Editor: Yyone
Không thể nói đạo lý với đám hư hỏng này được.
Thích Triều nén giận, búp bê nhỏ còn đang vùi đầu vào vai hắn không nhúc nhích, nhóc con nhà hắn uất ức biết mấy. Thích Triều khó chịu hừ một tiếng, ôm Lan Lạc đứng dậy, xách nhóc béo đang đắc ý lên, định tìm phụ huynh của nhóc ta nói chuyện.
Nhìn thấy người xấu dùng khuỷu tay kẹp nhóc béo không biết đi đâu, đám hư hỏng kia bắt đầu gào um lên.
Giọng trẻ con chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta vậy.
Thích Triều vô cảm, thích gào thì gào, gào nát họng tiện thể gọi được người lớn tới càng tốt, đỡ phải đi tìm.
Chẳng bao lâu sau phụ huynh của đám này đã chạy tới.
Người đến là bà của nhóc béo, quần áo lụa là, ngoại hình tử tế, nhìn qua là người tri thức. Biết cháu trai mình làm sai, trong mắt bà có hơi chột dạ nhưng vẫn gân cổ nói. "Làm sao, con cậu nhìn là biết đã 11 12 tuổi rồi, gì mà mới đẩy cái đã làm um lên."
"Cậu nhìn xem, đám nhóc này cùng lắm mới chỉ 8 tuổi đầu, con trai cậu lớn như thế sao không chịu nhường nhịn các em?"
Thích Triều tức đến bật cười, hắn dùng giọng điệu thâm trầm châm chọc. "Bà lớn hơn tôi tới mấy chục tuổi, sao bà cũng không nhường tôi một chút nhỉ?"
Nói đám nhóc kia tám tuổi.
Nhóc con nhà hắn còn chưa đầy hai tuổi đây này, ai nhường ai cơ?
Thích Triều nhớ rõ trong buổi đấu giá, người chủ trì đã nói mặc dù búp bê trải qua ba đời chủ nhân nhưng tuổi thực tế chỉ mới được một năm rưỡi.
Bà lão mặt đỏ tai hồng, mắng Thích Triều không biết xấu hổ.
"Nhóc con nhà tôi chơi xích đu ở đây, cháu bà không nói không rằng đã đẩy ngã nó, bà còn mắng tôi không biết xấu hổ?" Thích Triều không hề nhượng bộ, ánh mắt kiêu ngạo. Hắn nhếch môi, nhìn hệt như dân anh chị. "Bà à, bà hơi bị vô lý rồi đấy."
Dứt lời Thích Triều cảm nhận sống lưng Lan Lạc cứng đờ, hắn thầm chửi một tiếng, nhóc con nhà hắn quả nhiên bị dọa sợ.
Trích Triều vỗ lưng búp bê nhỏ, thì thầm. "Nhóc con, con đừng sợ. Baba con cãi nhau chưa thua ai bao giờ. Chờ ba chút, ba nhất định bắt đám người này phải xin lỗi con." Ngẫm nghĩ, hắn lại thêm một câu. "Ba cũng chưa từng đánh đấm thua ai đâu."
Thấy búp bê không còn căng thẳng như trước, trong lòng hắn cũng thả lỏng, quay người tiếp tục tranh cãi.
Tốt xấu gì trước đây hắn đã từng đại chiến với tên blogger thần kinh cùng đám anh hùng bàn phím kia mấy ngày mấy đêm. Trích Triều cãi nhau với bà ta chẳng phải nói chơi, thậm chí vì sức khoẻ của người già, hắn còn tử tế để bà uống ngụm nước.
Nhưng hắn không biết rằng Lan Lạc đáng thương dúi đầu vào vai hắn nãy giờ hiện tại đang híp đôi mắt xanh thẳm, như thể thú dữ quan sát con mồi mà nhìn chằm chằm trái tim của hắn.
Đúng là người kỳ lạ.
Lan Lạc nghĩ thầm.
Từ lúc bị ngã khỏi xích đu, Lan Lạn cực kỳ tức giận, giận đến mức không thể kiểm soát được cảm xúc, chỉ có thể trốn vào lòng Thích Triều để che đi sát khí của mình. Nhưng hiện tại, nhìn hành động của Thích Triều, cơn giận của cậu nhóc bỗng tiêu tán.
Lan Lạc nhìn lồng ngực con người phập phồng lên xuống, vẻ mặt âm u. Cậu nhóc chẳng hiểu nổi tại sao Thích Triều lại tức giận.
"Con cái nhà ai bị thương thì người lớn nhà đấy chả xót? Mỗi cháu bà là con vàng con bạc chắc?" Người đàn ông cười khẩy. "Thưa bà, ở trong mắt tôi, con trai tôi quý giá hơn cháu bà rất nhiều."
Mình quý giá hơn đứa trẻ loài người sao?
Lông mi Lan Lạc khẽ run.
Không phải.
Dù cho quần áo che khuất khớp nối hình cầu, Lan Lạc cũng không phải là một đứa nhỏ loài người.
Búp bê mãi mãi không thể so được với người bình thường.
Thích Triều sai rồi.
Lan Lạc nghĩ vậy nhưng ánh mắt lại sáng lên.
Cậu nhóc nhớ lời Thích Triều vừa nói, âm thầm kích động, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Nhiệt độ cơ thể búp bê rất thấp, chẳng sợ lạnh nên cũng không sợ mùa đông tới. Lan Lạc ngồi trên cánh tay Thích Triều, được hắn ôm trong ngực mới nhận ra nhiệt độ cơ thể người thường cao đến thế, nóng hừng hực như lò sưởi cỡ lớn vậy.
Chủ nhân tốt quá.
Lan Lạc vui vẻ nghĩ, nếu cha tới, Lan Lạc sẽ thương lượng với cha để Thích Triều sống thêm mấy ngày.
Gần sáu giờ, người ở công viên càng ngày càng đông, người hóng hớt cũng nhiều lên. Đối mặt với đám người chỉ chỉ trỏ trỏ Thích Triều không ngại nhưng bà lão da mặt mỏng, với lại chuyện lần này bên bà không đúng, cuối cùng đành bắt cháu trai xin lỗi Lan Lạc thì chuyện này mới kết thúc.
Lan Lạc có lẽ đã bình tĩnh lại, không sợ hãi như trước nữa, ngượng ngùng chấp nhận lời xin lỗi. Thích Triều thấy búp bê nhỏ bình thường trở lại thì nhẹ nhõm thở ra.
Người bà kia nên cảm thấy may vì nhóc con nhà hắn không bị thương.
Nếu không hắn sẽ không dễ bỏ qua cho nhóc béo kia đâu.
Chuyện này coi như đã xong nhưng hắn vẫn không quên đám trẻ kia dám chế giễu Lan Lạc không có bạn bè.
Về tới nhà, dùng bữa xong, hắn quyết tâm sẽ chăm chỉ làm việc, đi lên tầng chuẩn bị thiết kế búp bê.
Lan Lạc đang ở dưới tầng xem hoạt hình, thấy Thích Triều đi tới phòng làm việc liền nhảy khỏi sofa, lẽo đẽo chạy theo.
Sau việc xảy ra ở công viên, Lan Lạc có vẻ dính hắn hơn một chút.
Thích Triều vô cùng vui vẻ, hắn dịu dàng nói. "Nhóc con, con muốn chơi với các anh em không?"
Anh em?
Ánh mắt Lan Lạc ngơ ngác. "Lan Lạc có hai anh trai ạ."
Anh trai mà nhóc con nhắc đến hẳn là búp bê do Tiến sĩ chế tạo. Thích Triều mỉm cười, xoa xoa mái tóc vàng của cậu nhóc. "Ý ba không phải chỉ là anh em mà còn là bạn tốt của con nữa."
Nói xong, Thích Triều lấy nhóc béo làm ví dụ. "Bạn bè sẽ cùng con chơi, cùng con nghịch ngợm, bạn tốt sẽ luôn đứng về phía con."
Lan Lạc không hiểu lắm nhưng cậu nhóc biết Thích Triều đang nói lũ trẻ ở công viên kia, trẻ con loài người đều có bạn tốt.
Cậu nhóc cũng muốn có.
Thích Triều nhìn Lan Lạc gật mạnh đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Hắn nở nụ cười. "Nếu Lan Lạc muốn thì ba sẽ cố gắng!"
Lúc đầu Thích Triều còn định mở hoạt hình, miễn cho cậu nhóc ngồi đợi buồn chán, thế mà Lan Lạc lại lắc đầu từ chối. Cậu nhóc nhìn chăm chú giấy vẽ, rõ ràng muốn xem Thích Triều vẽ tranh.
Thích Triều khẽ cười, lôi ghế dựa ra để bên cạnh mình cho Lan Lạc dễ quan sát.
Lan Lạc như chú mèo nhỏ nằm ghé lên bàn, đôi mắt dõi theo từng cử động của Thích Triều.
Bút chì than phác họa đường cong cấu tạo thân thể búp bê, mặt trước, mặt sau, mặt bên cùng một đống các con số chia tỉ lệ ứng với từng đường.
Đây là Thích Triều đang đối chiếu tỉ lệ của búp bê, người trong nghề nhìn qua là hiểu nhưng người bình thường thì hơi khó.
Tuy Lạc Lạc là búp bê nhưng không có nghĩa là cậu nhóc hiểu được mấy thứ này. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của búp bê nhỏ, Thích Triều suy nghĩ, lấy ra một tờ giấy mới tô tô vẽ vẽ, không tới mười phút đã phác họa ra một búp bê nhỏ phong cách chibi.
Trong đầu Thích Triều hình dung hơn một ngàn ý tưởng về tính cách, phong thái của búp bê, đồng thời cũng vẽ hơn một trăm bản nháp. Bây giờ hắn chỉ cần phác thảo sơ sơ cũng có thể khắc họa ra những điểm nổi bật của búp bê.
Trên tờ giấy, một cậu nhóc tóc trắng bản chibi đeo mặt nạ hồ ly nửa mặt nhìn chằm chằm chú ốc sên đang bò chậm chạp, nhóc ngồi xổm trên mặt đất, nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh nhòn nhọn.
