế gia đại tộc. Cửu Vương cũng hiểu rằng thế lực của thế gia sẽ chỉ uy hiếp hoàng quyền và quả thực cần phải trấn áp. Nhưng vấn đề là cho dù có bị trấn áp thì cũng chỉ xảy ra vào ngày Độc Cô Viêm lên ngôi!


Hiện tại hắn chỉ là một Hoàng tử yếu đuối, xử lý bán ản của Trần gia, Dương gia là muốn hắn thật sự đối đầu với thế gia đại tộc trong kinh sao?

Mồ hôi lạnh của Cửu Vương đã có chút chảy ra trên trán, trên lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Hắn phải làm sao?

Cửu Vương hoang mang lo sợ theo sát Đức Hỉ vào đình, quỳ xuống hành lễ. Khi hắn đứng dậy lần nữa lại bắt gặp ánh mắt của Châu Dung.

Ánh mắt của Châu Dung nhìn hắn rất kỳ quái.

Đôi mắt lạnh lùng dừng lại ở Cửu Vương, khiến hắn run rẩy. Nhưng lập tức, ánh mắt này biến mất, như thể đó là ảo ảnh của Cửu Vương - Châu Dung lặng lẽ nháy mắt với Cửu Vương, sau đó gật đầu.

Đây chính là trấn an Cửu Vương, nàng sẽ đứng về phía hắn.

Trong tay của Châu Dung cầm trọng binh, Cửu Vương được nàng tán thành, một hòn đá lớn rơi vào lòng hắn, đại khái hắn tưởng mình bị hoa mắt.

Châu Dung là minh hữu của mình, ngày sau sự thành, nàng sẽ có công lao hầu vua, không có đạo lý hại mình.

Lúc này, dã tâm của Cửu Vương đã rục rịch ngóc đầu dậy. Hiện tại hắn có Châu Dung ủng hộ, nếu dưới sự chỉ đạo của Hoàng đế hoàn thành nhiệm vụ trấn áp thế gia, hắn sẽ có được thế lực chỉ dựa vào chính mình.

Cửu Vương lại nghĩ tới Bạch gia. Châu Dung là đại tướng quân, Bạch gia là văn thần, lúc này rất cần Bạch gia ủng hộ.

Nghe nói Bạch Mạn về nhà?

Cửu Vương suy nghĩ một lát rồi lại ném Bạch Mạn ra sau đầu. Người mà hắn muốn kết minh chính là Bạch gia, về phần nữ nhi của Bạch gia ngồi vào vị trí Cửu Vương phi, đối với hắn không quan trọng.


Hắn chỉ cần cùng nữ nhi của Bạch gia hạ sinh trưởng tử là đủ.

Chỉ trong chốc lát, Cửu Vương đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn quỳ xuống đất, giọng nói vô cùng khẩn thiết:

"Nhi thần nguyện san sẻ mối lo toan của phụ hoàng!"

Châu Dung đem vẻ mặt biến hóa của Cửu Vương thu vào mắt, cúi đầu, lộ ra một tia cười lạnh.

Tâm tình của Hoàng đế bình tĩnh lại, hiển nhiên rất hài lòng với hành động sáng suốt của Cửu Vương. Hắn gõ gõ thường lệ, sau đó an ủi các trọng thần có mặt vài lời rồi yêu cầu mọi người rời đi.

Chỉ duy nhất một mình Châu Dung còn ở lại.

Quân thần tương đối trầm mặc hồi lâu, Châu Dung mới chậm rãi quỳ xuống.

Hoàng đế nói: "Lần này quỳ lại là vì cái gì?"

Châu Dung cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Tuổi tác của thần ngày càng tăng lên, chi tiêu ngày càng tăng, thần không còn cách nào khác ngoài việc quanh năm đóng quân ở Tây Thùy mà không có thu nhập cố định. Thần nghe qua điền trang ở ngoài ô kinh thành có tiền thu ổn định, thần muốn... "

Châu Dung hành lễ.

Hoàng đế nhìn Châu Dung

Nữ nhi của Châu gia quỳ trên mặt đất, phong thái trong sáng, dung mạo như trích tiên.


Vô luận nhìn từ phương diện nào, đều là nhân tài nhất đẳng trác tuyệt*.

(*) Nhất đẳng trác tuyệt: Đứng đầu không có gì sánh bằng.

Quân Châu gia luôn là một cái gai trong lòng của Hoàng đế. Hắn bày mưu giết chết trụ cột của quân Châu gia, lại không ngờ tới, nữ nhi của Châu gia đi suốt đêm đến Tây Thùy để tương trợ cho quân Châu gia, tạo dựng chỗ đứng vững chắc ở Tây Thùy.

