Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chỉ bất quá, mặc dù tạm thời Châu Dung đã kiềm chế sát ý, nhưng vẻ mặt của nàng khi nhìn Cửu Vương vẫn lạnh lùng: "Điện hạ yên tâm, tất nhiên đồng minh sẽ lo liệu."

Mặc dù vẫn còn giữ lời là đồng minh, nhưng Châu Dung sẽ không để cho Cửu Vương sống sót sau cuộc đảo chính.

Ban đầu, giống như đời trước, Châu Dung dự định để Cửu Vương sống sót.

Nhưng, ai bảo Bạch Mạn vì hắn mà từ bỏ mình.

Châu Dung cụp đôi mắt lạnh như băng xuống.

Cửu Vương nghe được Châu Dung khẳng định, đều thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói có chút vui mừng: "Vậy bản vương sẽ không khách khí với đại tướng quân nữa." Hắn ám chỉ: "Trong khoảng thời gian này ở phủ của ta, có thợ thủ công đang gấp rút chế tạo một loạt vũ khí mới, đại tướng quân, ngài có muốn tới xem thử không?"

Khoảng cách thời gian ở kiếp trước diễn ra cuộc đảo chính cũng chưa tới hai tháng nữa, những vũ khí này sẽ được sử dụng để khởi nghĩa.

Châu Dung ngầm hiểu: "Điện hạ, mời."

Cửu Vương nhanh chóng phân phó người đánh xe thay đổi tuyến đường.

Xe ngựa lại từ ngoài thành quay trở lại nội thành. Cửu Vương còn không biết mình vừa mới lượn quanh một vòng ở Quỷ Môn Quan*, vừa trò chuyện vừa cười đùa với Châu Dung.

(*) Quỷ Môn Quan (tiếng Trung: 鬼門关): cánh cổng dẫn đến địa ngục trong thần thoại Trung Hoa.

Sắc mặt của Châu Dung lãnh đạm, nàng hùa theo hắn. Xe ngựa càng đến gần Vương phủ, sắc mặt của Châu Dung càng tái nhợt.

"Dừng lại." Châu Dung ra lệnh.

Người đánh xe kéo dây cương xuống một cách đột ngột, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân thể của Cửu Vương nặng nề nghiêng về phía trước, loạng choạng mãi mới có thể đứng vững.

Rẽ phía trước một cái là Vương phủ, Châu Dung nhắm chặt hai mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trong đầu của nàng hiện lên khuôn mặt của Bạch Mạn, run rẩy nắm chặt nắm đấm, còn chưa bình tĩnh lại, cho đến khi lòng bàn tay bị móng tay xé nát, máu đỏ nhạt chảy ra.

Nàng mở to mắt, thở dài ra một hơi, nói: "Đi đi."


Xe ngựa dừng ở cửa Vương phủ.

Vạn Tiểu Oanh sớm đã dẫn theo đám hạ nhân, chờ ở cửa Vương phủ đã lâu.

Trước đó vài ngày, Châu Dung mượn tay của người khác, đưa một nhóm ca nữ xinh đẹp cho Cửu Vương. Vì thế Cửu Vương mấy ngày nay đều quanh quẩn ở biệt viện, bên cạnh ca nữ mới có được, đã lâu không trở về nhà.

Cửu Vương thấy là Vạn Tiểu Oanh ra đón, vô thức hỏi: "Vương phi đâu?"

Sắc mặt ngượng ngùng của Vạn Tiểu Oanh lập tức biến sắc.

"Điện hạ nhớ Vương phi đến vậy sao?" Vạn Tiểu Oanh chua chát nói: "Thần thiếp nghĩ Vương phi không quan tâm đến điện hạ."

Tấm rèm của xe ngựa lắc lư một cái.

Cửu Vương biết Châu Dung và Bạch Mạn có mối quan hệ rất tốt, hắn lập tức mắng Vạn Tiểu Oanh: "Ngươi ngậm miệng lại! Nữ nhân ngu dốt, Vương phi không phải là người mà ngươi có thể đem ra để bàn tán!"

Vạn Tiểu Oanh vốn là bởi vì Cửu Vương si mê ca nữ mà ủy khuất, bây giờ lại bị Cửu Vương sỉ nhục trước mặt hạ nhân, nàng xấu hổ, khó chịu cùng tức giận mà rơi nước mắt:

"Điện hạ nói thế nào? Tiểu Oanh mỗi ngày đều vất vả quản lý một cái Vương phủ lớn như vậy. Không có công lao, cũng có khổ lao. Bây giờ cuối cùng điện hạ cũng trở lại, điện hạ lại nắm lấy điểm nói sai ấy đến trách phạt Tiểu Oanh!"

Nàng đơn giản vặn vẹo thân thể, quay người, kêu lên: "Điện hạ không nhìn thấu lòng của Tiểu Oanh phải không? Điện hạ chỉ muốn nhìn thấy Vương phi nên chuyện lớn nhỏ trong phủ này thần thiếp không quan tâm nữa. Điện hạ trực tiếp để Vương phi làm đi!"

Cửu Vương còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Châu Dung vang lên nước lạnh kết thành tảng băng lớn:

"Điện hạ, thần thật sự là không nghĩ tới."

Xe ngựa vừa vang lên một tiếng, một bàn tay thon dài đặt lên khung cửa. Châu Dung với vẻ mặt lạnh lùng mà nhảy xuống xe, không để ý tới Vạn Tiểu Oanh, sải bước đến trước mặt Cửu Vương, nhìn thẳng vào mắt hắn, chế nhạo:

"Điện hạ an bài thật dễ dàng như vậy, tất cả Quý Nhân khắp kinh thành, không có ai có dũng khí như điện hạ, lại giao quyền quản lý Vương phủ cho Trắc phi."

"Thần thiếp... " Vạn Tiểu Oanh trợn to hai mắt, đang muốn giải thích thì bị Châu Dung cắt ngang: "Khi sinh tử của điện hạ ở Tây Thùy còn chưa rõ ràng, Vương phi đã tuyệt thực để cầu Phật cho điện hạ. Nàng ngày đêm cầu nguyện, cầu mong điện hạ bình an trở về. Không ngờ sau khi trở về, điện hạ lại mang theo một Trắc phi, để Vương phi sống dưới sự quản lý của Trắc phi."


Cửu Vương trừng mắt nhìn Vạn Tiểu Oanh không để lộ chút dấu vết nào trước khi giải quyết ổn thỏa: "Vương phi yếu đuối, ta thông cảm cho sự vất vả của nàng. Hơn nữa, nàng là người hiền thục đức độ, sẽ không quá quan tâm đến Trắc phi."

Châu Dung cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười, nhịn không được mà hỏi lại lần nữa: "Hiền thục đức độ?"

Nàng đến gần Cửu Vương, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được mà nói: "Không ngờ điện hạ lại có phong cách làm việc như thế này... Một bên được Bạch gia ủng hộ, một bên luôn đề phòng. Nữ nhi của Bạch gia. Được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Hôm nay thần nghe tình cảnh của Vương phi, nếu như thần lại giúp đỡ điện hạ... Trong lòng của thần, thật sự là cảm thấy bất an."

Nói xong, nàng liếc nhìn Cửu Vương một cách mỉa mai rồi quay người rời đi.

Đây là nàng ám chỉ: Bây giờ Cửu Vương đối xử lạnh nhạt với Bạch Mạn như thế nào, ngày sau thuộc hạ sẽ đối xử lại với hắn như thế.

Cửu Vương hiển nhiên hiểu được ý tứ của Châu Dung, vội vàng biện hộ: "Bản vương không phải là người vong ơn bội nghĩa như vậy!"

Châu Dung quay đầu, thản nhiên nói: "Thần từ trên thân của Vương phi, không nhìn thấy đức hạnh của điện hạ."

Dứt lời, nàng rời đi không chút lưu luyến nào.

Sau lưng, truyền đến tiếng gầm thét của Cửu Vương.

"Vạn Tiểu Oanh! Còn không mau quỳ xuống!"

Bước chân của Châu Dung không ngừng lại.

Cửu Vương nhìn bóng dáng Châu Dung rời đi, biết rằng nếu như hắn không bày tỏ lập trường thì liên minh giữa Châu Dung và hắn sẽ tan vỡ.

Cửu Vương nhìn Vạn Tiểu Oanh đang quỳ trên mặt đất ở bên cạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

"... Cử chỉ của Vạn Trắc phi ngạo mạn, hành động đi quá giới hạn, phạt mười trượng."

Cuối cùng Châu Dung cũng dừng lại. Nhưng nó chỉ là tạm thời. Nàng dừng lại và bước về phía trước một lần nữa.


"... Còn có cấm túc nửa năm." Cửu Vương chậm rãi nói: "Địa vị từ Trắc phi xuống Mỹ Nhân."

Bỗng nhiên Vạn Tiểu Oanh ngẩng mặt lên, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Lúc này Châu Dung mới dừng bước.

Nàng quay lưng lại với Vạn Tiểu Oanh, nhìn lên bầu trời xa xôi. Màu xanh nhạt nhẽo, giống như ngày Bạch Mạn chết ở kiếp trước.

"Điều này có nghĩa là ta đang thở phào nhẹ nhõm cho ngươi phải không?" Châu Dung lẩm bẩm.

Nói cho Bạch Mạn của đời trước nghe.

Bóng lưng của Châu Dung đập vào mắt của Vạn Tiểu Oanh. Ngày xưa thân ảnh xinh đẹp tựa như trích tiên, bây giờ đối với Vạn Tiểu Oanh, lại giống như ma quỷ dữ tợn.

"Điện hạ! Ngài không thể đối xử với thần thiếp như vậy!" Vạn Tiểu Oanh thê lương hét lên: "Tiểu Oanh không có ý đó! Vương phi, Vương phi, nàng... "

Vạn Tiểu Oanh muốn nói, Vương phi cũng không có ở trong phủ.

"Ngươi còn dám nói bậy về Vương phi!" Cửu Vương tát vào mặt của Vạn Tiểu Oanh một cái thật mạnh!

Vạn Tiểu Oanh bị đánh đến mức quay đầu đi, phun ra một ngụm máu, sau đó nàng bị Cửu Vương đá vào bụng, co rúm người lại mà ngã xuống đất.

Châu Dung lạnh lùng nhìn Cửu Vương đấm đá cái nữ nhân mà hắn "thích" để tranh giành quyền thế, cho đến khi hơi thở của Vạn Tiểu Oanh trở nên rất yếu ớt, nàng mới bình tĩnh nói: "Đủ rồi."

Châu Dung đi đến trước mặt Vạn Tiểu Oanh, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đáng thương.

Khuôn mặt của Vạn Tiểu Oanh sưng tấy, đôi mắt nheo lại thành một khe hở. Châu Dung ngồi xổm bên cạnh nàng, thì thầm:

"Nữ nhân ngu ngốc, hắn vĩnh viễn luôn yêu quyền thế, ngươi đâu là cái gì."

Nước mắt của Vạn Tiểu Oanh thuận theo khóe mắt mà rơi xuống.

Châu Dung nở một nụ cười tàn khốc, đến gần Vạn Tiểu Oanh, dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe được:

"Còn nhớ rõ ngày đó ngươi nhập phủ, Vương phi có lòng hảo tâm khuyên bảo ngươi, ngươi lại an bài để Cửu Vương đánh Vương phi. Ngươi còn nhớ hay đã quên rồi?"

Toàn thân của Vạn Tiểu Oanh run lên, con mắt sưng thành một đường lớn cố gắng mở to, kinh ngạc nhìn Châu Dung.


"Đúng vậy, ta chỉ là đang trút giận thay cho Vương phi mà thôi." Khuôn mặt xinh đẹp của Châu Dung lộ ra nụ cười ác ý, "Nếu như ngươi khiến Vương phi đau lòng, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp ngàn lần."

Vạn Tiểu Oanh bị dọa đến khuôn mặt trở nên vặn vẹo, thất thanh nói: "Điên, ngươi điên thật rồi!"

"Ta đương nhiên là người điên." Châu Dung thấp giọng nói: "Ngươi không biết ta là người điên sao?"

Nàng ngẩng đầu, hướng về phía ánh nắng, mỉm cười với Cửu Vương: "Đừng quên, Vạn Mỹ Nhân còn phải bị phạt mười trượng."

Cửu Vương cắn răng nói: "Ta sẽ không quên."

Lúc này Châu Dung mới thỏa mãn cười cười.

Cửu Vương thậm chí còn không nhìn Vạn Tiểu Oanh.

Châu Dung thờ ơ nhìn ánh mắt của Vạn Tiểu Oanh từ hi vọng chuyển sang tuyệt vọng. Sau đó nàng đưa tay ra, dùng sức rút lệnh bài quản gia trên thắt lưng của Vạn Tiểu Oanh ra, không chút lưu tình, không thèm quan tâm đến nữ nhân đang đau đớn nằm dưới đất mà gọi.

"Vương phi đang ở đâu?" Giọng nói của Châu Dung có chút run rẩy, nhưng tay vẫn vững vàng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Nàng biết Bạch Mạn không có quyền quản gia trong phủ của Cửu Vương, đồng thời nàng cũng biết Bạch Mạn ở Vương phủ không được tốt. Nhưng nàng luôn muốn, sau khi đảo chính thành công, Bạch Mạn sẽ không phải chịu đựng những uất ức này nữa, chỉ cần Bạch Mạn có thể chịu đựng được đã là tốt lắm rồi.

Nhưng bây giờ, khi đích thân trải qua con dao mềm từ Vạn Tiểu Oanh, nàng mới nhận ra, nữ nhân ở trạch viện này thật ghê tởm, cuộc sống ở trạch viện cũng thật khó chịu!

Rõ ràng nàng có thể trút giận thay cho Bạch Mạn sớm hơn, vậy tại sao phải đợi đến hôm nay?

"Thần đem đồ đưa qua cho Vương phi." Châu Dung vội vàng nói.

Châu Dung không muốn bỏ mặc Bạch Mạn mà ở lại Vương phủ quá lâu.

Châu Dung không chờ được.

Nàng muốn đi gặp Bạch Mạn.

Từ khi sau Bạch Mạn rời đi, Châu Dung ngày đêm đều thương nhớ người. Nàng không còn muốn bất kỳ thể diện nào, bất kỳ sự tôn trọng nào, bất kỳ tình yêu nào, hay mong muốn của Bạch Mạn.

Nàng muốn người kia, nàng chỉ cần nàng ấy mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận