Phòng ngủ ấm áp như mùa xuân với chiếc giường đơn nhỏ hẹp, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, gió lạnh điên cuồng đập “bang bang” vào cửa kính.
Cô gái nhỏ gần như trần trụi bị người đàn ông đặt bên mép giường, trên tấm lưng cường tráng có một đôi chân trắng nõn xinh đẹp quấn lên.
Anh cúi người áp lên, tính khí như một mồi lửa thuận thế trượt vào miệng huyệt, cô gái khẽ thở hổn hển, một tay che miệng để kiềm chế âm thanh khó nhịn này, tay kia siết chặt ga giường, trong sự căng thẳng lại lộ ra chút cảm giác kích thích kỳ lạ.
Người đàn ông dịu dàng vuốt ve gò má của cô: “Lạnh không?”
Giang Miểu chậm rãi lắc đầu.
“Ôm anh thật chặt được không?”
Cô gái nhỏ không nghe theo, giọng nói len ra từ kẽ răng: “Không được.”
Kỷ Viêm thấp giọng cười, hôn nhẹ lên chóp mũi của cô, thuận tiện ngậm lấy ngón tay cô đang cắn trong miệng vào giữa môi lưỡi của mình, cảm giác khô nóng xen lẫn ẩm ướt mềm mại vây quanh cô.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm láp những ngón tay trắng nõn một cách tình sắc, anh càng liếm càng chuyên chú, cô gái nhỏ không chịu nổi kích thích này, đôi má nóng đỏ bừng, xoay người muốn tránh đi.
Người đàn ông đỏ mắt nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ ở trên giường, dục vọng cuồng nhiệt đang gào thét.
Anh hôn từ lòng bàn tay của cô, dọc một đường đến tận đầu vai, khẽ cắn lên xương quai xanh, để lại những dấu hồng nhàn nhạt.
Thân dưới cứng rắn để bên dưới miệng huyệt, một tay anh hơi nâng mông cô lên, bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Miểu Miểu…”
Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn vào đôi mắt đỏ hồng của anh, giọng nói còn tản mạn trong cổ họng, sau đó bỗng vỡ òa: “….A”.
Cô bối rối che miệng lại, không kịp đề phòng đã bị đâm đến tận miệng tử cung yếu mềm, huyệt nhỏ vừa tê vừa trướng, cảm giác đau lũ lượt kéo đến, giống hệt cái đau thấu xương do bị xé rách của đêm đầu tiên đó.
Giường gỗ cũ kỹ phát ra tiếng “kẽo kẹt” vô cùng rõ ràng trong đêm khuya tĩnh lặng.
Hai người đồng thời sững sờ, đội trưởng Kỷ bị thịt non trơn nhẵn bao chặt đến sung sướng, tầng tầng nếp gấp bị tính khí thô dài sức sống bừng bừng nghiền qua, lại quấn quít bao chặt lấy, ngậm đến mức xương sống lưng của anh tê dại.
Anh giữ tư thế này khoảng vài giây, chờ cô gái nước mắt chảy dài miễn cưỡng thích ứng.
Người đàn ông kéo tay cô vòng qua cổ mình, cô gái nhỏ đang ngây ngốc nên ngoan ngoãn nghe theo.
Sau đó, một tay anh đặt sau thắt lưng của cô, đột ngột bế bổng cô lên.
Cơ thể của cô gái nhỏ nảy lên rồi lại trượt xuống trong lòng anh, huyệt nhỏ cũng vì thế mà gắng sức nuốt hết lửa nóng của anh, phát ra âm thanh dâm đãng.
Tư thế này khiến Giang Miểu cảm thấy không an toàn, cô dán chặt vào bên tai anh: “Ưm… Thả tôi xuống…”
Đội trưởng Kỷ hài lòng liếm môi, lòng bàn tay nâng cái mông vểnh của cô gái nhỏ chậm rãi làm nhẹ nhàng, thịt mông mềm mại tạo thành gò núi bao quanh ngón tay anh, dễ dàng để lại dấu ngón tay.
