Nhìn lên bầu trời đầy sao, Quan Long Tam nằm trên ghế trong sân lạnh lẽo phả ra chút khói.
Hắn thở dài một cái thật sâu.
"Rất do dự đúng không?"
Thanh âm của Mạnh Tam Lang xuất kỳ bất ý (đột nhiên) vang lên sau lưng Quan Long Tam.
Quan Long Tam không quay đầu lại, chỉ chậm rãi thở dài, điểm điếu thuốc cầm trong tay hai cái, tàn thuốc không nghiêng lệch rơi vào trong cái gạt tàn thuốc bằng đá cẩm thạch trên khay trà.
"Cậu tới rồi sao?"
"Một người tướng mạo giống hệt Lãnh Song Nhi, một người lại mang đến cho cậu cảm giác giống y như khi ở cùng với Lãnh Song Nhi, nếu mà đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ rất phiền não, nhưng mà xem ra cậu đã ra quyết định rồi."
"Cả cậu cũng nhìn ra được sao?" Hàng lông mày anh tuấn của Quan Long Tam trầm xuống, "Vậy cậu cũng nên nói ra một chút suy nghĩ của cậu đi."
Ngay cả chính hắn cũng không thấy rõ tim của mình, người bên cạnh hiểu như thế nào đây?
"tôi biết một người như cậu sẽ muốn nhất tiễn song điêu mà." Mạnh Tam Lang nửa trêu chọc nói: "Nhưng mà, tôi có đề nghị này, cậu muốn nghe không nè?"
"Đề nghị gì?"
"Chọn tôi nè!"
Mạnh Tam Lang cười đến nheo mắt lại, giống như một con mèo.
"Cái trò này không buồn cười chút nào." Giọng nói Quan Long Tam có chút giận, không vui đứng lên.
Mạnh Tam Lang cười nói: "Ây da, sao mà tiểu tử cậu kém người kia nhiều vậy, tính khí cậu rất tệ nha!"
"tôi chỉ muốn biết tôi nên lựa chọn như thế nào!" Bất tri bất giác, giọng nói Quan Long Tam trở nên mềm mỏng.
Đối mặt với hai người Cung Đằng Á Hi và Mộng Mộng, hắn giống như khách đi đường đứng ở ngã ba, không biết phải đi đường nào.
Trên bầu trời đầy sao kia, rốt cuộc ngôi sao nào mới thật sự thuộc về hắn?
"Thật ra thì cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cậu tự hỏi trái tim mình xem, ở trước mặt người nào nó đập vừa vội vừa loạn? Cậu tự hỏi lý trí mình xem, khi rời xa hai người họ, nó sẽ nhớ đến người nào hơn?"
Hắn không cách nào từ bỏ được Mộng Mộng - Lãnh Song Nhi đầu thai chuyển thế, nhưng đáy lòng lại có một thanh âm tự nói với mình, nhịp tim dồn dập kia là vì Cung Đằng Á Hi mà đập.
Được lời nói của Mạnh Tam Lang thức tỉnh, Quan Long Tam chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu bỗng dưng hiện lên gương mặt của một người.
"Ây da, đã không còn sớm, tôi đi đây!"
Quan Long Tam vừa mở mắt ra, kinh ngạc nhìn ở đằng đông xuất hiện một vệt sáng màu trắng bạc.
Thì ra vô tình, chớp mắt một cái trời đã sáng rồi.
***
"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nói anh không được tới nữa mà anh lại tới. Tôi nói cho anh biết, anh đừng có đem chuyện chỉnh hình tới uy hiếp tôi nữa, tôi không sợ anh đâu! Đây là lần cuối cùng, anh ra giá đi, nhận được tiền rồi thì sau này không được phép quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"
Sau một lúc mặc cả với đối phương, Mộng Mộng mới nói: "Được, cứ quyết định vậy đi, chiều nay gặp ở gần công viên."
Mộng Mộng lén lút núp trong bếp, cầm chặt ống nói trong tay, một bộ dáng đầy khẩn trương.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Mộng Mộng vội vàng cúp điện thoại, thân hình cao lớn của Quan Long Tam thình lình xuất hiện trước mặt cô.
