Đời này Thích Triều còn chẳng khóc mấy lần.
Nam nhân hai mươi tám tuổi đời, có chuyện gì mà chưa trải qua nữa. Khi bị lừa tới hang ổ của bọn lừa đảo hắn còn chẳng sợ nhưng tình cảnh bây giờ khác hoàn toàn.
Búp bê tóc vàng bị nhốt trong lồng sắt nhỏ hẹp vẫn nở nụ cười ngọt ngào với tên hung thủ, cứ như không biết hắn ta đã gây ra việc kinh tởm như thế nào.
Cho dù ai chứng kiến cũng sẽ thấy xót xa.
Thích Triều còn hơn thế.
Hắn là thợ chế tác búp bê, đã hành nghề mười ba năm, tạo ra ba mươi bé búp bê, mỗi một đứa đều như con của hắn.
Thử tưởng tượng mà xem, bé con được hắn nâng niu trong lòng bàn tay lại bị đối xử như vậy. Hốc mắt Thích Triều phiếm hồng, hận không thể giết thằng điên kia.
Khóc thì khóc, hắn cũng không quên búp bê nhỏ còn đang bị nhốt. Thích Triều tìm được chìa khoá trên bàn trà nhưng tay hắn run rẩy liên tục làm mãi không tra nổi vào ổ.
Lúc này búp bê tóc vàng nhìn Thích Triều chăm chú, có vẻ như không hiểu tại sao chủ nhân lại rơi nước mắt.
Cậu nhóc nghiêng nghiêng đầu, mái tóc xoăn vàng bung xoã. Lồng sắt mở ra, cậu nhóc từ từ bò ra ngoài, lúc đứng dậy cơ thể loạng choạng ngả sang bên trái.
Thích Triều chưa kịp giơ tay ra đỡ, búp bê nhỏ đã ngã lăn ra mặt đất.
Cậu nhóc mờ mịt ngồi đó, nhìn trái nhìn phải như thể choáng váng nhưng khi vừa ngẩng đầu thấy Thích Triều đã nở nụ cười vui vẻ. Búp bê tóc vàng vụng về đứng dậy, ôm chặt eo của hắn dụi dụi, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi. "Chủ nhân đừng buồn."
Từ góc độ của Thích Triều chỉ có thể thấy mái tóc vàng của búp bê nhỏ, bỗng nước mắt hắn lại tuôn dữ dội.
Hắn ngồi xổm xuống, ôm búp bê vào lòng, giọng khàn khàn. "Nhóc con, ba ba không buồn đâu."
Trái tim của người cha già Thích Triều chịu không nổi.
Rõ ràng cậu nhóc bị đánh chửi, bị tổn thương vậy mà khi chủ nhân buồn bã, búp bê nhỏ chẳng hề mang thù, thậm chí sau khi bị ngã còn nghĩ cách an ủi chủ nhân.
Thiên sứ từ nơi nào thế này?
Vì tư thế nên Thích Triều không thấy được lúc nghe thấy hai chữ ba ba, vẻ mặt của búp bê tóc vàng cực kỳ lạnh lùng.
Cậu nhóc ôm cổ người đàn ông, ngón tay đo đạc cổ hắn, giống như đang suy nghĩ xem nên vặn cổ hắn ra sao. Làm gì còn bộ dáng bé thiên sứ đáng yêu như ban nãy.
A a a a a a ký chủ sắp xong đời rồi!
Mới có vài phút đã giẫm trúng ngòi nổ của ác ma?!
Hệ thống ở trong biển ý thức ký chủ thét chói tai, nó biết rõ thế giới này nguy hiểm nhường nào.
Sớm biết thành thế này nó đã ngăn cản không cho ký chủ lên phi thuyền về gặp búp bê rồi!
Chẳng lẽ chưa kết thúc ký chủ nhà nó đã ngỏm củ tỏi??? Nó sẽ phá vỡ kỷ lục thất bại nhanh nhất ở tổng cục á??? Không muốn đâu!!!
Nghĩ vậy hệ thống ngay lập tức bỏ chặn tiếng, vội nói. [Ký chủ, theo tư liệu đã phân tích thì cảm giác đói của búp bê nhỏ đang tăng lên, ngài có thể tới phòng bếp chuẩn bị đá năng lượng.]
Mặc kệ thế nào, phải tách ký chủ với ác ma này ra đã.
Búp bê cần bổ sung năng lượng.
Lần cuối búp bê nhỏ ăn là một tuần trước.
Một tuần trước! ĐM!
Thích Triều sững sờ, lập tức bật dậy.
Hắn hành động đột ngột quá làm búp bê nhỏ giật nảy mình, đôi mắt xanh mở to.
"Xin lỗi nhóc con, xoa xoa nhé, đừng sợ."