Anh híp mặt hưởng thụ sự sảng khoái khi bị thịt non nóng ẩm của cô siết chặt, nghiêng đầu tìm đến và hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn như một tên lưu manh: “Tư thế này được rồi, yên lặng nào…”
Cô gái nhỏ tức giận đấm vào vai anh, nhỏ giọng mắng: “Không làm… còn yên lặng hơn…”.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Kỷ Viêm cười cưng chiều, hai tay nâng người cô, tùy ý đi hai bước trong phòng.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô lên, khi hạ xuống thì cố ý đâm mạnh lên, khối thịt nổi đầy gân xanh nhồi đầy lối đi ẩm ướt, phá mở miệng nhỏ chật hẹp.
Cô gái nhỏ níu lấy cổ anh, cố gắng rướn người lên, cau mày nhỏ giọng hô “đau”, nhưng giọng nói yếu ớt kia lại đứt quãng giữa không trung.
Người đàn ông mới nếm được ngon ngọt bắt đầu bước nhanh hơn, đi vài vòng trong phòng, mỗi bước đi lại thay đổi một góc độ khác, cẩn thận đâm chọt vào mỗi tấc thịt mềm mẫn cảm trong huyệt của cô, vừa sâu vừa cạn, nhanh chậm có chừng mực.
Giang Miểu làm sao chịu nổi kích thích như này, chìm đắm trong khoái cảm khi ma sát đến nỗi tay chân mềm nhũn, yêu kiều ghé vào vai anh.
Cô bị người đàn ông tách rộng hai đùi, đưa đẩy cao thấp, tiếng thở dốc trầm nặng hòa tấu trong căn phòng nho nhỏ.
Bắp chân trắng nõn của cô gái treo trên cánh tay cường tráng của đội trưởng Kỷ, tư thế mở rộng càng tiện ra vào, đâm vào càng sâu càng mạnh thì lại càng không thể kìm hãm được sóng nhiệt to lớn.
Người đàn ông ôm cô tiến lên vài bước, đặt người yêu lên chiếc bàn gỗ được kê sát vào tường, trước tiên rút ra hơn phân nửa.
Cô gái nhỏ không thể kìm chế được, trống rỗng hừ hừ vài tiếng, bỗng nhiên anh lại đẩy một phát đến lút cán.
Toàn thân Giang Miểu căng cứng, còn chưa kịp thở dốc, đội trưởng Kỷ đã chống một tay lên mép bàn, một tay đè lên hông cô, vừa nhanh vừa chuẩn bắt đầu làm huyệt nhỏ, bàn gỗ không đủ chắc chắn bị anh làm phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
“Anh nhẹ chút… Ưm a… bà ngoại sẽ nghe thấy mất…”
Cô gái nhỏ thật sự rất sợ, âm cuối đã mang theo tiếng nức nở nho nhỏ.
Người đàn ông nở nụ cười: “Muốn anh nhẹ chút, mà em lại cắn chặt không buông…”
Giang Miểu cắn môi: “Tôi nào có…”
Đội trưởng Kỷ cúi đầu cắn quả đỏ nhỏ ở trước ngực cô, lòng bàn tay xoa nắn một quả mật đào khác.
Tiếng thở của cô gái vẫn hỗn loạn không ngừng.
Người đàn ông lại đột nhiên đứng thẳng dậy, thắt lưng thon gọn dùng lực lớn đưa đẩy trước trước sau sau, tần suất đâm vào từ hung ác cho đến mức không thể kiềm chế được.
Cô đã hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, khoái cảm gấp mấy lần tràn ra từ xương tủy ép cô đến choáng váng cả đầu óc.
Không biết bao lâu, dưới thế công dồn dập và mạnh mẽ của anh, cô đạt tới cao trào, sau đó chôn trong ngực anh, thở dốc đầy suy yếu.
“Thoải mái không? Miểu Miểu…”
Cô gái nhỏ hơi thở nhẹ như tơ: “Không…”
Người đàn ông vui vẻ, mặc kệ dáng vẻ ngang ngạnh của cô, thẳng lưng đưa tính khí sưng to đi vào, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào vẫn còn ấm nóng và ngập nước, anh thoải mái thở dài: “Bên trong thật nóng…”
Anh đưa tay sờ sờ cánh môi non mềm của cô, trong miệng thở ra hương rượu thuần khiết: “Ở đây cũng mềm như vây…”
Cô gái nhỏ bị mấy lời sắc tình trắng trợn như vậy dọa sợ, e thẹn che mặt nhỏ không muốn nhìn anh.