"Long Tam, anh đã về."
Mộng Mộng một tay giấu điện thoại, một tay lén lau mồ hôi trên trán.
"Em làm gì ở đây?"
"Em muốn nấu bữa ăn sáng cho anh."
"Em có thấy Á Hi không?"
"À, có, cậu ta đi rồi."
Quan Long Tam giật mình hỏi: "Đi rồi? Đi lúc nào?"
"Ây da, dù sao bây giờ anh có ra sân bay cũng không kịp nữa rồi. Tối qua em đã kêu tài xế đưa cậu ta ra sân bay, câu ta sẽ đáp chuyến bay sớm nhất hôm nay, bây giờ chắc là đang bay rồi."
Trong mắt Quan Long Tam đột nhiên rực lửa, mười ngón tay nắm chặt, hắn có một loại kích động muốn lập tức giết nữ nhân này.
Nhưng hắn không đành lòng làm như vậy, bởi vì cô có cùng gương mặt với Lãnh Song Nhi.
"Em!"
"Anh thật hung dữ! Lúc trước anh còn nói sẽ đối xử thật tốt với em, a a..." Mộng Mộng bắt đầu mặc sức mà khóc. Đàn ông, không chịu nổi nhất là phụ nữ rơi nước mắt.
Quan Long Tam không nói gì, trực tiếp ra khỏi bếp, bước lên phòng hắn ở lầu hai, chỉ chốc lát sau liền cầm một xấp văn kiện đi tới trước mặt cô.
Hắn dùng lực ném văn kiện lên bàn ăn.
"Cô tự nhìn xem đây là cái gì? Cô còn muốn cãi nữa sao?"
Mộng Mộng bị cơn giận của hắn dọa cho sợ đến tay có chút nhũn ra, phát run cầm văn kiện lên nhìn, lập tức bị dọa cho sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Nhưng cô chợt tỉnh táo cười cười, giả vờ như không có gì hết.
"Cô nữ sinh này là ai? Long Tam, sao anh lại cho em nhìn hình cô ấy?"
"Cô còn muốn phủ nhận sao?" Quan Long Tam bước lên từng bước.
"Người trên tấm hình này cô không thấy quen sao? Cô đã nhìn gương mặt này hai mươi mấy năm mà không thấy có chút cảm giác gì sao?"
Thật ra hắn đã sớm biết Mộng Mộng thật sự không phải là Lãnh Song Nhi.
Nhưng tư tâm khiến hắn không bỏ được, không bỏ được hoàn toàn là vì gương mặt đó, cũng vì vậy mà che mờ tình cảm chân thật của chính mình.
Trái tim hướng về Cung Đằng Á Hi!
Đúng vậy, cô đã đi chỉnh hình như thế nào?
Khi nhìn thấy thông báo tìm người của Quan Long Tam trên các tạp chí lớn, cô đã nổi lên ý niệm như vậy.
Dù sao gương mặt cô vốn vừa già vừa xấu, chỉnh lại thành bộ dáng cân xứng đầy đặn xinh đẹp này, còn có tổng giám đốc đẹp trai làm bạn trai, vì cớ gì cô lại không làm?
Bị vạch trần mọi chuyện, tim Mộng Mộng đập một cái, cầm lên con dao gọt trái cây để bên cạnh.
"Tôi nói cho anh biết, vì chỉnh thành gương mặt này, trước sau gì tôi đã tốn vài trăm vạn, bây giờ anh nói bỏ là bỏ, không dễ vậy đâu, ít nhất cũng phải trả lại một ít!"
Cô cầm dao, tay hơi dùng lực, trên gò má trắng hồng lập tức xuất hiện một vết máu.
"Nếu không, tôi sẽ phá hủy gương mặt này, để xem anh có đau lòng không!"
Lúc đầu vẻ mặt Quan Long Tam có chút do dự, chợt giống như nhìn thấy gì, giọng nói biến đổi, "Để dao xuống, cô không nên quá kích động, chúng ta vẫn còn có thể bàn bạc."