Thích Triều nhất thời có hơi chột dạ, vội xoa tóc búp bê an ủi, thấy búp bê nhỏ thoải mái híp mắt lại như mèo con làm tim hắn tan chảy.
Đáng yêu quá, ngoan chết đi được.
Ui đúng là thiên sứ mà.
Hắn bế búp bê đặt lên sofa, trước khi đi còn sờ đầu búp bê. "Nhóc con, con chờ ở đây nhé. Ba làm đồ ăn ngon cho con."
Nói xong Thích Triều mở máy chiếu, bật phim hoạt hình được ưa thích nhất Lam Tinh.
Nhìn búp bê nhỏ mềm mại nở nụ cười, Thích Triều mỹ mãn rời đi.
Phòng khách rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng phim hoạt hình hi hi ha ha, Thích Triều tới phòng bếp mà không biết rằng búp bê nhỏ ngoan ngoãn trong mắt mình đang nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo, nhớp nháp, tựa như mãng xà đói bụng đang đi săn mà quấn chặt trên người hắn, cân nhắc xem nên hạ miệng từ đâu.
—
[Ký chủ, vì sao ngài tự xưng là ba ba?]
Thích Triều vừa vào bếp, hệ thống đã thắc mắc. Hắn hơi ngỡ ngàng. "Không được hả?"
[Cũng không phải.] Hệ thống yên lặng nghĩ, chẳng qua do ngài không thấy búp bê nhỏ muốn giết ngài lúc nghe thấy ngài tự xưng ba ba có bao nhiêu "vui vẻ".
Thích Triều mở vòi nước rửa tay, hắn không nghĩ nhiều nói thẳng. "Tôi thay nguyên chủ thành người giám hộ của búp bê nên xưng ba ba cho thân thiết hơn."
Câu trả lời này hơi tuỳ hứng quá rồi đấy.
Nghĩ tới búp bê chưa động thủ, hệ thống cũng đành thôi.
[Ký chủ, bây giờ ngài muốn tiếp tục không? Lúc trước ngài mới tiếp nhận một phần ba ký ức của nguyên chủ.] Hệ thống thấy Thích Triều tất bật trong bếp liền vội đề nghị.
Mắt thấy ký chủ sắp toi đời, hệ thống không thể để bản thân phá kỷ lục được, mà có thì cũng phải cho nó hoàn thành quy trình đã, không thì muối mặt!
Thích Triều gật đầu, âm thanh điện tử dao động bên tai, chẳng mấy chốc hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tóm lại, hệ thống thợ thủ công tập hợp các thợ thủ công đã ngỏm ở thế giới cũ, đưa họ tới các thế giới mới làm nhiệm vụ nhằm tuyên dương tinh thần của bọn họ.
[Nhiệm vụ của ngài là tạo ra búp bê cấp SSS.] Hệ thống nói, sau đó bổ sung. [Tổng cục sẽ ngẫu nhiên phát nhiệm vụ phụ, hoàn thành nhiệm vụ phụ có thể nhận thưởng.]
Trong ký ức của nguyên chủ, thông tin về búp bê không nhiều lắm, nhưng những tin cơ bản vẫn nắm được. Điển hình như ở Lam tinh búp bê cấp S rất hiếm chứ đừng nói đến cấp SSS, nó là cấp độ chỉ tồn tại trong truyền thuyết rồi.
Thích Triều ngừng tay, không thể không nói nhiệm vụ này chọc đúng điểm hứng thú của một thợ chế tác búp bê.
Hệ thống liếc ghi chú, thấy các quy trình đã hoàn thành liền bật chế độ cá muối, nó có lệ. [Ký chủ còn gì thắc mắc không?]
Nếu không thì nó lượn đây.
"Bọn mi đem ta tới đây thì nguyên chủ đi đâu?" Thích Triều vuốt hổ khẩu tay phải, cười cười, giống như chỉ thuận miệng hỏi. không có ý gì.
Hệ thống rúc vào một góc trong biển ý thức của hắn, cẩn thận trả lời. [Vấn đề này phải bảo mật. Tôi chỉ có thể nói thân thể này là của ngài, mấy chuyện khác ngài không cần lo lắng.]
Thế giới này cực kỳ nguy hiểm, hệ thống không cho rằng ký chủ giữ nổi mạng. Nể mặt ký chủ là người đầu tiên nó phụ trách liền tiết lộ một chút gợi ý không gây ảnh hưởng quá nhiều.
Thân thể của hắn?
Thích triều ngẩn ra, hắn suy tư.
Lời này có thể hiểu hai nghĩa.
Một là nguyên chủ còn sống, đang sử dụng thân thể của hắn ta, có khi được tổng cục hệ thống hoặc thứ gì đó không thể phản kháng mang đi, theo như ý hiểu thì hắn ta biến mất khỏi thế giới này.