Người đàn ông vẫn giữ tư thế giao hòa thân mật như thế ôm người yêu đến bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ tuyết lớn vẫn đang rơi, rèm cửa màu trắng như tơ được xếp ba lớp một cách tinh xảo.
Cô gái nhỏ bị người đàn ông áp lên trên tường, ánh sáng bên ngoài phòng lấp lóe chiếu vào, làn da trắng tuyết của cô gái như được phủ một tấm voan cưới trong sáng như ngọc, xinh đẹp không gì sánh được.
Ánh mắt của Kỷ Viêm sâu không thấy đáy, khẽ cọ lên trán cô: “Kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé,được không?”
Cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, nào có hứng nghe tên đàn ông này nói bậy nói bạ, bực bội đẩy anh: “Anh lại nổi điên…”
Hai tay của anh tóm lấy mông cô, tàn nhẫn đỉnh vào từ dưới lên trên.
“Trước đây, có một bé thỏ trắng…”
Giọng của người đàn ông khàn đến dọa người, có điều tốc độ đưa đẩy vẫn nhanh nhẹn không hề rối loạn: “Nó không mặc quần áo đã đi ra ngoài…”
Giang Miểu cũng phát hiện sự phấn khích khác thường của anh, sau đó hoảng hốt đánh thật mạnh vào vai anh: “Tôi không muốn nghe…”
Kỷ Viêm cường thế giữ chặt lấy cánh tay quơ quào loạn xạ của Giang Miểu, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai mềm mại trơn bóng của cô, giọng nói đều chui vào trong tai cô: “Trên đường gặp một con sói hoang đói bụng, sau đó…”
Cô gái nhỏ xoay đầu né tránh, huyệt nhỏ non mềm cũng bị người đàn ông cuồng nhiệt tiến đánh đến sắp hỏng mất.
“Kỷ Viêm… anh…”
Giọng người đàn ông bỗng trầm xuống: “Gọi chú!”
Giang Miểu ngây người, nhìn chằm chằm người đàn ông với hơi thở thô nóng trước mắt, nhất thời hoảng hốt.
Anh hiển nhiên đã làm đến đỏ cả mắt, hai vật hình cầu bên dưới dùng sức đánh vào trên mông cô, âm thanh kia thật dâm mỹ, khiến người ta nghe thấy đều đỏ mặt tía tai.
“Hu hu…”
Cô gái nhỏ thật sự tủi thân: “Đau quá…”
Người đàn ông thấp giọng dỗ dành: “Miểu Miểu, kêu lên đi…”
Cô gái nhỏ ngượng nghịu không làm theo ý anh, nhưng anh lại như phát cuồng, liên tục ra vào bên trong cơ thể cô.
Thân thể nhỏ gầy như phải chịu đựng bạo kích gấp trăm lần, hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, trong cơ thể cô như bị băng và lửa giao hòa, vừa đau lại vừa thích.
“Chú ơi..” Cô thẹn thùng thốt ra tiếng.
Động tác của người đàn ông dừng lại một giây, thứ cứng rắn đang chôn trong cơ thể cô lại trướng lớn hơn một vòng, anh liếm môi cô, dẫn dụ: “Chú nào?”
Giang Miểu lúc này hoàn toàn không còn một chút ký trí nào nữa: “Chú Kỷ Viêm ơi…”
Đội trưởng Kỷ ngẩng đầu nở một nụ cười, siết chặt lấy người cô, dục vọng không thể nào kìm hãm được, tất cả đều trào ra.
Anh dùng lực đè vai cô gái xuống, đâm rút liên tục hơn trăm cái không ngừng nghỉ.
Cô gái nhỏ không chịu nổi mà nhỏ giọng khóc kêu.
Người đàn ông cúi đầu ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, bắt đầu những đợt đâm rút cuối cùng.
Đầu óc cô gái nhỏ đã sớm trở nên mơ hồ, cô mất hết sức lực.
Một lát sau, cao trào lại ập đến lần nữa, bên trong thịt huyệt chấn động từng cơn từng cơn với tần suất cao, nguồn nhiệt phun ra như mất kiểm soát, chất lỏng dư dả chảy xuống từ nơi ân ái, thấm ướt thân thể người đàn ông.
