Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ Viêm đích thân đưa cô tới trường học, còn chắc chắn cô vào đến khuôn viên trường rồi mới rời đi.
Chuyện điều tra vụ án không thể chậm một giây.
Anh còn ba ngày nghỉ phép, nếu như trước khi nghỉ phép kết thúc mà còn chưa bắt được kẻ hiềm nghi của vụ án thì cho dù sau khi anh về đơn vị, Giang Miểu sống ở nhà anh vẫn tồn tại mối nguy hiểm cực lớn như cũ.
Lúc lái xe vào đồn cảnh sát, bầu trời âm u lại bắt đầu nổi lên sấm chớp rền vang, không lâu sau đó là một trận mưa như trút nước, ướt như chuột lột một cách vẻ vang.
Thời gian khẩn cấp, Hà Lan miễn chào hỏi, trực tiếp dẫn anh tới phòng giám sát.
“Tôi đã điều tra toàn bộ các phòng giám sát xung quanh một lượt, xác định nơi cuối cùng nghi phạm xuất hiện là con hẻm đen ở sau đường Tây Hồ, tôi đoán có lẽ người kia sống ở gần đó, quen thuộc đường nhỏ, nhất là ngoằn ngoèo phức tạp một vòng lớn, suýt chút nữa là mất dấu rồi.”
Kỷ Viêm nhìn bóng lưng đen sì trong video, dè dặt cúi đầu, từ đầu đến cuối không hề để lộ chính diện mặt.
“Cái ngõ này thông với con đường nào?”
Hà Lan cẩn thận nghĩ: “Không nói rõ được, bên kia tất cả đều là khu dân cư, bên trái là khu tái định cư, bên phải là một khu bất động sản mới xây, hình như tên là cái gì mà Sơn Thủy Giai Viên, số hộ gia đình tương đối nhiều, điều tra hơi khó.”
“Ừ.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhịp chân hơi kỳ lạ của người trong bức tranh mờ ảo, không hiểu sao trong đầu hiện ra bóng dáng dung mạo của một người.
Anh cau mày: “Có khả năng là ngụy trang không, ý tôi là, cố ý mặc thành như vậy để gây cản trở việc phá án.”
“Khả năng là có.”
Anh chỉ chỉ vào chân trái hơi khập khiễng lúc đi bộ của người trong video: “Bởi vì mặc trang phục không hợp với thân hình, dẫn đến hành động bất tiện, vết thương này chắc là bị bong gân lúc vội vội vàng vàng chạy lên cầu thang bộ.”
Lúc người trong video rẽ vào một con ngõ nhỏ, dường như đã làm rơi vật gì đó, gã khom lưng nhặt lên, vô tình để lộ ra bàn tay gầy nhom như que củi, lồng ngực Kỷ Viêm chấn động.
Anh trầm tư trong chốc lát, trầm giọng nói: “Hà Lan, cậu điều tra một người giúp tôi.”
Kèm theo tiếng gió lớn gào thét như sói tru hổ gầm là cơn mưa ròng rã suốt cả ngày trời, mãi đến đêm khuya cũng vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thứ hai luôn luôn là ngày bận rộn nhất tuần, cô chấm bài, sửa bài tập dưới ánh đèn.
Ngồi một lúc lâu, sống lưng cô đau nhức, đôi mắt nổi lên tia máu, trông uể oải vô cùng.
Người đàn ông trùng hợp xuất hiện ở phía sau cô, đặt ly nước đường đỏ trong tay xuống: “Nghỉ ngơi một chút, uống nước đường đỏ đi.”
Giang Miểu xoay người lại, giống như làm nũng mà ôm lấy hông anh, khẽ cọ hai cái.
“Mệt quá...”
Người đàn ông ôn nhu xoa xoa đầu cô: “Nếu không, anh giúp em sửa phần bài tập còn lại nhé?”
Cô gái nhỏ chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: “Không thể, loại chuyện này không thể để cho người khác làm, không xứng với danh hiệu nhà giáo nhân dân.”
Kỷ Viêm cười nhạt: “Vẫn chăm chỉ ghê.”
