Editor: Búp Búp
Bước tiếp theo của kết hôn đương nhiên chính là chuẩn bị cho cuộc sống chung sau này rồi! Vấn đề đầu tiên là:
“Khu này đông dân lắm, rất nguy hiểm với người cá.”
Thiệu Niên Hoa mở bản đồ nhìn một lát, bi ai phát hiện, trên toàn Thiên triều (aka trung quốc) mảnh đất duy nhất dân số thưa thớt là Tây Hải, nhưng vùng này lại không có biển.
“Hơn nữa cần phải có một cái nhà ở ven biển cho anh, còn phải thêm bãi biển cho riêng em nữa!”
Nếu nhớ không lầm, quốc gia không cho phép cá nhân sở hữu bãi biển, Thiệu Niên Hoa bắt đầu lo lắng tính khả thi của kế hoạch di cư này.
“Mặt khác chúng ta phải ở chung nhà! Cho nên em muốn xây nhà kiểu gì để em có thể đi thẳng từ biển vào trong nhà luôn!”
Độ khó kỹ thuật của chuyện này hình như cao hơn hồi nãy một chút…
“Cho nên tốt nhất là anh mua cả một hòn đảo á, trên đảo chỉ có mình anh là người thôi, tuyệt cú mèo luôn!”
(giấc mộng giàu sang vl J))))
Âu một tay khoát lên cổ Thiệu Niên Hoa, một tay vỗ vỗ vai anh cứ như đại gia: “Anh yên tâm, em biết rất nhiều hoang đảo, em cũng có rất nhiều tiền!”
Thiệu Niên Hoa chà xát mặt: “Đây không phải vấn đề có tiền hay không …. Âu, anh không thể sống một mình, hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.”
“Anh đâu có một mình! Em sống với anh mà!” Âu hôn lên mặt anh một cái thật vang.
Thiệu Niên Hoa cũng hôn nhẹ hắn, tiếp tục nói: “Ý anh là, con người là loài sống quần cư, kẻ tách rời xã hội sẽ rất khó sinh tồn…”
“Nhân ngư cũng là loài có tính quần cư nhưng em đâu trở về đâu!”
“Nhưng… Trong biển vẫn có rất nhiều loài cá khác…” Thiệu Niên Hoa gian nan giải thích, tự anh cũng hiểu những lời này là cãi cùn.
Âu cũng im lặng, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Vì thế Thiệu Niên Hoa ra đòn sát thủ: “Anh không biết nấu cơm, cũng không thể tự nuôi gà vit, bò dê và cây ăn quả, cho nên nếu không có những người khác, thì cũng chẳng được ăn ngon nữa.”
Âu sốc, vô cùng tổn thương nhìn anh.
Thiệu Niên Hoa trông mặt hắn, bỗng lo lắng không yên: Đừng nói là muốn bỏ mình tìm đầu bếp nha?
Âu tiếp tục im lặng, rất lâu sau đó, hắn nặng nề vỗ vỗ vai Thiệu Niên Hoa, nghiêm túc nói: “Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, em muốn ngẫm nghĩ kĩ hơn.”
Hắn nhảy vào biển, phất phất tay với con người, ném lại một câu: “Em muốn đi tìm San Hô, mấy ngày nữa mới về, anh ngoan ngoãn đợi em đi nhé.”
Cái tay vươn ra của Thiệu Niên Hoa ngay cả vẩy cá cũng chưa chạm được thì bóng dáng nhân ngư đã mất tăm mất tích, sóng to gió lớn trong lòng anh lúc này có thể sánh ngang sóng thần đột kích– San Hô là ai?! Em bỏ tôi đi thế à??!!!
Đồng chí Thiệu Niên Hoa gặp phải nguy cơ lớn về tình cảm!
Thật ra anh nghĩ nhiều quá thôi.
Một trong những nguyên tắc sống còn của nhân ngư: Có khó khăn, tìm tổ chức.
Âu vội vã lặn xuống vùng biển sâu nơi người cá cư ngụ cách đó hơn ngàn dặm tìm kiếm sự trợ giúp.
Nơi đó rất xa, với tốc độ của nhân ngư cũng phải tốn hơn một tuần mới tới nơi, thời gian đi, về và ở lại, tổng cộng hơn một tháng.
Trong hơn một tháng này, Thiệu Niên Hoa nỗ lực ôn lại kì thi tiếng anh cấp bốn mà hồi còn đi học anh từng cật lực lắm mới qua được, sau khi tan tầm luôn tới lớp luyện thi Nhã Tư khốn khổ vật vã ôn thi, đồng thời cũng tốt nghiệp luôn khóa dạy nấu ăn cho người vừa kết hôn.
