Editor: YYone
Hệ thống đã nghe tiền bối ở tổng cục nói qua rằng giai đoạn sau của thế giới này búp bê ác ma rất khủng bố. Thế nên mỗi lần đụng phải, nó đều run như cầy sấy dù nó chưa từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của búp bê lần nào.
Tối nay nó coi như được mở mang kiến thức rồi.
Không gian lốc xoáy vặn vẹo như quái vật, há miệng đỏ như chậu máu. Nếu có người lại gần, chưa tới hai giây đã bị lốc xoáy xé thành mảnh vụn, máu thịt bầy nhầy.
Trong phòng ngủ sương đen dày đặc, cảnh tượng hệt như địa ngục, cực kỳ bất thường. Thời gian trôi dần, màn sương tràn ngập toàn bộ căn phòng, nhưng lại bỏ qua ký chủ. Cứ như chủ nhân của sương đen biết năng lực này mạnh mẽ phá hoại thế nào, sợ sẽ giết chết con người yếu ớt này.
Chết tiệt, có tận hai ác ma mạnh khủng khiếp ở đây.
Hệ thống rúc trong biển ý thức ký chủ. Nó nghĩ nếu hai búp bê điên lên, mất lý trí mà đánh nhau ở đây xong ngộ sát ký chủ thì nó sẽ trực tiếp đem thi thể Thích Triều về tổng cục.
Quan tài mạ vàng đóng bụi trong văn phòng của nó hai tuần rồi. Hệ thống nghĩ đến việc cuối cùng quan tài cũng phát huy được tác dụng thì không biết nên đau lòng cho ký chủ hay vui vì mình không phí tiền.
Kết quả khiến hệ thống phải thất vọng rồi. Vì hai búp bê đến tận khi trời sáng vẫn không đánh nhau, đã vậy trước khi ký chủ tỉnh lại còn tự động rời khỏi.
Hệ thống im lặng một hồi, nói chào buổi sáng với ký chủ.
Đối với việc hệ thống xuất quỷ nhập thần, Thích Triều nhìn mãi thành quen. Hắn cười nói chào buổi sáng, đi tới cạnh bàn làm việc, ánh mắt nghi ngờ. "Ta nhớ hôm qua đã để búp bê vải ở góc bàn cơ mà?"
Hệ thống không dám nói gì.
Đúng là ngài đặt ở góc nhưng hôm qua chẳng hiểu "thiếu niên" quấn băng kỳ lạ kia có tật xấu gì mà một hai phải cho búp bê ngồi giữa bàn. Hình như còn chẳng thèm để tâm ngài có phát hiện hay không.
Thích Triều không để tâm mấy việc này lắm, chỉ thuận miệng hỏi thôi rồi cũng quên tịt.
Hệ thống nhìn ký chủ, chẳng biết nên thấy may mắn vì hắn vô tư hay thương cảm vì hắn vô tri nữa.
Vì trước đó đã đồng ý cho Tiến sĩ xem búp bê vải nên hắn vệ sinh cá nhân xong liền cầm búp bê vải qua phòng Tiến sĩ.
"Rất đáng yêu."
Thẩm Du Hi cười nói.
Búp bê rất dễ thương, đúng kiểu mấy bé gái nhỏ tầm 7 8 tuổi sẽ thích. Búp bê phiên bản chibi có đôi mắt xanh và mái tóc dài màu vàng, hai bên má mềm mại hồng hồng. Búp bê nở nụ cười nhẹ, mang theo cảm giác dịu dàng, bẽn lẽn.
Nhưng cũng chỉ đáng yêu thôi, Thẩm Du Hi cúi đầu nhìn búp bê có kích thước lớn hơn tay mình. Anh dùng tay phải bóp bóp bím tóc, cảm giác vải không mượt như tóc thật nhưng lại rất mềm mại, sờ vào khá thoải mái.
Thẩm Du Hi không cảm thấy búp bê vải giống mình.
Thích Triều nghe được đánh giá của Tiến sĩ, hắn mỉm cười. "Đáng yêu là tốt rồi."
Dẫu sao Thẩm Du Hi cũng rất dịu dàng, dễ thương, được đánh giá như vậy coi như búp bê vải đã được làm rất giống.
Nếu Thẩm Du Hi biết Thích Triều nghĩ gì thì sẽ thu hồi luôn đánh giá ban nãy của mình.
"Cậu định khi nào tặng búp bê cho Mạc Tư?" Thẩm Du Hi ngẩng đầu nhìn Thích Triều, lịch sự hỏi.
Thích Triều suy nghĩ một lúc. "Để tối đi, em còn mấy thứ chưa làm xong."
"Thứ gì cơ?" Thẩm Du Hi có hơi thắc mắc. "Cậu còn định chuẩn bị gì sao?"