Trường hợp hai là hắn ta đã chết, thân thể quá nát không sử dụng được nữa.
Nhớ đến sự việc tại ghế lô khi hắn mới tỉnh lại, Thích Triều loại bỏ nguyên nhân thứ hai. Trong lòng bỗng thấy đáng tiếc khi tên cặn bã đó không chết.
Nhưng sau khi nghĩ lại, không chết cũng tốt, để nếu có cơ hội gặp lại sẽ đập cho cho một trận.
Thích Triều mỉm cười, cảm ơn hệ thống. "Nếu không có bọn mi thì ta đã chết từ lâu rồi. Cảm ơn nhé, ta rất thích thế giới này."
Khi nghe được Thích Triều nói thích, ánh sáng xanh xung quanh hệ thống bắt đầu nhấp nháy, nó chột dạ mà giả bộ bình tĩnh. [Ngài thích thì tốt rồi, bây giờ tôi cần quay về tổng cục để đón các thợ chế tác khác đi làm nhiệm vụ. Nếu ngài cần thì cứ gọi số hiệu 01 của tôi.]
Thích Triều gật đầu, thấy âm thanh điện tử bên tai hoàn toàn biến mất, hắn thử gọi một câu. "Hệ thống mi còn ở đó không?"
Không phản hồi.
Nhanh vậy à?
Thích Triều khẽ cảm thán, lôi một viên đá năng lượng cực lớn từ trong tủ ra, ước chừng bằng một nắm tay của người trưởng thành.
Nhưng mà có to cũng vô ích, màu sắc quá xám xịt, khô quắt như cục than. Loại đá năng lượng màu đỏ này cấp thấp nhất, bên trong chứa rất ít năng lượng, ba tinh tệ mua được cả cân.
Sinh mệnh búp bê lấy từ mẫu thạch, thân thể được tạo ra nhờ các thợ chế tác. Búp bê cần năng lượng từ đá năng lượng để hoạt động như con người.
Đối với búp bê, đá năng lượng cũng giống con người ngày ăn ba bữa vậy. Nếu ăn ít đi một hai bữa thì không sao nhưng quá lâu không được nạp năng lượng thì trái tim búp bê sẽ rạn nứt, khô cạn, cuối cùng vỡ tan, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Thích Triều nhếch khóe miệng, một dao bổ xuống đá năng lượng.
Nguyên chủ đần độn, có mỗi chuyện này mà quên được.
Búp bê đã tuần trời không nạp năng lượng.
Hoặc là hắn ta không để tâm đến búp bê nếu không sao có thể dùng loại đá năng lượng cấp thấp này. Phải biết rằng cái của nợ thiết bị điều khiển kia còn hơn một triệu lận.
Thích Triều không nhịn được nghi ngờ nguyên thân đã phá sản, chưa kịp mua loại khác nên đành tạm bợ như này. Hắn thở dài, bỏ đá năng lượng vào khay đem ra ngoài.
Trong phòng khách, búp bê nhỏ chăm chú nhìn màn hình, đung đưa hai chân, miệng còn nhỏ giọng ngân nga ca khúc chủ đề phim hoạt hình.
Cha già nhũn tim.
Ngoan quá!
"Lan Lạc, ăn thôi. Ăn xong rồi xem tiếp." Thích Triều hô, đi tới sofa.
Lan Lạc là tên của búp bê nhỏ.
Búp bê tóc vàng nghe thấy liền quay đầu nhìn Thích Triều, đôi mắt xanh lam cong cong như trăng non.
Ngọt ngào chết mất thôi, hắn kìm lại bàn tay đang ngứa ngáy, đặt khay lên bàn. "Hôm nay Lan Lạc ăn tạm như này nhé, mai ba sẽ làm đồ ngon cho con."
"Vâng ạ." Ngoại hình và giọng nói của Lan Lạc tương xứng với nhau, vừa mềm vừa ngoan, mang theo âm thanh trẻ con trong trẻo, cậu nhóc mỉm cười nhìn khay đồ ăn, giây tiếp theo nụ cười liền cứng lại, không dễ nhìn ra.
Thích Triều nhìn búp bê nhỏ ngồi im, hắn ngẫm nghĩ rồi giải thích. "Ba cắt nhỏ đá năng lượng để con ăn cho dễ, có thể tiện ăn nhẹ luôn."
Đá năng lượng khá to, hai tay búp bê cũng chẳng cầm nổi. Thích Triều ở trong bếp cắt nhỏ nó, được cả một khay ú ụ.
Dù sao thì làm vậy đá không bị mất năng lượng, cắt cũng dễ như thái khoai tây.
Nếu không phải búp bê nhỏ cần ăn gấp thì hắn đã có thể khắc hoa văn các thứ rồi, mấy việc như vậy hắn siêu giỏi luôn.
Lan Lạc:...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...