Ba mẹ mất sớm, mẹ Thiệu theo chồng sang Úc từ nhiều năm trước, Thiệu Niên Hoa khẽ cắn môi, quyết định sẽ di cư sang Úc luôn, dân số thưa thớt nè, nằm ven biển nè, tốt xấu gì cũng có thể thỏa mãn yêu cầu cơ bản của Âu. Tuy rằng tuổi tác và bằng cấp của anh khó lòng được duyệt nhập cư, nhưng dù thế nào cũng phải nỗ lực thử một phen.
Tan ca rồi Thiệu Niên Hoa theo thường lệ ra bờ biển kiểm tra, đổi hoa quả hôm qua để trên thuyền giấu trong bãi đá ngầm bằng trái cây tươi ngon
Táo và xoài vẫn còn nguyên đó, Thiệu Niên Hoa thất vọng thở dài, vừa quay người lại chỉ thấy một gương mặt thật bự với cái mũi nhọn hoắt ngay trước mắt, kề sát đến độ đụng chóp mũi anh, đôi ngươi nhạt màu lạnh lùng vô hồn sắc lẻm nhìn anh. Thiệu Niên Hoa sợ hãi hít một hơi lạnh, chân lùi về sau nhưng lại giẫm vào khoảng không rơi xuống biển, rồi được người ta ôm ngang.
“Thiệu Niên Hoa! Em về rồi nè! Anh nhớ em không?” Âu ôm xoay vèo vèo trong nước, người cá còn lại ở đứng một bên nhìn. Đợi Âu xoay đủ rồi, người cũng choáng váng rồi, mới tới gần, mặt không chút thay đổi sờ ngực Thiệu Niên Hoa, kìm nén một lần, lại sờ sờ tiếp xuống háng.
Thiệu Niên Hoa = 口 =?!!!
Nhân ngư đực vảy màu trắng bạc kia gật gật đầu với Âu, kêu khẽ một tiếng, gỡ xuống một viên đá hình giọt mưa trên cổ nhét vào bàn tay Âu, sau đó tự nhiên như cô tiên lấy hai túi hoa quả của hôm qua và hôm nay trên thuyền lặn tăm vào trong biển mà chớ hề quay đầu.
Âu hoan hô một tiếng, ôm Thiệu Niên Hoa hôn cái chụt: “Chúng ta có nhà rồi! Có cả biển nữa! Trên một hòn đảo! Có người sống cùng anh luôn nè!”
Thiệu Niên Hoa hoảng hốt ôm lấy hắn: “Đó là ai?”
“Hắn là ngân nguyệt, người cung cấp nhà cho chúng ta.” Âu trấn an sờ sờ đầu của anh: “Hắn chỉ đến để xác định là anh có thực là giống đực hay không thôi.”
“Cái này cũng cần xác nhận à?” Thiệu Niên Hoa hãy còn sợ hãi sờ sờ dưới háng mình.
“Đau lắm hở?” Âu giơ tay muốn xoa dịu cơn đau giùm hắn, lại bị Thiệu Niên Hoa mặt mày đỏ ửng chặn lại, mới chịu rút tay về tiếp tục giải thích: “Bọn họ nói con lai nhân ngư và nhân loại là một giống loài rất yếu ớt, không thể sinh sống trong vùng biển sâu được, rất dễ bị nhân loại giết rồi ngâm trong bình. Cho nên phải cam đoan nhân loại kết hôn với người cá không thể là khác phái, để tránh trường hợp bất cẩn sinh con gây phiền phức.”
“Anh còn tưởng đuôi cá của con lai có thể biến thành chân… ”
“Làm gì có vụ đó!” Âu kinh ngạc nhìn anh: “Nếu nhân ngư muốn biến thành người, phải cắt đuôi ra, chặt thành hai nửa, nhổ sạch vảy! Rất đáng sợ! Hơn nữa sau khi đuôi thành chân rồi thì không thể bơi lội cũng không thể đi lại, rất dễ tử nạn!”
Vậy là thật sự có thể biến ra chân à?! Thiệu Niên Hoa kinh ngạc.
Âu nói tiếp: “Loài có thể biến đuôi thành chân cũng có nhưng không phải nhân ngư, mà là hải yêu. Nhưng hải yêu đều là giống cái! Họ chỉ có thể tìm bầu bạn khác chủng tộc, sau khi giao phối sẽ ăn luôn bầu bạn!”
Thiệu Niên Hoa phát hiện, thì ra tưởng tượng thần tiên ma quái gì đó đều có căn cứ cả!
Âu ôm Thiệu Niên Hoa lên thuyền, dựa vào trên người anh, cười tủm tỉm nói: “Sau này chỗ chúng ta ở cũng có thể thấy được hải yêu, nhưng anh không cần sợ chi hết, chúng chẳng mạnh bằng em đâu, cướp không được đồ của em mà!”
Thiệu Niên Hoa cứng ngắc nhìn hắn, linh cảm sắp có chuyện động trời xảy ra …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...