Trích Triều gật đầu, nói một cách mơ hồ. "Em cần thứ gì đó để biểu đạt lời xin lỗi."
Biểu đạt lời xin lỗi? Búp bê vải còn chưa đủ?
Thẩm Du Hi nhìn người đàn ông trước mặt, cúi đầu vuốt tóc búp bê. Người này quả thật rất kỳ lạ.
Thẩm Du Hi không hỏi thêm, dù sao Mạc Tư cũng sẽ kể hết cho anh.
Tiến sĩ sẽ chẳng ngờ tới sở dĩ Thích Triều không trực tiếp đưa búp bê vải cho Mạc Tư là vì hắn cảm thấy đưa mỗi búp bê thì hơi có lệ. Hắn định viết một bức thư gửi kèm búp bê, như vậy sẽ chân thành hơn.
Tuy nhiên, lần cuối Thích Triều viết thư là bản kiểm điểm hồi lớp mười một. Lần này hắn viết được phần mở đầu liền cạn ý.
Hắn quyết định xuống tầng hầm làm việc trước, xong xuôi thì nghĩ tiếp.
Nhiệm vụ hôm nay của Thích Triều là căng dây cho búp bê. Thích triều đang chuẩn bị bê hộp từ trên kệ xuống thì quang não trên bàn đột nhiên rung lên.
Hắn buông tay, mở quang não kiểm tra, trên màn hình là tin nhắn Hiệp hội gửi tới.
Hôm qua, Thích Triều đã gửi thông tin cá nhân bao gồm ảnh chụp mẫu thạch đã đánh thức cùng một số thứ khác tới trang web báo danh chính thức của Hiệp hội. Thông báo ghi rằng hắn đã được duyệt.
Dựa trên thể lệ, cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu sau ba tháng nữa.
Do cuộc thi đang tới gần nên cứ một chốc là trên diễn đàn lại có người đăng bài có liên quan tới chủ đề này.
Thích Triều lướt một lúc, phần lớn là lo lắng về khả năng cạnh tranh nhưng cũng có nhiều thông tin đáng chú ý.
Ví dụ như thí sinh có điểm tổng hợp cao nhất sẽ trở thành quán quân cuộc thi. Trong đó bao gồm điểm khán giả chấm. Nói cách khác, nếu càng nổi tiếng thì càng dễ được điểm cao.
Mấy quán quân trước đây đều là những thợ chế tác có danh tiếng trên mạng. Búp bê của họ còn chưa hoàn thiện đã nhận được rất nhiều sự chú ý.
Nếu Tiến sĩ dự thi, chưa tính điểm ban giám khảo chấm thì điểm fan của anh đã cực kỳ cao.
Thích Triều là một thợ chế tác vô danh, mới vào nghề chưa lâu. Nếu muốn nhận được điểm cao từ người xem gần như không có khả năng.
Diễn đàn của những người đam mê búp bê cũng đang thảo luận về vấn đề này, trong đó còn có rất nhiều thợ chế tác chuyên nghiệp. Không biết vì sao mấy người này không hoạt động ở diễn đàn của Hiệp hội mà lại tới diễn đàn không chuyên này hóng hớt. Đây không phải vấn đề cần quan tâm, ngón tay hắn lướt xuống, tiếp tục xem bài viết.
Số chem chem_lầu 31: [Giờ tích lũy fan thì khó lắm, chẳng bằng đi phát sóng trực tiếp ấy. Giờ livestream còn thu hút được nhiều người hâm mộ lắm.]
Hươu kéo xe_lầu 31: [Anh trai lầu 31 nói đúng đấy. Bình thường rảnh tôi đều mở livestream, hai ngày nay không live, vừa kiểm tra đã thấy fan đi hết rồi. Thôi thì live thêm vài tiếng để kéo fan vậy.]
Xếp hạng đơn_lầu 33: [Phát sóng trực tiếp phiền vãi. Kênh chat lúc nào cũng chen nhau như trâu với chả bò. Tôi không muốn livestream, bao giờ mới chịu bỏ chế độ để người xem chấm điểm hả!!!!]
OK con bê_lầu 34: [Có ai biết stream nào ẩn danh không, cho tôi xin một cái với?]
Lêu lêu lêu_lầu 35: [Đã gửi, khỏi cần cảm ơn.]
....
Thích Triều lướt từ đầu đến cuối, mãi mới hiểu toàn bộ câu chuyện. Hiệp hội thợ chế tác chặn mọi thông tin về cách thức chế tạo búp bê ở trên mạng nhưng vì để hút fan nhằm đạt thành tích tốt trong cuộc thi mà một thợ chế tác cấp cao đã tạo ra phần mềm phát sóng trực tiếp.