Giang Miểu cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, tâm trạng vốn dĩ phiền muộn không chịu được cũng dần ổn định lại.
Cô một hơi uống sạch bát nước đường đỏ, giống như chưa đủ mà liếm môi một cái, ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn uống nữa.”
Người đàn ông dịu dàng từ chối: “Uống một chút là đủ rồi, không nên uống quá nhiều.”
Cô gái nhỏ khẽ hừ một tiếng: “Đồ bảo thủ.”
Đội trưởng Kỷ dường như đã quen với việc thỉnh thoảng cô sẽ lộ ra chút tính tình trẻ con, cũng không nghi ngờ, thấp giọng ôm cô dậy, đổi chính thành phụ, chính anh ngồi trên ghế, trong lòng ôm cô gái bé nhỏ mềm mại.
“Hôm nay em đến trường, có người kỳ lạ nào xuất hiện không?”
Giang Miểu lười biếng chôn đầu vào vai anh, nhẹ nhàng trả lời: “Không.”
Kỷ Viêm thấp giọng nói: “Ngày kia anh phải về đội chữa cháy rồi, để em ở nhà một mình anh không yên tâm.
Vì lý do an toàn, em về nhà ba mẹ ở, hoặc là tới chỗ của bạn thân cũng được.”
Cô gái nhỏ cấp bách lắc đầu: “Không muốn, em cứ muốn ở đây đấy.”
“Miểu Miểu.”
Cô ngẩng đầu, bất mãn mếu máo: “Anh đã đồng ý với em, không thể nói không giữ lời.”
Người đàn ông khẽ thở dài, nhéo nhéo mặt cô: “Lúc này không thể tùy hứng được, an toàn là trên hết, chờ anh nghỉ phép rồi lại đón em về được không?”
Giang Miểu buồn bực rũ mắt: “Không được.”
Kỷ Viêm cười hôn lên mắt cô một cái: “Nghe lời.”
“Không nghe.”
Hiển nhiên cô gái này ăn mềm không ăn cứng, Kỷ Viêm không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm cô nhẹ giọng dỗ dành.
Chờ đến khi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đủ để treo bình dầu ấy, cô gái nhỏ bị kỹ năng hôn thành thạo làm cho thần trí không còn rõ ràng, cuối cùng đành nhẹ giọng đồng ý với lời của anh.
Mặc dù ngoài miệng bất đắc dĩ đồng ý rồi, nhưng nét mặt vẫn đang nén giận.
Hôm sau anh đưa cô tới trường học, trên gương mặt cô gái nhỏ hiện rõ chữ “lạnh nhạt” được in đậm.
Trước khi xuống xe cũng được người đàn ông liên tục dỗ dành mới chịu hôn tạm biệt với anh.
Nhìn thế giới của mình đi vào cổng trường, anh khởi động xe vừa chuẩn bị quay đầu thì ánh mắt lơ đãng liếc qua phía bên trái cổng trường, trong hơi nước lờ mờ, hình như có người đang ẩn nấp ở đó.
Anh mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt đen kịt lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí của anh, Kỷ Viêm chăm chú nhìn lại, người kia đã cấp tốc xoay người, thân thể gầy trơ xương chậm chạp di chuyển về phía trước.
Hơi thở lạnh lẽo của anh bỗng chốc nhen nhóm.
Hơi nâng lên chân trái, hiển nhiên chịu không nổi lực.
Màu mắt anh sẫm lại, trực tiếp lái xe về phía đồn cảnh sát.
Hôm nay Giang Miểu chỉ có hai tiết, thời gian còn lại đều ngây ngốc ở bàn làm việc soạn bài, ngoại trừ phát ngốc ra cũng chỉ có thể là phát ngốc.
Qua đêm nay, ngày mai cô sẽ chuyển tới chỗ của Mạt Ly, nhỏ kia nghe điện thoại xong, la hét muốn nhìn thấy Kỷ Viêm.
Giang Miểu thở dài, nghĩ đến ngày mai lại là một trận chiến ác liệt, lấy cái tính tình gây rối của cô ấy, bản thân chạy trời không khỏi nắng.
“Cô Giang.”
Đằng sau có người gọi cô, Giang Miểu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy chủ nhiệm.
Cô hoang mang đứng dậy: “Chào chủ nhiệm Hứa.”
Chủ nhiệm Hứa đỉnh đầu Địa Trung Hải nhếch môi giả tạo: “Có chuyện này có lẽ phải nhờ cô một chút rồi.”
“Vâng, ngài cứ nói.”
“Tôi đang tìm một quyển sách có liên quan đến Luận ngữ, đã tìm một lượt ở thư viện mới rồi mà vẫn không thấy.
Nghe thấy có người nói cô rất quen thuộc với thư viện cũ, xem ra việc này chỉ có thể nhờ cô giúp đỡ rồi.”
Hơi thở Giang Miểu trầm xuống, ý nghĩ đầu tiên là muốn từ chối, bởi vì thư viện cũ là nơi vắng vẻ nhất trong trường, vả lại một thời gian dài không có ai quản lý, đã hoang phế từ lâu.
Chủ nhiệm Hứa thấy cô hồi lâu không lên tiếng, vẻ mặt thay đổi: “Cô Giang không muốn giúp tôi sao?”
“Không có ạ.”
Trong lòng Giang Miểu thầm mắng chửi người, trên mặt lại cười cười: “Tôi rất sẵn lòng.”
“Vậy được.”
Chủ nhiệm Hứa tiêu sái xoay người, cuối cùng để lại hai chữ: “Mau lên.”
Giang Miểu kéo bộ mặt chán nản, buồn bực muốn đập tường.
Thời gian nghỉ trưa, trong sân trường im lặng.
Đúng lúc hôm nay Lý Thần xin nghỉ ốm, nếu không thì đã có thêm một người đi cùng với cô, cô cũng có thể an tâm hơn chút.
Thư viện cũ là một tòa nhà cũ được thi công trong một góc của trường học, bởi vì quanh năm không có người chăm nom, tòa nhà đã trở nên đổ nát và lộn xộn, gặp phải ngày mưa, lại bị rò rỉ nước cả trong lẫn ngoài, trông giống như phiên bản thực của Thủy Liêm Động vậy.
Đèn trần lung lay sắp đổ, kèm theo tiếng gió vù vù, cô cẩn thận từng li từng tí mở công tắc trên bức tường, đèn trần phát ra tiếng vang ồn ào “két két két”, ánh đèn lờ mờ chớp lóe liên tục.
Ngoài cửa sổ bỗng có tiếng sấm nổ vang, tầm nhìn tăm tối trong phòng cũng sáng bừng lên trong một giây đó.
Căn phòng ẩm ướt, một mùi hương khó ngửi xông vào mũi, Giang Miểu giơ điện thoại lên tự bật đèn pin, tìm cuốn sách Luận ngữ trong lời chủ nhiệm Hứa trên giá sách gần như đã ướt đẫm.
Bốn phía tĩnh lặng như nước, chỉ có tiếng bước chân nhỏ nhẹ của cô.
“Ầm..” Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng tiếng sấm, dọa cô sợ đến mức không cầm vững được điện thoại.
Cũng trong lúc đó, điện thoại của cô vang lên tiếng chuông, cô luống cuống tay chân ấn nút nhận nghe, tiếng thở gấp gáp của người đàn ông ở đầu bên kia vang lên: “Miểu Miểu, em đang ở đâu vậy?”
“Em...”
“Ầm....”
Lại là một tiếng sét, căn phòng vốn dĩ tối đen trong phút chốc bị bầu trời rọi sáng.
Giang Miểu hoảng sợ mở to mắt, toàn thân cứng đờ, điện thoại di động theo đó mà rơi xuống mặt đất, giọng nói hoàn toàn bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Cách đó vài mét, một người đàn ông mặc bộ đồ đen sì đứng ngược sáng, nở một nụ cười u ám với cô.
“Miểu Miểu?”
Giọng nói trong điện thoại rất lớn, vang lên mấy lần trong căn phòng không to lắm.
Người nọ khập khiễng tới gần cô, trên mặt treo nụ cười, giọng nói lại giống hệt như phát ra từ địa ngục.
“Cô Giang, điện thoại của cô rơi rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...