"Bàn bạc? Được, mỗi tháng anh đưa cho tôi mười vạn... A!"
Mộng Mộng hét lên một tiếng, dao rơi xuống đất, bất tỉnh.
Đứng sau lưng Mộng Mộng là một Mạnh Tam Lang đang bỏ xuống cái lò nướng cỡ lớn, lấy ngón tay chỉ chỉ, nói lớn.
"Mẹ nó cái lò nướng này thật nặng!" Tay hắn xoa xoa thắt lưng, dùng cái mặt "mọi việc cứ giao cho tôi xử lí" nhìn Quan Long Tam.
"Cậu nhanh đi tìm Á Hi đi, có lẽ máy bay trễ giờ không chừng, bà chị xấu xí này cứ giao cho tôi xử lý đi!"
***
Sau khi trở lại Nhật Bản, Cung Đằng Á Hi bắt đầu quay lại cuộc sống trước kia.
"Tiểu Hi Hi, ba đói bụng!" Cung Đằng Thái Lang nhìn Cung Đằng Á Hi đang đứng trong nhà vệ sinh tẩy rửa bồn cầu, cái bụng đang chịu đựng quá hạn kêu lên.
Cung Đằng Á Hi vừa tẩy rửa bên ngoài bồn cầu vừa lẩm bẩm mắng: "Quan Long Tam, tôi không muốn đau lòng vì anh nữa, tôi không muốn khóc nữa, tôi ta còn có rất nhiều công việc phải làm..."
Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện nước mắt trên mặt Cung Đằng Á Hi đã sớm tràn ra như lũ.
Y không kiên cường như vậy, cảm giác thất tình thật rất khó chịu, chỉ có người trải qua mùi vị thất tình mới hiểu được đau khổ thế nào.
Cung Đằng Á Hi nghe tiếng của Cung Đằng Thái Lang, vội vàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đáng thương.
"Con biết rồi, con đi nấu cơm. Hôm nay muốn ăn gì? A, sushi, con có mua sushi ngon lắm, trong nhà còn gạo không?"
Nhìn dáng người thẳng đuột bận rộn của Cung Đằng Á Hi, đáy lòng Cung Đằng Thái Lang tràn đầy đau thương.
Đứa nhỏ này khi từ Đài Loan trở về liền biến thành bộ dạng đức hạnh này, nếu sớm biết vậy ông cũng không thuyết phục y hắn đi tìm kẻ bạc tình đó!
Á Hi nhà ông có gì không tốt?
Dáng người tuấn tú không nói, thân thể nhỏ nhắn khiến người gặp người yêu, hơn nữa tài nấu nướng rất tốt, chuyện nhà lại càng giỏi, có thể nói là một nam hài người người muốn chăm sóc đó!
Vậy mà tên Quan Long Tam kia lại đem y ra vui đùa, một chút cũng không quan tâm, thật là không có mắt!
Lần sau nếu để cho ông nhìn thấy hắn, ông nhất định đem hắn băm thành trăm mảnh, thay Tiểu Hi Hi trút giận. Hừ!
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Cung Đằng Thái Lang vội vàng chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Cung Đằng Thái Lang miệng vốn muốn chửi ầm lên, lúc nhìn thấy chi phiếu trong tay Quan Long Tam, bỗng dưng ngậm lại, ngoan ngoãn đứng qua một bên.
"Là ai vậy ba?" Cung Đằng Á Hi từ trong bếp ló đầu ra ngoài.
Vừa thấy là Quan Long Tam, tim mặc dù kích động, y vẫn cứng rắn quyết tâm nói: "Anh tới đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh anh."
Quan Long Tam đi vào như chỗ không người, dựa vào cửa bếp nhìn y.
"Ngay cả một cơ hội cũng không cho anh sao?"
"Không cho."
"Vậy thì thế này vậy."
Quan Long Tam cúi người, cướp lấy đôi môi non mềm của Cung Đằng Á Hi, mút lấy tư vị ngon ngọt đã lâu hắn không thưởng thức.