Trước khi thi đấu, các thợ chế tác sẽ phát livestream, thu hút người hâm mộ, nâng cao số điểm có thể nhận trong cuộc thi. Người đứng sau chuyện này và các cấp cao của Hiệp hội có quan hệ nên Hiệp hội mắt nhắm mắt mở cho qua, không đánh gậy các phòng live.
Đương nhiên sau khi thi đấu mà vẫn muốn tiếp tục phát sóng thì sẽ bị Hiệp hội cấm. Đây là lý do trước đây Thích Triều không tìm được buổi livestream nào trên mạng.
Thích Triều cân nhắc, tạo một tài khoản livestream ẩn danh, nhấp vào app.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, một người phụ nữ đeo khẩu trang giảng giải cách chế tạo búp bê. Tay cô cầm khớp xương của búp bê, giải thích ngắn gọn, tỉ mỉ, kênh chat cũng rất yên bình.
Thích Triều liếc qua lượt xem, 9000, không tính là nhiều nhưng bây giờ đang ban ngày, có lượng fan như vậy thì cô gái này chắc chắn không phải thợ chế tác vô danh.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một câu giới thiệu chạy ngang màn hình, thợ chế tác bậc một của Hiệp hội.
Hiệp hội thợ chế tác phân cấp bậc rõ ràng, từ cao xuống thấp, đặc cấp, cấp một, cấp hai, v...v cho đến cấp sáu.
Thợ chế tác cấp một rất lợi hại, mà người như vậy ở hiệp hội có rất nhiều. Thích Triều bỗng thấy hơi áp lực
Hắn mím môi, dùng quang não đặt một loạt thiết bị phát sóng trực tiếp trên mạng.
Nếu là trước đây hắn sẽ tập trung vào chế tạo búp bê, trong mắt hắn, so với livestream kiếm fame thì nâng cao tay nghề của bản thân quan trọng hơn, nhưng đây là thế giới khác hoàn toàn.
Fan là yếu tố không thể thiếu nếu muốn giành chiến thắng. Để có nhiều fan như Tiến sĩ trong ba tháng thì đương nhiên không thể. Nhưng giống như mấy bài đăng nói, có thể kiếm thêm được bao nhiêu thì thêm, ít nhất có thể nâng cao điểm số của mình.
Đặt hàng xong, Thích Triều tắt quang não, ôm búp bê tiếp tục làm việc. Đến khi đồng hồ báo thức vang lên lúc sáu giờ hắn mới ngừng tay.
Vẫn còn chậm.
Thích Triều nhìn búp bê đã được lắp ráp xong trên bàn, nhíu màu, rõ ràng tốc độ của hắn rất nhanh. Hắn biết nếu tiếp tục tăng tốc thì cơ thể sẽ không chịu được áp lực công việc cao, chất lượng làm việc cũng sẽ giảm xuống.
Thích Triều tự nhủ không nên gấp gáp, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thạch trong bể cá, đưa tay chạm vào viên pha lê màu đỏ, thầm nói: Không thể vội vàng, phải đảm bảo chất lượng cơ thể cho búp bê nhỏ.
Chẳng biết có phải ảo giác của hắn hay không mà viên mẫu thạch dường như hơi ấm lên.
Thích Triều ngẫm nghĩ, cho rằng có lẽ mình tập trung làm việc trong thời gian dài nên nhiệt độ lòng bàn tay tăng lên. Hắn xoa nắn cổ tay đau nhức, rời khỏi tầng hầm.
Trở lại phòng khách, rõ ràng chỉ đi chưa đến trăm bước nhưng hắn thoải mái hơn nhiều. Nhìn ba bóng người ngồi trên sofa xem hoạt hình, nỗi lo lắng cũng dần biến mất.
Tiến sĩ đã nấu xong bữa tối, trong lòng Thích Triều ấm áp. Ăn cơm xong, cảm giác căng thẳng cùng tan biến. Hắn ngồi trên sofa xem hoạt hình, lần đầu tiên thấy bộ phim này cũng không tệ.
Trái ngược với Thích Triều đang thư giãn, Mạc Tư liên tục nghịch nơ bướm trên cổ tay.
Vì sao hắn còn chưa đưa búp bê vải cho cậu?
Mạc Tư hơi bực bội, rõ ràng hôm qua hắn đã làm xong rồi mà.
Lan Lạc ở bên cạnh đung đưa hai chân, dường như rất hài lòng với việc này.
Chẳng phải hắn chuẩn bị cho cậu sao?
Mạc Tư lạnh lùng nhìn Lan Lạc, rồi nhìn xuống nơ bướm, tiếp tục như phát điên mà nghịch nó, con ngươi đen kịt mở lớn đến mức kỳ dị.
Chẳng lẽ búp bê vải không phải của Mạc Tư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...