Thích Triều đặt tờ giấy trước mặt Lan Lạc, cười nói. "Con đừng xem cái kia nữa, qua đây coi cái nè đi."
Lan Lạc gật đầu nhìn tờ giấy, không rõ cậu nhóc nghĩ gì. Thích Triều chỉ cho là búp bê nhỏ đang tò mò liền cúi đầu tiếp tục cân nhắc tỉ lệ của nhóc con mới.
Hắn vẽ búp bê chibi vì muốn dỗ dành Lan Lạc, nếu muốn tạo ra búp bê có tỉ lệ như cậu nhóc thì cần phải tiếp tục trau chuốt từng chi tiết.
Nói thật, đời trước Thích Triều chưa từng làm búp bê tỉ lệ 1:1 như này, ngoại hình càng giống con người thì việc chế tạo càng phải tỉ mỉ và khó khăn hơn nhiều. Đối với hắn cũng là một thử thách không nhỏ.
Nghiên cứu một hồi đã đến tám, chín giờ tối.
Thích Triều ngẩng đầu nhìn giờ, vội vàng dỗ búp bê nhỏ đi ngủ, chờ cậu nhóc ngủ rồi hắn mới về phòng làm việc.
[Xin chào ký chủ.]
Thích Triều vừa ngồi xuống thì nghe thấy âm thanh của hệ thống, hắn cười cười. "Mừng mi về, đúng lúc đó."
Trong biển ý thức, ánh sáng xanh nhấp nháy quanh người hệ thống, nó không nói nó đã về từ một tiếng trước, chỉ vì búp bê ở đây mà run lẩy bẩy chẳng dám hó hé gì.
Chỉ cần không nói ra thì sẽ chẳng ai biết nó hèn thế nào. Hệ thống vội vàng chuyển đề tài qua vấn đề kiếm tiền. [Sau khi Tổng cục tiến hành kiểm tra, các tác phẩm của ngài đều đạt tiêu chuẩn. Dựa vào mức độ hoàn thành khác nhau thì các bản thiết kế sẽ đổi được số điểm tích lũy khác nhau.]
Thích Triều hơi kinh ngạc khi mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Hắn không có ý kiến gì với tiêu chuẩn của hệ thống, có thể hợp tác với chợ giao dịch đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
[Kiếp trước ngài có tất cả 56 bản thiết kế trang phục chưa công bố, 30 bản cấp C, 15 bản cấp B và 11 bản cấp A. Mỗi cấp bậc lần lượt đổi theo thứ tự tương đương là 50, 80, 100 điểm tích lũy.] Hệ thống nói. [Xin hỏi ký chủ có xác nhận giao dịch không?]
"Xác nhận." Thích Triều vừa dứt lời đã nghe thấy thông báo của tài khoản trên quang não.
[Tự động khấu trừ tiền trên chợ giao dịch, đổi điểm tích lũy thành tiền tệ Lam Tinh. Hiện tại ngài có bảy mươi chín vạn tám nghìn tiền sao, mời ký chủ kiểm tra.]
Thích Triều vui vẻ, tốc độ đỉnh thật đấy.
Hệ thống cả đời chưa từng nhận được nhiều điểm tích lũy thế này, không nhanh sao mà được, chỗ này đủ để nó đổi kha khá dung dịch năng lượng cao cấp rồi.
Nhận được lợi ích, hệ thống ngày càng quý Thích Triều. Vốn Tổng cục còn không muốn giao dịch với thợ thủ công nhưng sau khi nó vừa đọc số hiệu thế giới thì Tổng cục lập tức đồng ý, nó còn chẳng phải làm gì đã ôm được một đống điểm tích lũy.
Hệ thống càng nhìn ký chủ càng vừa mắt, thấy ký chủ vẫn vô tri vô giác mà cưng chiều ác ma kia nó lại chột dạ, muốn cứu ký chủ một mạng.
Hệ thống đang định tìm cách nhắc nhở, chưa kịp mở miệng thì quang não trên bàn đã tinh một tiếng, màn hình hiện lên hình đại diện cực kỳ quen thuộc, hệ thống lại tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Tiến sĩ: [Tin nhắn ngài gửi mới chỉ được một nửa, xin hỏi có chuyện gì xảy ra sao?]
Tiến sĩ: [Xin lỗi, vì mãi không thấy ngài nhắn tiếp nên có hơi lo lắng.]
Lúc nhóc con ngã từ xích đu xuống, Thích Triều đang nhắn dở với thợ chế tác, sau đấy thì vội vàng bận bịu nên chưa kịp xem tin nhắn trên quang não, cũng chưa nhắn nốt câu.
Thấy thợ chế tác gửi hai câu này, trong lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp, không nhịn được cảm thán với hệ thống còn chưa rời đi. "Cha con Lan Lạc giống nhau thật, vừa tốt bụng lại còn ân cần nữa chứ."
Hệ thống:...
Mấy lời nhắc nhở chưa ra khỏi miệng đành nuốt vào trong bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...