Cùng lúc đó, người đàn ông nhanh chóng rút vật kia ra, chôn đầu trong hõm vai cô nhẫn nại gào nhẹ.
Lượng lớn dịch đặc phun lên trên bụng dưới, nóng ẩm sền sệt, mùi hương trên người anh phiêu tán khắp cả căn phòng.
Rất lâu sau, đội trưởng Kỷ cuối cùng cũng được ăn no, tinh thần thỏa mãn ngẩng đầu lên, ngón tay cái thô ráp vuốt ve gò má cô rồi cười lên, kể hết câu chuyện.
“Sau đó… thỏ trắng nhỏ đã bị sói dữ ăn sạch, đến xương cũng không chừa… bị ăn hết vào trong bụng…”
Thể lực của hai người cách biệt quá lớn, cô gái nhỏ bị dằn vặt như chết đi sống lại nhưng người đàn ông chỉ mới hơi no.
Cô nhóc mỏi mệt thì giả chết không muốn nhúc nhích, hưởng thụ người đàn ông dùng khăn mặt ấm nóng cẩn thận lau sạch toàn thân.
Chờ đến khi dọn dẹp sạch sẽ xong, đội trưởng Kỷ cũng đã tỉnh rượu được bảy tám phần.
Cô gái nhỏ đang ngủ say ngọt ngào trên giường, anh đứng bên giường nhìn rất lâu, trong lòng lại nóng lên, nhịn không được khom lưng hôn lên má cô.
Nhưng ai ngờ cô gái nhỏ còn đang mang vẻ mặt điềm tĩnh ngủ say lại mở mắt ra, nhanh nhẹn quấn chăn nghiêng người lăn một vòng, cảnh giác nhìn anh.
Đội trưởng Kỷ đang chìm đắm trong hương vị tình yêu ngọt ngào lại luống ca luống cuống: “Sao vậy?”
“Kỷ Viêm.” Giọng nữ gượng gạo.
“Ừ…”
Giang Miểu hít sâu hai lần, lạnh nhạt lên tiếng: “Đêm nay chỉ là một đêm thôi, không tính là gì cả…”
Người đàn ông sửng sốt, nhẹ giọng hỏi lại: “Ý em là sao?”
“Chúng ta đều là người trưởng thành cả, có vài lời không cần nói ra cũng đã hiểu…”
Kỷ Viêm chậm rãi đứng thẳng dậy, nghiêng đầu hoang mang.
Chưa kể đến thái độ đột nhiên thay đổi, nhưng sao lời này của cô sao lại nghe quen tai như thế?
Anh chợt nhớ lại, thì ra đây chính là câu cửa miệng của anh dùng để từ chối phụ nữ.
Anh xoa trán, bất đắc dĩ cười ra tiếng.
Có ai ngờ những lời này sẽ có ngày quay lại để từ chối chính mình, nói là báo ứng cũng không quá.
Anh vốn chưa từng nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ dễ dàng tha thứ cho anh như thế, hơn nữa giữa bọn họ còn một vấn đề chưa giải quyết xong, cho dù có làm hòa thì mối nguy vẫn sẽ tồn tại.
Trong lòng anh hiểu rõ nên vẫn không gấp gáp hành động.
“Em cũng mệt rồi, ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi.”
Bỏ lại câu này, anh xoay người đi mở cửa phòng, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì cô gái nhỏ lại gọi anh.
Cô gằn giọng, hỏi anh với vẻ nghiêm túc: “Tôi muốn biết, nguyên nhân thật sự mà anh muốn chia tay với tôi là gì?”
Người đàn ông trầm tư một lát, thấp giọng đáp lại cô: “Đợi đến lúc thích hợp thì anh sẽ nói cho em biết.”
Cô nhóc hiển nhiên là bất mãn với câu trả lời của anh, qua loa như đang dỗ dành một đứa nhỏ đang ầm ĩ vậy.
“Khi nào thì thích hợp? Khi nào chúng ta lại nói chuyện với nhau?”
Cô gằn từng chữ: “Nếu mãi mãi vẫn không thích hợp, vậy vĩnh viễn cũng không cần gặp lại nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...