Bất kể Cung Đằng Á Hi có phải là Song Nhi hay không, y chính là hắn y, người hắn yêu chính là hắn y.
"A..."
Cung Đằng Á Hi phát ra tiếng rên rỉ, cúi đầu rời đi nhưng lại bị một đôi tay bá đạo giữ lại, chỉ có thể vung vẩy hia nắm tay đánh vào tấm lưng giống như tường đồng vách sắt của Quan Long Tam.
Giống như đã qua hàng trăm năm, Cung Đằng Á Hi giống như con mồi dừng giãy giụa, mặc cho Quan Long Tam điên cuồng cướp đoạt, mà y cũng khó có thể tự ngăn chính mình lại, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, cùng hắn triền miên.
Quan Long Tam chậm rãi rời khỏi môi Cung Đằng Á Hi, dùng giọng trầm thấp nói: "Đừng rời xa anh được không?"
Cung Đằng Á Hi mờ mịt nói: "Được."
Lúc này, Cung Đằng Thái Lang phía sau hai người đốt pháo.
"Ba đã nói rồi mà, giữa hai đứa con không có chuyện gì là không thể giải quyết. Đàn ông mà, thỉnh thoảng đi ăn vụng một cái, cuối cùng không phải vẫn phải ngoan ngoãn quay về..."
"Keng" một tiếng, Cung Đằng Á Hi nghe được hai chữ then chốt "ăn vụng", lý trí lập tức trở về vị trí cũ.
Y dùng khí lực toàn thân đẩy Quan Long Tam ra, cứng rắn quyết tâm hung hăng nói: "Anh đi đi! Tôi tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho anh!"
"Tiểu Hi Hi!" Cung Đằng Thái Lang không đồng ý lớn tiếng nói.
"Á Hi..."
Lúc Quan Long Tam nâng tay muốn ôm lấy Cung Đằng Á Hi, y hét to: "Tôi không muốn cái tay từng chạm qua nữ nhân khác đụng vào tôi!"
Chợt dưới ánh mắt của hai người, Cung Đằng Á Hi cởi bỏ tạp dề chạy ra ngoài.
***
Đêm đó, Cung Đằng Thái Lang len lén kéo ra một chút khe cửa, nhìn ra ngoài.
"Con muốn anh ta đứng ở đó đến bao giờ? Anh ta đã đứng đó hai ngày rồi!"
"Hảo mã bất cật hồi đầu thảo." (ngựa tốt không quay lại ăn cỏ cũ)
Cung Đằng Á Hi bắt đầu cuồng điên ăn uống, tay không ngừng ăn khoai tây, giống như muốn đem chuyện ăn uống này mà nuốt hết thảy hờn giận vào bụng, hốc mắt vẫn còn chút hồng hồng.
"Tiểu Hi Hi, từ nhỏ ba dạy con vậy sao?" Cung Đằng Thái Lang thần sắc nghiêm lại, ngồi nghiêm chỉnh.
"A?" Ông đã từng dạy y cái gì sao?
"Người không phải là thần thánh, ai có thể không phạm lỗi?" Cung Đằng Thái Lang khó có dịp được thao thao bất tuyệt liền đứng lên, "Chúng ta phải có trái tim cao thượng mà tiếp nhận người dũng cảm nhận lỗi."
Cung Đằng Á Hi miễn cưỡng cười một cái: "Ha ha, đúng vậy."
Không! Y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Quan Long Tam tổn thương tim mình sâu như vậy, y làm sao có thể nghe mấy câu lời ngon tiếng ngọt liền ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn được chứ?
Ít nhất cũng phải cho hắn chịu chút khổ mới được, y tuyệt đối không thể mềm lòng!
Bả vai Cung Đằng Thái Lang rũ xuống.
"Quên đi, con kiên quyết như vậy, ba còn có thể nói gì? Ai, người làm cha như ta thực bất lực, không bằng đi tìm chết vậy!"
Hết cách, ai bảo Cung Đằng Thái Lang là nhược điểm của Cung Đằng Á Hi chứ!
Cung Đằng Á Hi bỏ lại miếng khoai tây, cầm lên hộp giấy cho Cung Đằng Thái Lang, vỗ vỗ bờ vai của ông an ủi.
"Ba nói dại dột gì vậy? Con chưa bao giờ xem thường lời nói của ba, con chỉ là không muốn tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy thôi!"
"Vậy là chứng tỏ con đã không còn tức giận nữa?"
"Dạ." Cung Đằng Á Hi gật đầu một cái, "Con chỉ là muốn cho hắn một chút trừng phạt mà thôi, hơn nữa con thật rất buồn khi hắn lựa chọn nữ nhân kia. Bây giờ quay về tìm con mà con lại dễ dàng đón nhận hắn, thì con sẽ trở thành cái gì đây?"
"Thật tốt quá." Ư, một trăm vạn dễ dàng vào túi, ông làm thuyết khách cũng thật là dễ dàng, "Con chịu tha thứ cho hắn là tốt."
"Cái gì mà tốt quá?" Ông làm gì mà tỏ ra bộ dạng vui mừng giống như trúng số độc đắc vậy?
"Ba là đang vui mừng vì con rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt. Dù sao trong biển người mênh mông, tìm được một nửa kia để yêu nhau cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, nếu tìm được, nên quý trọng thật tốt, không phải sao?"
Cung Đằng Thái Lang nói xong liền đi mở cửa, nói cho Quan Long Tam cái tin tức tốt này.
Ai ngờ ông vừa mở cửa ra, nhìn chung quanh, một hồi lâu sau, ông phát ra tiếng thét chói tai...
"Xong rồi, nhìn xem, bây giờ đến ba cũng không giúp được cho con nữa! Con xem đi, con rể kim quy tốt như vậy lại bị con đẩy ra, cha con mình trăm năm biết dựa vào người nào đây?"
Cung Đằng Á Hi chạy tới cửa nhìn, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi vạn phần.
Cái nơi Quan Long Tam đứng trống không, một bóng người cũng không có.
Hai hàng nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, hai phiến môi Cung Đằng Á Hi cắn chặt, chảy ra một tia máu.
Y rất tức giận! Tại sao Quan Long Tam dễ dàng từ bỏ tranh thủ sự tha thứ của y như thế?
Quan Long Tam quả nhiên không có yêu y!
Hắn cuối cùng cũng dễ dàng vứt bỏ mình...
***
Mặc dù ban đầu Quan Long Tam cho bọn họ một khoản tiền, cải thiện hoàn cảnh cuộc sống của bọn họ, nhưng Cung Đằng Á Hi vẫn quyết định trở lại quán trai bao làm việc, hi vọng mượn bận rộn quên đi sự đau khổ của thất tình.
Mà Cung Đằng Á Hi đã từng lên TV đương nhiên sẽ trở thành con át chủ bài của quán.
Mỗi ngày vẫn có mấy fan nữ bị sức quyến rũ của Cung Đằng Á Hi làm say mê, hoặc là người có cuộc sống không suông sẻ tìm Cung Đằng Á Hi, nhưng Cung Đằng Á Hi luôn luôn khéo léo từ chối hết. Y Hắn bây giờ chỉ muốn quay về cuộc sống yên tĩnh ngày trước.
"Vất vả rồi, đây là tiền lương tháng này của em."
Jerry người mặc một áo sơ mi màu tím, quần tây màu đen và đôi giày da lau đến sáng bóng, cộng thêm một đầu nhuộm màu vàng kim, tóc dài buộc lại thành đuôi ngựa, càng lộ rõ phong thái giang hồ thanh cao.
"Cảm ơn." Cung Đằng Á Hi yếu ớt cười cười. Kể từ sau khi thất tình, cả người y chính là cái bộ dạng phờ phạc này.
Lúc này, có người kêu lên: "Nè, quảng cáo đã phát hình rồi!”
"Á Hi, nghỉ ngơi một chút." Jerry rút khăn ra lau ly, "Tối nay quảng cáo em quat thành công nhất, vì sao nhân vật chính là em lại vắng mặt được?" Nói xong, đẩy y từ sau quầy bia lôi đến trước TV ngồi.
Chung quanh Cung Đằng Á Hi chật ních người, mọi người đều là "Dạ điếm chi thảo" - người hâm mộ của Á Hi.
"Chín giờ rưỡi, bắt đầu!"
Nhưng mọi người lại không nhìn thấy quảng cáo nào, chỉ có một cái bục cùng rất nhiều phóng viên.
Quan Long Tam đứng sau bục, bên dưới tất cả đều là phóng viên, không ngừng lóe lên tia sáng huỳnh quang của đèn càng chiếu rọi gương mặt tiều tụy của đem hắn thêm rõ ràng.
Các phóng viên bên dưới cũng hoàn toàn không hiểu gì, tất cả đều là bị cấp trên gọi tới nơi này, căn bản cũng không biết rốt cuộc có tin tức gì hay. Hỏi những đồng nghiệp khác, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.
"Khụ khụ."
Quan Long Tam hắng giọng, ngũ quan cương nghị của hắn gầy đi không ít, cằm lún phún râu, nhưng điều đó chỉ làm hắn thêm phong trần quyến rũ mà thôi.
Mọi người nín thở lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót tin tức quan trọng gì đó.
"Hôm nay tôi trịnh trọng thông báo đến mọi người, tôi Quan Long Tam thật ra là một người đồng tính. Trong một tháng nay, tôi thật sự yêu sâu đậm Cung Đằng Á Hi tiên sinh, nhưng cậu ấy lại không chấp nhận tình yêu của tôi."
Mọi người xôn xao.
Tổng giám đốc đẹp trai tập đoàn Khóa Quốc kết hôn, trong thế giới những người đàn ông độc thân hoàng kim mất đi một thành viên, các quý tiểu thư tan nát cõi lòng đầy đất, thật đúng là tin tức lớn!
Hơn nữa đối tượng còn là thần toán mỹ thiếu niên Cung Đằng Á Hi, hoàn toàn bất ngờ nha!
"Cho nên tôi muốn ở trước mặt mọi người trịnh trọng nói một tiếng - Á Hi, anh yêu em, xin chấp nhận anh được không? Anh sẽ đứng đây đợi em đến mười hai giờ, nếu như em không tới, ngày mai anh sẽ đáp máy bay về Đài Loan, từ nay về sau sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa."
Nói xong, Quan Long Tam liền lựa chọn trầm mặc, đối với các phóng viên đặt câu hỏi mắt điếc tai ngơ. (phớt tỉnh Ăng-lê)
Đây là hắn đặt cược.
Á Hi, anh làm như vậy, còn chưa đủ thể hiện thành ý của anh sao?
Em có đến không?
***
Cung Đằng Á Hi ngẩn ngơ ở chỗ ngồi, đã sớm lệ đầy khóe mắt.
Mọi người còn lại đều ngẩn người, mấy chục cái miệng há thật to, không ai dám tưởng tượng sẽ được xem một cuộc họp báo như vậy.
Quan Long Tam mở họp báo ở trên TV phát sóng cả nước để tỏ tình với Cung Đằng Á Hi? Chuyện này thật là khiến cho người ta giật mình!
Cung Đằng Á Hi trong lòng vẫn do dự.
Có nên đi không? Y nên vì chuyện này mà tha thứ cho Quan Long Tam sao?
Jerry vỗ vỗ bờ vai của y.
"Đi đi, anh thấy qua mấy ngày nay, em trở nên như vậy là vì người đàn ông này. Nếu như có hiểu lầm thì cũng phải giữ hắn lại để giải thích rõ cho rõ ràng."
Cung Đằng Á Hi ngây ngốc ngẩng đầu lên, "Em nên đi sao?"
"Em yêu hắn không?" Jerry không đáp mà hỏi ngược lại.
Cung Đằng Á Hi gật đầu một cái, nước mắt trong suốt rơi xuống hai gò má, xuống tận đôi môi khô khốc.
"Vậy thì dũng cảm mà đi, không nên để cho cuộc sống lưu lại bất cứ tiếc nuối nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...