Nội bộ của Châu gia minh tranh ám đấu, Châu Dung và Châu Hy đấu tranh vì binh quyền của Châu gia. Thậm chí Châu Hy còn lợi dụng tay của Hoàng đế để ám sát Châu Dung - tất cả những điều này đều xảy ra với sự chấp thuận ngầm của Hoàng đế, và dĩ nhiên hắn rất vui khi thấy điều đó xảy ra.

(*) Minh tranh ám đấu (– 明争暗斗): ngoài sáng trong tối đều tranh đấu với nhau, thường dùng tả nội bộ tranh quyền đoạt lợi.

Giờ đây, Châu Hy đã ba lần bảy lượt ám sát Châu Dung, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng trở nên gay gắt. Vào thời khắc mấu chốt này, Châu Dung không muốn đè Châu Hy xuống, lại quan tâm đến tiền?

Hoàng đế không có ý định giết Châu Hy mà để hắn quản chế Châu Dung.

Quả nhiên là nữ nhân. Hoàng đế thờ ơ nghĩ. Một nữ nhân có kiến thức hạn hẹp, sớm muộn gì cũng sẽ bị Châu Hy hủy hoại.

Tuy nhiên...

Ánh mắt thiển cận, chỉ biết yêu cầu tiền tài.

Nghĩ như vậy, Hoàng đế mang theo một điểm đồng tình nhìn Châu Dung.

Dù sao Châu Dung sớm muộn cũng sẽ bị Châu Hy tiêu diệt, hơn nữa nàng cũng không thể tiến xa trên con đường quyền thế, tốt nhất là để nàng sống một cuộc sống tốt hơn.

"Có thể." Hoàng đế tận lực đổi lại giọng ôn hòa, "Lần này ngươi lập công lớn, điền trang của Bạch gia, ngươi theo Đức Hỉ đi vào trong kho nhỏ mà chọn, ngươi thích cái nào thì trẫm sẽ ban thưởng cái đó cho ngươi."

Đôi mắt của Châu Dung đột nhiên tỏa ra ánh sáng mãnh liệt. Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, trên mặt lạnh lùng như tiên tử bị đày ải, cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng của con người:

"Thần, tạ Hoàng thượng!"

Hoàng đế phất phất tay, vẻ mặt vô thức mệt mỏi: "Được rồi, ngươi hiện tại có thể đi nơi đó."


Ánh mắt của Châu Dung dừng lại trên khuôn mặt mệt mỏi và xám xịt của Hoàng đế, nàng quay người, hành lễ rồi lui ra, đi theo Đức Hỉ rời khỏi đình giữa hồ.

Châu Dung không hề lo lắng về Châu Hy chút nào. Bởi vì nàng đã sớm biết Hoàng đế cần Châu Hy khắc chế nàng.

Bởi vậy, nàng bày ra trận vở kịch này mà không hề có bất kỳ gánh nặng nào.

Không bao lâu, Đức Hỉ mang sổ tới: "Đại tướng quân, mời xem qua."

Cuốn sổ mang màu cổ xưa, các mép của bề mặt chạm khắc màu xanh đậm đã bị mòn màu trắng. Nó không dày, chỉ có vài trang, nhưng mấy trang này đều ghi rõ vị trí của tất cả các điền trang của Bạch gia, cũng là tiền tài chèo chống của Bạch gia.

Tiền tài chèo chống của Bạch gia, nhưng Hoàng đế lại biết rõ điều đó.

Nội tình này, có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân mà đời trước Cửu Vương giết sạch toàn bộ người của Bạch gia.

Châu Dung nhìn chằm chằm cuốn sổ trong tay của Đức Hỉ. Trong lòng của nàng có một loại trực giác mãnh liệt, vị trí của Bạch Mạn chính là ở trong những trang giấy mỏng này.

Chỉ là đáp án đang ở trước mắt, vô cùng sống động, mà nàng lại do dự.

"Châu đại tướng quân?" Đức Hỉ đợi một hồi, thúc giục nói, "Xin mời ngài xem qua."

Lúc này Châu Dung mới lấy lại tinh thần, vươn tay nắm lấy cuốn sổ mỏng. Tay của nàng run rẩy dữ dội.

Đức Hỉ cung kính nháy mắt nói: "Đại tướng quân, lão nô xin lui ra ngoài. Sau khi ngài đã lựa chọn xong, hãy gọi lão nô."

Châu Dung gật đầu, đè nén giọng nói run rẩy: "Đi đi."

Đức Hỉ đáp lại và lui ra ngoài. Châu Dung từ từ mở cuốn sổ màu xanh đậm ra và bắt đầu đọc chậm rãi. Số lượng điền trang được ghi trong sách không quá nhiều nhưng cũng không quá ít, Châu Dung thầm ghi nhớ trong đầu.

Khi gần nhớ ra, nàng chỉ vào một chỗ ngẫu nhiên cho Đức Hỉ rồi mau chóng xuất cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận