Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Cuối cùng việc học quân sự kéo dài một tuần cũng đã kết thúc. Toàn học sinh được nghỉ hai ngày, ngày mùng 2 tháng 9 chính thức tựu trường.

Sách mới đã phát từ lúc học quân sự, tất nhiên là bộ của Mạch Thu do Chu Hiểu Nam nhận hộ. Mạch Thu xem qua một lần rồi thở phào nhẹ nhõm. Kiến thức cơ bản không thay đổi gì, vẫn giống như trước, mặc dù đã lâu không đụng đến nhưng cố gắng một chút thì sẽ không thành vấn đề.

Ngày khai giảng, Mạch Thu đi khập khiễng đến trường với Chu Hiểu Nam. Mặc dù qua một tuần lễ nghỉ ngơi chân của Mạch Thu chưa thể khỏi hẳn nhưng cũng có thể tạm thời đi lại.

Trường cấp 3 Nhất Trung ở phía bắc của trường trung học, diện tích lớn hơn trường trung học nhiều, bên trong còn có một công viên, hồ nhân tạo, đình, hàng cây xanh rất đẹp. Mạch Thu không ngừng gật đầu: đúng là chỗ tốt để JQ!

Bởi vì trường cấp 3 có thêm cổng ở phía bắc nên cách nhà Mạch Thu khá gần, mà bạn Mạch nào đó là may mắn nhất: lớp học ở ngay tần một, không cần phải leo cầu thang – đúng là chuyện tốt!

Đi tới trước cửa lớp 4d'đ'l'q'đ, Mạch Thu tạm biệt Chu Hiểu Nam, hít sâu một hơi rồi đi vào phòng học.

Tất cả người trong phòng đều là những gương mặt xa lạ, phần lớn đang tụm năm tụm ba nói chuyện trên trời dưới bể, khiến Mạch Thu cảm giác: mình không hợp với nơi này.

Đây chính là điển không tốt khi không tham gia học quân sự đi. Khi mọi người bởi vì "đồng cam cộng khổ" mà trở nên hiểu nhau hơn thì người ham hưởng phúc như cô tạm thời đừng mong hòa nhập được với tập thể.

Mạch Thu thở dài, nhìn chằm chằm một đống ánh mắt tò mò đi tới phía sau cùng của phòng học để tìm một chỗ trống ngồi.

Mạch Thu buồn chán lấy quyển số học trong cặp ra, lật lung tung xem mấy trang xong lại thở dài: không có Chu Hiểu Nam léo nhéo ở bên cạnh đúng là không quen!

"Mạch Thu?"

Một giọng nam dễ nghe vang lên. Mạch Thu nghe tiếng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt bị khuất sáng.

"Ha, quả nhiên là cậu."

Nam sinh ngồi xuống cạnh Mạch Thu rồi đặt cặp sách lên bàn. Bấy giờ Mạch Thu mới thấy rõ khuôn mặt của cậu bạn. Cô lập tức kích động lôi tay áo người ta mà hô: "Wa, Địch lão đại, cậu cũng học ở lớp này à, huhu, cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi!"

Địch Tinh Thần hơi buồn cười nhìn cô bạn đang động kinh gào khan trước mắt. Không sai - Địch Tinh Thần – cậu năm sinh trước mắt này chính là người có tên gọi cổ xưa kia. Lúc Mạch Thu học trung học có quan hệ rất tốt với một bạn lớp trưởng khác trong lớp, tất nhiên đây đều là phúc của bạn lớp trưởng Chu Hiểu Nam.


"Lão đại, lớp ta còn có bạn nào ở đây nữa không?" Mạch Thu hỏi.

"Hết rồi. Hôm đi báo danh tớ xem danh sách chia lớp thì chỉ có tớ và cậu là cùng một lớp thôi. Mà này, sao lúc học quân sự không thấy cậu thế, tớ còn tưởng cậu chuyển trường rồi ấy chứ."

"Haizz, tớ bị trẹo chân một cách đầy đau khổ, bây giờ vẫn còn chưa lành này."

"Không phải chứ, nghiêm trọng lắm à?"

"Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng, cũng đỡ nhiều lắm rồi chỉ là chưa tiêu sưng thôi."

"Vậy thì tốt."

oooooo

Đang lúc hai người trò chuyện vui vẻ với nhau thì mấy nam sinh từ cửa sau đi vào, thấy tình hình trước mắt liền nháy mắt với Địch Tinh Thần. Mạch Thu hiểu ra, xem chừng quan hệ của lão đại và những người kia rất tốt!

Cũng đúng, người có thành tích tốt, tính tình tốt, ngoại hình tốt, thể thao giỏi như bạn Địch nào đó thì sức hút cực lớn, cả nam lẫn nữ đều đổ.

Một người trong đám nam sinh đi tới vỗ vai Địch Tinh Thần: "Làm tốt lắm, mới đó mà đã quyến rũ được một bạn nữ rồi."

"Nói vớ vẩn gì thế, đây là bạn hồi trung học của tớ."

"A ha ha, vậy à. . . ."

Mấy cậu nam sinh kia cứ đứng ‘kề vai sát cánh’ khiến Mạch Thu nổi giận. Sao lại có thể giả vờ như không nhìn thấy cô thế! Dầu gì cô cũng là nhân vật nữ trong “chuyện xấu” vừa rồi mà! !

Mạch Thu vô cùng oán hận. . . .

Chỗ ngồi ở trường cấp 3 có rất nhiều nhưng Địch Tinh Thần vẫn ngồi cạnh Mạch Thu. Hành động này tất nhiên là khiến cho mấy cậu nam sinh kia không ngừng nháy mắt. Mạch Thu hết biết nói gì, bây giờ nam sinh lớn lên đều giống như gà mẹ, phải chăng hooc-môn giống cái phân bổ quá nhiều ư?


oooooo

Trước giờ tan học, Địch Tinh Thần nói nhỏ với Mạch Thu: "Tiểu Mạch, chân cậu chưa khỏi đi lại không tiện, chờ tớ đưa cậu về."

"A, không cần đâu, nhà tớ với nhà cậu ở hai hướng khác nhau mà."

"Không sao, nhà cậu ở gần trường, chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả, đi xe đạp sẽ rất nhanh."

"Hơ. . . nhưng Chu Hiểu Nam thì sao, tớ thường hay đi cùng với cậu ấy."

"Nói một tiếng với cậu ấy là được rồi, Tiểu Nam chắc chắn sẽ không ngại đâu."

"Được rồi, cám ơn cậu nha."

"Nên như vậy(??). . . "

oooooo

Chuông tan học vừa reo lên không được bao lâu Chu Hiểu Nam đã khoác cặp sách chạy đến lớp 4. Mạch Thu kể lại mọi chuyện cho Chu Hiểu Nam nghe.

Ai ngờ bạn học Chu người ta vừa nghe xong liền vung bàn tay nhỏ lên, thoải mái nói: "Được chứ, như vậy chẳng phải tốt sao, tránh được việc cậu cứ đi khập khiễng làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố, tớ nhìn muốn phát ốm rồi. Lại nói, chú Mạch cũng thực nhẫn tâm, không thể cưỡi con ngựa sắt đưa cậu đến trường sao? "

"Hừ, ba không bắt tớ học quân sự khi bị thương là tốt lắm rồi, còn cần xe đưa đón nữa chắc. Với cả vào thời điểm này hoạt động nhẹ rất có ích cho việc phục hồi."

"Cũng đúng. " Chu Hiểu Nam hùa theo, sau đó nói với Địch Tinh Thần - đang thu dọn sách vở: "Lão đại này, cậu đi lấy xe, tớ và Tiểu Thu ra cổng trường đợi cậu trước nha, dù sao cũng không được đi xe trong trường mà."

"Ừ, các cậu đi trước đi."


oooooo

Mạch Thu ngồi phía sau xe nhẹ nhàng nắm vạt áo của Địch Tinh Thần. Sau khi tan học, con đường trở nên chật chội khác thường, xe đạp đi xuyên qua đám người nhưng vẫn vững vàng như cũ, Mạch Thu không thể không bội phục ‘tài nghệ cao siêu’ của Địch Tinh Thần.

Rất nhanh đã tới trước cửa nhà Mạch Thu. Địch Tinh Thần nhe hàm răng trắng sáng cười chào tạm biệt Mạch Thu sau đó sải bước đến ‘xa phi’ đạp đi.

Ba người nhà họ Mạch cơm nước xong xuôi, Mạch Thu vừa mới về đến phòng mình thì chuông điện thoại reo lên. Bạn Mạch nào đó kích động: chẳng lẽ là Cố đại soái nhà cô gọi về?

Mạch Thu vội vàng nhào lên trên giường móc điện thoại từ trong túi ra nhìn một cái, thấy người gọi điện đến cho mình là Lý Tuyết thì cảm thấy hơi thất vọng ( trọng sắc khinh bàn kìa ). Cô nhận điện thoại: "Ố ồ, Tiểu Tuyết yêu quý à."

"Ha ha, Tiểu Thu yêu quý, chân thế nào rồi?"

"Rất tốt, tay cậu sao rồi, không sao chứ?"

"Hichic, bó bột rồi, giờ đến cả xe đạp cũng không đi nổi, mẹ tớ phải đưa đi đón về ấy."

"Đứa bé đáng thương . . . "

Lại nói, Mạch Thu và Lý Tuyết đúng là hai người ‘đồng bệnh tương liên’. Vào ngày học quân sự cuối cùng, trên đường trở về sau buổi tập bắn, Lý Tuyết đã bị ngã xuống cống, kết quả là cánh tay bị gãy, so ra còn xui xẻo hơn Mạch Thu nhiều.

Mấy ngày tiếp theo đều là Địch Tinh Thần đưa đón Mạch Thu. Sáng sớm mỗi ngày đều đứng chờ trước cửa, tẫn chức tẫn trách, khiến Mạch Thu và Chu Hiểu Nam cũng không khỏi cảm thán: đứa bé này thật sự rất tốt bụng.

Lại một lần nữa ngồi ở phía sau, trong đầu Mạch Thu đột nhiên lóe lên một loạt hình ảnh. . . . trên con đường mòn trong rừng, Cố Lãng đạp xe, phía sau là mình – đang mặc một chiếc váy hoa nhỏ, hai tay ôm chặt hông anh ấy, đồng thời áp sát mặt lên lưng anh. Đây là một bức tranh đầy tình yêu!

Tưởng tượng như vậy khiến Mạch Thu giật mình: mình nhớ Cố Lãng đã mãnh liệt đến trình độ nào rồi.

Từ ngày Cố Lãng về trường đến giờ Mạch Thu chưa từng gặp anh, gọi điện thoại cho anh thường chỉ nói không được mấy phút là phải ngắt, gửi tin nhắn cũng phải lúc lâu sau mới nhận được tin nhắn lại.

Mặc dù Mạch Thu thường cảm thấy rất thất vọng, nhưng không hề có bất cứ trách móc gì Cố Lãng. Cô biết, nhất định bây giờ anh đang rất bận và tất nhiên là về sau sẽ càng bận rộn hơn.

Là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình quân nhân, không phải nên sớm có loại giác ngộ này ư.

"Tiểu Mạch? Cậu. . . . "

Giọng nói của Địch Tinh Thần đã kéo Mạch Thu trở lại thực tế, nhưng khi nhìn thấy tình trạng hiện tại, Mạch Thu nhanh chóng 囧. Cô hồn nhiên ‘nghĩ gì làm nấy’! Tay vẫn đang ôm eo người ta, mặt còn dán lên lưng người ta nữa, nhưng người ta lại là lão đại của cô . . . .Địch Tinh Thần mà ~ mà ~ a a a! ! ! ! Chẳng trách khi nãy giọng lão đại lại kỳ quái đến vậy.


Mạch Thu mải móng ngẩng đầu, rút tay lại, động tác liền mạch không hề thừa thãi. Mạch Thu rất muốn tự nói với bản thân rằng những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng đôi tai hồng hồng của Địch Tinh Thần này đã xác nhận thực tế tàn khốc.

Nhưng mà, còn có chuyện còn tàn khốc hơn! Ví dụ như vị trí hiện tại của bọn họ cách nhà không xa; lại ví dụ như, ở một nơi nào đó cách bọn họ gần hơn, Cố đại soái – đã nhiều ngày không xuất hiện - đang cau mày đứng đó, thu hết thảy mọi chuyện vào mắt. . . .

Khi Mạch Thu phát hiện ra Cố Lãng liền hít khí lạnh, mặt trắng bệch. Cô vội vàng bảo Địch Tinh Thần dừng xe, vừa nhảy xuống là chạy về phía Cố Lãng, hoàn toàn không để ý đến cái chân vẫn chưa khỏi hẳn và Địch Tinh Thần – đang hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi tình huống.

"Cố Lãng. . . anh . . . đã về?" Kể từ sau khi bọn họ ở bên nhau, Mạch Thu không muốn gọi bằng cái tên đáng sự "anh Cố " nữa.

Cuối cùng Mạch Thu cũng chạy được đến trước mặt Cố Lãng nhưng rồi không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể chào hỏi bằng một câu kinh điển khô khốc như vậy.

"Ừ . . . . "

Cố Lãng đáp một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sau lưng Mạch Thu. Mạch Thu quay đầu lại thì phát hiện ra Địch Tinh Thần cũng đi theo.

"Chân còn chưa khỏi hẳn đã chạy nhanh như vậy rồi, không sao chứ?"

"Ha ha, không sao hết, tớ khỏe lắm!" Mạch Thu hơi xấu hổ nói, sau đó kéo cánh tay Cố Lãng qua, nói: "Giờ có người đến đón tớ rồi, lão đại cứ yên tâm đi. Cám ơn cậu vì mấy ngày qua!"

"Ừ! Cậu không có việc gì là tốt rồi, tớ đi trước đây."

"Tạm biệt lão đại. . . . "

oooooo

Sau khi tạm biệt Địch Tinh Thần xong, Cố Lãng liền rút cánh tay từ trong tay Mạch Thu ra, vòng hai tay lại nhìn cô.

Mạch Thu bị nhìn chằm chằm đến nỗi sợ hãi. Cô gãi gãi đầu, "Chuyện là. . . .người khi nãy là lớp trưởng hồi cấp 2 của em, thấy em đi lại bất tiện nên mới đưa đón em. Con người cậu ấy tốt bụng lắm. . . "

Tiếp theo. . . Mạch Thu nói không nổi nữa, cảnh kia thì phải giải thích làm sao? Cũng không thể nói là do mình YY quá nhập tâm mà Y sai đối tượng được. . . cô có quá nhiều điều khó nói!!

"Đi thôi, về nhà ăn cơm."

Cố Lãng – vẫn yên lặng - đột nhiên nói câu này, nói xong liền xoay người đi về phía tòa nhà. Mạch Thu cũng vội vàng đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui